Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ

Chương 6: Chương 6




Thời gian vèo một cái đã đến buổi sáng ngày hôm sau.
Khó được buổi sáng thanh nhàn như thế, tôi ngồi tại chỗ nhàm chán có chút buồn ngủ.
Mười giờ năm phút, bà chủ gõ giày cao gót đi vào công ty, tôi vội ngồi thẳng lưng mở sổ liên hệ khách hàng bắt đầu nghiệp vụ liên lạc. Bà chủ đi đến phía sau tôi vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai tôi tỏ vẻ tán thưởng. Bà chủ vào văn phòng, tôi liền bỏ hết đồ đạc xuống lại bắt đầu buồn ngủ.
Ngồi đối diện tôi Lưu Hiểu Nhã soi gương chuốt mascara, “Chậc chậc, đây là giả dạng bề ngoài làm việc, tôi muốn ói đến nơi.”
Tôi cười nói: “Muốn ói thì phải đi bệnh viện kiểm tra…”
“Biến đi, người ta hiện tại độc thân.” Lưu Hiểu Nhã ngắt lời tôi, dừng một chút, vươn người về phía trước nói: “Đúng rồi, nói chuyện đứng đắn với cô, tôi có khách hàng đặc biệt khó trị, tôi sắp hỏng mất. Giúp giúp tôi đi, thân ái …”
Tôi trừng mắt nhìn, “Trích phần trăm tính cho ai?”
Lưu Hiểu Nhã ném cho tôi một ánh mắt khinh bỉ, “Cô chỉ biết tiền, cùng lắm thì tôi mời cô ăn cơm, địa điểm cho cô chọn.”
Tôi cười nói: “Nói đùa với cô thôi, hai ta ai với ai, nếu không đi ‘Dương Quang’ đi?”
Lưu Hiểu Nhã nhất thời méo miệng. Chú thích: ‘Dương Quang’ là một nhà hàng cơm Tây có năng lực khiến ngươi hao phí rất nhiều nhân dân tệ.
Buổi chiều hai giờ ba mươi phút, hai người phụ nữ trung niên vừa ung dung vừa đẹp đẽ sang trọng đi tới công ty chúng tôi.
Đã quên nói, nơi tôi công tác là một công ty tổ chức hôn lễ, mà tôi và Lưu Hiểu Nhã đều là chuyên gia tổ chức của công ty hôn lễ này, hơn nữa được xem như chuyên gia tổ chức chất lượng tốt, đương nhiên, đây là Lưu Hiểu Nhã tự xưng.
Tuy rằng tôi coi như là kinh nghiệm phong phú, nhưng nhìn đến dáng dấp vị tộc trưởng này vẫn là không khỏi nhức đầu.

Hai vị phu nhân ngồi xuống trước mặt tôi. Tôi làm xong bài tập, vị họ Lâm tóc dài vấn lên khuôn mặt dịu dàng kia, thoạt nhìn chính là cái loại tiểu thư khuê các mười ngón tay không dính nước mùa xuân, bị trong nhà gả cho một người đàn ông môn đăng hộ đối, bộ dáng giúp chồng dạy con hoàn toàn không cần làm lụng vất vả. Một vị khác họ Diêu không cao, tóc ngắn, liếc mắt nhìn một cái liền biết bà là người phụ nữ thông minh, con ngươi linh lợi đảo một cái, tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người.
Hai vị đều là phu nhân nhà có tiền, cái này không cần làm bài tập, tùy tiện liếc mắt một cái liền nhìn ra được.
Tôi mỉm cười nói: “Xin chào Lâm tiểu thư, xin chào Diêu tiểu thư.” Tôi cố ý không dùng họ của chồng bọn họ rồi xưng hô phu nhân, hiển nhiên làm cho tâm tình hai người thật tốt. Tôi còn nói: “Hiểu Nhã hôm nay sinh bệnh, tôi là đồng nghiệp của cô ấy, gọi tôi Tiểu Nam là tốt rồi.”
Bà Lâm tóc dài gật đầu cười dịu dàng, nhưng bà Diêu tóc ngắn chỉ hơi mấp máy khóe miệng tỏ vẻ chào hỏi tôi. Bởi vì con trai bà Lâm làm đám cưới, cho nên tôi cũng không muốn lãng phí thời gian trên người vị họ Diêu ánh mắt dặt trên đỉnh đầu này. Vì thế, tôi cười với bà Lâm nói: “Chủ đề hôn lễ hai ngày trước đưa cho ngài, ngài không phải rất hài lòng, cho nên chúng tôi lại…”
Bà Lâm còn chưa lên tiếng, vị Diêu phu nhân tóc ngắn bên cạnh bà liền cất giọng rất không thân thiện nói: “Vừa lòng? Tổ chức như thế các cô cũng không biết xấu hổ cho chúng tôi xem, cái gì hoa hồng trắng, khăn trải bàn màu trắng, vải sa màu trắng, ôi trời, như vậy cùng người chết có khác gì? Kết hôn, đương nhiên phải toàn bộ là màu đỏ mới vui mừng…”
Khó trách Lưu Hiểu Nhã nói cô nàng sắp hỏng mất, thế này quả thật là có chỗ khó. Lúc này, nụ cười của tôi còn treo tại khóe môi, trong lòng không ngừng tính toán xử lý ra sao.
Bà Lâm có chút xấu hổ nói: “Kỳ thật tôi cảm thấy ý tưởng của người trẻ tuổi vẫn là rất không tệ …”
Lúc này phu nhân tóc ngắn kia lại chen vào nói, “Cái gì không tệ, xấu muốn chết, Đại Vĩ là con nuôi tôi, nó kết hôn nhất định phải làm cho rực rỡ [hỉ dương dương]…”
‘Hỉ dương dương [rực rỡ / cừu vui vẻ]? Còn mỹ dương dương [cừu xinh đẹp] nữa đấy.’ đương nhiên, lời này tôi cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng.
Vì thế tôi cười nói: “Kỳ thật đề nghị của ngài thật sự rất tốt, chúng tôi có thể đổi thành hôn lễ kiểu Trung Quốc, tôi đảm bảo hiện trường hôn lễ khung cảnh vui vẻ rực rỡ… cả biển màu đỏ, chỉ là chi phí…” Dù sao nhìn các vị không thiếu tiền, hiện tại không đề cập tới tăng giá thì để đến khi nào?
Diêu phu nhân tóc ngắn tức giận nói: “Chỉ cần các cô có thể khiến hôn lễ xinh đẹp, không khí vui mừng dào dạt, tiền còn là vấn đề sao?”
Tôi gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy…”

Lúc này, điện thoại của tôi vang lên, tôi lập tức ấn tắt. Không nghĩ tới điện thoại lại tiếp tục quật cường vang lên, Diêu phu nhân tóc ngắn điêu ngoa bĩu môi, “Thật là, bàn bạc chuyện đứng đắn cũng không biết quan sát thời cơ, tư cách nghề nghiệp cái gì?” Tôi cười cười rất xin lỗi, trong lòng bắt đầu âm thầm mắng thô tục.
Lúc này, vị Lâm phu nhân tóc dài rất hòa ái nói: “Không quan trọng, tiếp máy đi, nói không chừng có việc gấp đó.”
Tôi cảm kích gật gật đầu, đứng dậy nhấn nút trả lời, “Chào ngài, tôi là Dư Thắng Nam…” Nhưng là tôi vừa nói ra khỏi miệng, vị Lâm phu nhân kia đột nhiên một phen bắt lấy cổ tay của tôi, lập tức điện thoại của tôi ‘cạch’ một tiếng rơi xuống đất.
Tôi bị giật mình, bà ấy tựa hồ cũng bị không ít kinh sợ, thay tôi nhặt điện thoại lên, “Ngại quá, Dư tiểu thư, tôi vừa mới có chút thất thần .”
Tôi giật giật khóe miệng, mỉm cười nói: “Không sao…”
Lúc này, phu nhân tóc ngắn điêu ngoa kia đứng lên, thân thiết hỏi: “Mẫn Quân, chị sao vậy ? Không thoải mái sao?”
Đang lúc tôi nghi hoặc không thôi, điện thoại lại vang lên, tôi tạm thời rời phòng tiếp khách đi ra tiếp điện thoại.
“Buổi tối, chuyện cùng mẹ tôi ăn cơm cô nhớ cho kĩ, tôi không muốn lại phát sinh sự việc giống như lần trước…” Người ở đầu điện thoại bên kia nghiêm túc nói.
Tôi không kiên nhẫn nói: “Thời điểm tôi làm việc ban ngày, phiền ngài đừng luôn quấy rầy tôi được không? Gửi tin nhắn đi, tôi nhìn thấy sẽ trả lời ngài.”
Đối phương nói: “Tôi chưa bao giờ làm cái loại chuyện lãng phí thời gian ấy.”
Tôi im lặng, vì thế nghiêm túc nói: “Buổi tối tôi nhất định xuất hiện đúng giờ, ông chủ xin yên tâm.”

Tiếp điện thoại xong, tôi trở lại phòng tiếp khách, cảm thấy ánh mắt vị Lâm phu nhân kia nhìn tôi có gì đó không đúng, không thích hợp giống như bà ấy trong nháy mắt nhất kiến chung tình[1] với tôi vậy.
[1] Vừa gặp đã yêu.
Tôi mỉm cười quay lại, “Ngại quá, đợi lâu.”
Lâm phu nhân nói: “Đừng lo đừng lo.” Nói xong lại bày ra biểu tình mê luyến đối với tôi cười hỏi: “Dư tiểu thư trong nhà không biết còn có ai không?”
Tôi bị hỏi đến hơi ngẩn ra, cảm thấy lúng túng, vì thế cười nói sang chuyện khác, “Lần này chúng tôi sẽ đưa ra kế hoạch lần nữa, đến lúc đó tôi tự mình đưa ngài đi xem qua, cam đoan không khí vui mừng, đỏ rực như lửa …”
Vị phu nhân tóc ngắn điêu ngoa kia dường như nhìn ra Lâm phu nhân không ổn, nói: “Đi, chúng tôi đây còn có chuyện, đi trước.”
Tôi đứng dậy tiễn hai người đến trước cửa, rồi xoay người đi toilet. Vừa ra rửa tay, Lưu Hiểu Nhã vội vàng đuổi tới toilet.
“Chết rồi chết rồi, Dư Thắng Nam, cô hại chết tôi.” Lưu Hiểu Nhã gấp đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, sau đó lại giậm chân nói, “Kế hoạch hôn lễ đó cô sao lại đáp ứng muốn làm thành kiểu Trung, tôi làm sao giải thích với khách hàng đây?”
Tôi liếc xéo cô ấy một cái, “Đây là ý tứ của khách hàng, có cái gì không giải thích được.”
Lưu Hiểu Nhã khóc nấc, “Kế hoạch trước đó là ý của cô dâu, hiện tại toàn bộ cái gì cũng đỏ rực, má ơi, tôi không sống nổi, người ta cả đời kết hôn một lần, bị tôi làm thành như vậy.”
Tôi xoa xoa tay, “Hiểu Nhã tôi hỏi cô, ai là khách hàng?”
Lưu Hiểu Nhã nghiêm túc nói: “Đương nhiên là chú rể, cô dâu.”
Tôi lắc lắc ngón tay, “Người chi tiền mới đúng.”
Lưu Hiểu Nhã trừng mắt nhìn tôi một cái, “Vậy mặc kệ cô dâu, chú rể chết sống thế nào?”

Tôi túm lấy Lưu Hiểu Nhã, “Công chúa Bạch Tuyết gả cho hoàng tử còn không phải giống như được bao nuôi. Chẳng qua là hình thức mà thôi, nếu hoàng tử không có năng lực, vậy nghe lời mẹ, lời mẹ kế nói không tính, vậy nghe bà mo, dù là bà mo muốn xem múa thoát y trong hôn lễ, chúng ta cũng phải múa.”
Lưu Hiểu Nhã nghe tôi đem vị Diêu phu nhân kia hình dung thành bà mo dường như làm cho tâm tình cô ấy tốt lên, sau đó tựa vào bên người tôi cười nói: “Kỳ thật ngẫm lại, có tiền cũng không phải rất tốt, phỏng chừng quanh năm suốt tháng ông chồng chạm vào mình cũng không được vài lần.”
“Nói không chừng là vì nguyên nhân ấy mới âm dương mất cân đối, thích cắn loạn người đấy.” Nói xong tôi cùng Lưu Hiểu Nhã nhịn không được phá lên cười.
Lưu Hiểu Nhã thật vất vả nhịn cười, đi ra ngoài trước. Lúc tôi đang muốn đi theo ra, một ngăn toilet đóng cửa trong đó đột nhiên mở ra. Nhất thời, tôi thiếu chút nữa phun một ngụm máu tươi lên mặt gương, đây là đầu tiên trong đời đối mặt với một người ngoài Lương Sâm lại cảm giác căng thẳng thế này.
Tôi nhìn mình trong gương cười đến so với khóc còn khó coi hơn, “Diêu… tiểu thư…” Đáy lòng có một loại tuyệt vọng như tro tàn. Tôi sao lại rơi vào tay kỳ nữ này? Nằm mơ cũng không nghĩ tới phu nhân điêu ngoa này có thể quay trở lại đi toilet? Trời muốn diệt Dư Thắng Nam tôi mà!
Bà ta đi đến bên cạnh tôi bình tĩnh rửa tay, dùng một loại ánh mắt khinh thường rác rưởi nhìn thẳng tôi, sau đó lại đột nhiên nhếch môi, “Làm sao bị dọa thành như vậy? Sợ tôi cắn cô sao?”
Tôi cười bồi nói: “Không… Không có, Diêu tiểu thư làm sao có thể cùng nha đầu không hiểu chuyện chúng tôi so đo chứ, ha ha…”
“Tôi thấy cô cũng không nhỏ, phải học được chịu trách nhiệm lời mình nói ra.” Bà ta mặt mang nụ cười mỉm như trước.
Tôi gục đầu xuống, “Rất xin lỗi…”
Bà ta ý cười càng sâu, “Nhưng mà bà mo sẽ mang thù à nha …” Nói xong bà ta ngẩng cái đầu cao quý của mình ra khỏi toilet.
Tôi xoay người nhìn gương, lúc này phát hiện sắc mặt mình giống như tro tàn, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Dư Thắng Nam, mày giỏi lắm, sao lại nhiều miệng như vậy? Không nói bà mo mày sẽ chết ha? Không nói âm dương mất cân đối mày sẽ chết sao? Không đề cập tới cắn người mày sẽ chết sao?
Sau khi bi thương, nghĩ có lẽ bà ấy chỉ là hù dọa làm tôi sợ cũng không chừng? Kẻ có tiền nhiều việc lắm, phải trang điểm, phải bảo dưỡng, muốn đi dạo phố, phải bịp bợm chồng kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, làm sao có thời giờ trả đũa kẻ nghèo rớt chúng tôi? Nói không chừng người ta xoay người liền quên, sau đó cuộc đời này tôi đều không thấy được một cái ánh mắt của bà ta nhỉ? Tôi cố gắng an ủi mình như thế.
Chỉ là đến buổi chiều nhìn thấy mẹ của Miêu Thuật là lúc, tôi đột nhiên phát giác mình thật sự là ngây thơ có chút thiếu nội tâm.