Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ

Chương 20: Chương 20




Trước khi trời tối, xe lửa dừng ở trạm gần trấn nhỏ.
Tôi vội vã xách đồ đạc xuống xe, Miêu Tam âm hồn không tiêu tan theo sau tôi một tấc cũng không rời.
Tôi nói: “Tam thiếu gia, rốt cuộc ngài chơi đùa đã đủ chưa?”
Miêu Tam vô lại nói: “Cô không trả tôi tiền lúc trước, tôi sẽ cứ đi theo cô.”
Tôi tận lực tâm bình khí hòa nói: “Ngài Miêu, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng cần làm, chờ tôi xử lí xong xuôi chuyện của mình, tôi nhất định nghiêm nghiêm túc túc trở lại giải quyết vấn đề với ngài, được không?”
Miêu Tam lắc đầu biểu lộ lập trường.
Tôi cũng lười lại để ý đến anh ta, bèn tự mình đi về phía trước, lại trông thấy trong đám người ở trạm đón có một bóng dáng đủ khiến cho tim tôi ngừng đập, ngập ngừng một giây, tâm tình của tôi lập tức bị đặt vào trạng thái kích động hưng phấn, sau đó giây tiếp theo bèn chạy như điên qua.
“Anh… Sao lại đến đây?” Tôi đột nhiên phát giác lúc này bản thân khẩn trương giống như hồi niên thiếu đứng trước mặt Lương Sâm.
Lương Sâm đưa tay đón lấy hành lý của tôi, “Vừa khéo rảnh…”
Lòng tôi nghĩ: anh cứ nói một tiếng cố ý tới đón em có được không?
Lương Sâm cũng không có hỏi tôi vì sao mà đến, toàn bộ nhiệt huyết tăng vọt của tôi lại trốn hết vào sau vẻ yếu đuối.
Tôi đang muốn mở miệng nói chuyện, Miêu Tam đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi, lại có thể rất phong độ chìa tay, “Xin chào, lại gặp nhau rồi.”
Lương Sâm hơi ngớ ra, chốc lát bèn mỉm cười chìa tay qua, “Chào anh.”
Tôi vội xấu hổ giải thích, “Trùng hợp gặp được trên xe lửa.”

Lương Sâm cũng không hỏi gì, dẫn tôi ra khỏi nhà ga gọi một chiếc taxi. Lương Sâm vừa đặt đồ đạc của tôi vào cốp sau, Miêu Tam lại ưỡn ngực ngồi vào taxi.
Tôi vội xoay người hỏi: “Tam thiếu gia, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Miêu Tam nhìn tôi, “Lạ nước lạ cái, vừa vặn ở cùng nơi với hai người có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Tôi thét anh ta: “Nơi này có khách sạn có nhà trọ, muốn cái gì có cái đó, anh nghỉ ngơi ở đâu chẳng được. Anh mau xuống xe!”
Miêu Tam lập tức bày ra biểu cảm khó xử, “Tôi cũng không muốn đi theo cô, chỉ là ra cửa quá vội, tôi không mang ví tiền.”
Tôi dở khóc dở cười nhìn anh ta, thằng nhãi này không mang theo tiền không mang theo thẻ, lại có thể cố tình nhớ mang theo giấy nợ, vẫn là bị bóp méo ?
Lúc này, Lương Sâm ngồi vào ghế phụ, cam chịu hành vi theo đuôi vô lại, tôi cũng chỉ có thể ôm theo một bụng oán khí ngồi bên cạnh tên vô lại.
Taxi đi không bao lâu thì chạy vào một câu lạc bộ suối nước nóng giống như khu nghỉ dưỡng, tôi vội ngoái đầu hỏi Lương Sâm, “Anh rể, chúng ta phải ở đây à?”
Lương Sâm gật đầu, “Câu lạc bộ này mời anh chụp mấy tấm hình tuyên truyền, đúng lúc nơi này đang kinh doanh thử, đưa em đến xem sao. Xuống xe đi…”
Tôi vội vàng xuống xe, không dám tin hỏi: “Chúng ta… Thật sự ở nơi này?”
Lương Sâm lại gật đầu lần nữa, tôi tức thời mừng rỡ thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, “Sớm biết có chỗ ở tốt thế này, em cũng đưa ba em đến đây.”
Lương Sâm mỉm cười, nhấc hành lý của tôi đưa tôi đi thuê phòng.
Câu lạc bộ suối nước nóng này lấy biệt thự nhỏ độc lập làm chính, sân thượng mỗi gian phòng đều có bể suối nước nóng độc lập, sân thượng thuộc kiểu nửa khép kín, nói cách khác chỉ cần đóng cửa căn nhà, hoàn toàn có thể khỏa thân ngâm suối nước nóng trên sân thượng. Tôi nhìn thấy sân thượng riêng tư bí mật này, nhất thời không biết xấu hổ nghĩ, nếu là tình nhân bộc phát tình cảm mãnh liệt, suy diễn một đoạn gì đó, cũng là hoàn toàn không có vấn đề.

Tôi bỏ đồ đạc, đi gõ cửa Lương Sâm đối diện. Cửa vừa mở ra, tôi vội lách mình vào nhà, sợ sao chổi cách vách nghe được động tĩnh tìm ra. Nói Tam thiếu gia không xu dính túi lại có thể mặt dày trà trộn vào được một gian, đây cũng thật sự là Lương Sâm tốt bụng, nếu là tôi, khẳng định để cho anh ta ngủ trên đường cái đi.
Lương Sâm nhìn hình ảnh trong máy tính trước mặt, tôi cười hỏi: “Đây là anh chụp?”
Lương Sâm gật gật đầu, “Nhưng còn chưa hài lòng …”
Tôi tiến sát lại, “Em cảm thấy đã đẹp lắm rồi.”
Lương Sâm đột nhiên khép máy tính lại, nghiêm túc nhìn tôi, “Tiểu Nam, em gặp phải chuyện gì ? Tìm anh vội vã như vậy.”
Tôi cúi đầu chà xát ngón tay mình, “Em gặp người đàn bà kia?”
Lương Sâm không lên tiếng, tôi ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh, “Em đã gặp mẹ ruột của mình.”
Lương Sâm vươn tay vỗ vỗ vai tôi, đây là động tác thói quen khi khích lệ tôi. Tôi thở dài, lắc lắc đầu nói: “Hóa ra bà ấy vẫn sống cùng một thành phố với chúng ta, hơn nữa, bà ấy sống rất tốt, tốt vô cùng…”
Lúc này, Lương Sâm nhìn tôi, đột nhiên cười nói: “Đi thôi, anh rể đưa em đi uống rượu…”
Ngày trước, khi tôi với lão Tần đi ra ngoài uống mấy chén, Lương Sâm luôn ôn nhu nhắc nhở tôi, con gái không nên chơi đùa bên ngoài đêm hôm khuya khoắc, rất nguy hiểm. Mà hôm nay, Lương Sâm lại chủ động đề nghị đưa tôi đi uống rượu, tôi thế nhưng có chút hưng phấn không tìm ra phương hướng, hận không thể giơ cả chân lên tỏ vẻ đồng ý mãnh liệt.
Tuy rằng nói câu lạc bộ này còn trong thời kỳ kinh doanh thử, nhưng phương tiện đồng bộ đã rất hoàn thiện, đi xuống lầu ra khỏi biệt thự chỉ vài bước là đến một quán bar nho nhỏ.
Lúc này, người ở quán bar còn chưa quá đông, túm năm tụm ba dưới âm nhạc nhẹ nhàng tụ họp với nhau nhẹ giọng trò chuyện.
Tôi nhìn Lương Sâm đối diện, đột nhiên có chút khẩn trương. Thế nhưng vài ly rượu xuống bụng, tôi tức khắc bắt đầu nói nhiều lên.

Lương Sâm chỉ mỉm cười nhìn tôi, anh không nói lời nào cũng không uống rượu.
Sau đó, tôi gục ở trên bàn nhìn mặt mày Lương Sâm, cảm giác bản thân có chút say.
Tôi lao lực chống mặt, “Anh rể, anh nói em có phải một người không rõ ràng hay không?”
Lương Sâm cười, “Làm sao có thể chứ?”
Tôi cười nói, “Mẹ em đi rồi, chị em đi rồi, ba em lại là cái bộ dạng kia, cũng không biết có phải em là Thiên Sát cô tinh hay không…”
Lương Sâm nghe tôi nhắc tới chị của tôi, sắc mặt nao nao, rất nhanh bèn khôi phục mỉm cười, nói: “Đừng nói ngốc thế, em độc lập cởi mở, an bài cuộc sống của mình rất tốt, anh rể vẫn luôn cảm thấy em làm rất tốt…”
“Anh rể, có phải anh vẫn không quên được chị em hay không?” Tôi đột nhiên mượn rượu can đảm hỏi.
Lương Sâm nghiêm túc nhìn tôi, “Em uống nhiều…”
“Thực ra… Em cũng không quên được chị ấy, hơn nữa đêm nào cũng mơ thấy chị, cuối cùng em suy nghĩ, kỳ thật chị ấy cũng chưa từng rời khỏi em, em vẫn có thể cảm giác được chị ấy ở bên cạnh em.” Nghĩ đến tấm ảnh kia chị vĩnh viễn lưu lại ở khuôn mặt tươi cười, mũi tôi đột nhiên lên men, “Nếu chị ấy có thể trở về bên em, em nhất định sẽ không giống trước kia trái lương tâm gọi anh ‘Anh rể’ như thế, cái gì em cũng có thể cho chị ấy, muốn mạng của em cũng có thể.”
Lương Sâm giữ cái ly trong tay tôi, “Tiểu Nam, đừng uống nữa.”
“Anh rể, anh nói vì sao mẹ ruột của em đối xử với em như vậy? Kỳ thật em căn bản không cần bà ấy, bà ấy sống hay chết đều không liên quan gì tới em, em chỉ là có chút hận, hận bà rõ ràng ở ngay bên cạnh chúng em mà chưa từng liếc mắt nhìn chúng em một cái, mỗi lần khi em và chị em bị đánh, bà ấy không đến; ba say rượu ngã ở nhà, em và chị em đói bụng ngay cả tiền mua một cái bánh bao cũng không có, bà ấy cũng không đến; chị em đi rồi, còn lại em một thân một mình, bà ấy vẫn không đến…” Tôi lắc lắc đầu, “Một người đàn bà làm sao có thể nhẫn tâm thành như vậy…”
Lương Sâm thở dài, “Không có bà ấy, hiện tại em cũng vượt qua rất tốt. Cho nên, cha mẹ chính là người giao cho chúng ta sinh mệnh, cái khác, chúng ta không nên hi vọng xa vời.”
Vì sao dù là cái gì từ miệng Lương Sâm nói ra đều có đạo lý như vậy? Cho dù tôi gặp phải quyết định gian nan gì chỉ cần có anh ở bên, dường như hết thảy đều trở nên rất nhẹ nhàng rất đơn giản.
Tôi cắn môi dưới gật gật đầu.
Không bao lâu, Lương Sâm đuổi tôi lúc ấy đang xỏ dép lê của câu lạc bộ chuẩn bị lên sân khấu nhỏ tại quán bar diễn dịch ca khúc đong đưa lăn lộn, dứt khoát kéo tôi rời khỏi nơi đó.
Trên đường trở về, tôi cảm giác thân mình lúc này như là một con chim yến nhẹ nhàng, vô ưu vô lự, chỉ có nhảy múa. Hóa ra rượu cồn thật sự là thứ tốt.

Tuy rằng tôi không thể lên sân khấu biểu diễn cho mọi người, nhưng mà dọc theo đường đi tôi độc diễn cho Lương Sâm nghe ca khúc độc đáo do chính mình sáng tác sau khi say rượu, nhất thời suy diễn trên sự nghiệp bản thân lại mở ra một con đường khác tiền đồ tươi sáng.
Con người Lương Sâm không hút thuốc lá không uống rượu, bình tĩnh tựa như một dòng suối trong, bất luận sóng gió gì cũng không kích dậy nổi cảm xúc gì của anh. Cho nên, anh quả là không thú vị, anh sẽ càng không giống tôi và Tần Hương Liên luống cuống sau khi rượu say, hồ ngôn loạn ngữ[1].
Nhớ rõ có một lần, tôi uống rượu cùng Tần Hương Liên, uống đến quật khởi, hai chúng tôi ôm nhau vừa khóc vừa cười, vừa ca xướng vừa nhảy múa. Cuối cùng, Tần Hương Liên còn thừa dịp Lương Sâm không phòng bị, cưỡng hôn Lương Sâm.
Tôi lập tức tỉnh rượu, đá một cước vào người hắn, sau đó mắng to: “Anh ấy là người cậu có thể hôn sao? Muốn hôn, cũng phải là tôi…” Ngay tại thời điểm tôi xoay người tìm kiếm đối tượng cưỡng hôn, Lương Sâm lại chạy trốn trước tiên.
Đêm nay tôi mặc dù uống có chút quá, nhưng đầu tôi lại thanh tỉnh dị thường. Tôi đột nhiên xoay người nhìn phía Lương Sâm một mực yên lặng đi theo phía sau tôi, nghiêm túc hỏi: “Lương Sâm, anh cảm thấy con người em thế nào?” Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi có dũng khí gọi tên anh như thế.
Lương Sâm mỉm cười lắc lắc đầu nói: “Uống nhiều rồi, mau trở về ngủ.”
Tuy rằng ý nghĩ thanh tỉnh, nhưng mà tôi đi lại cũng quả thật là có chút lắc lư dao động, tôi thấy Lương Sâm đi tới dìu lấy tôi, bước chân lảo đảo càng thêm lợi hại.
Tôi nhân thể choàng cánh tay lên cổ Lương Sâm, “Anh rể, từ hôm nay trở đi, em sẽ không bao giờ gọi anh ‘Anh rể’ nữa, cũng mong anh nhìn thật kĩ xem, em đã không còn là cô bé trước kia, em biết nói chuyện yêu đương và năng lực phân biệt sự việc sai trái, cho nên, anh… Suy nghĩ về em một chút đi?”
Lương Sâm vẫn cố gắng duy trì khoảng cách với tôi, “Em sao lại đùa cợt anh rồi?”
Tôi mượn rượu can đảm, vội vàng nói: “Em không có đùa, em nghiêm túc!”
Tôi lại to gan lớn mật đem toàn bộ sức nặng thân thể của mình khoác lên trên người Lương Sâm, Lương Sâm lo lắng tôi sẽ ngã sấp xuống, chỉ có thể cẩn thận ôm lấy sau lưng tôi. Tôi thề tôi sống đến bây giờ đây là một lần tiếp xúc thân mật nhất với Lương Sâm, lúc này nơi đây, tình cảnh này, tôi nhộn nhạo hai chân như nhũn ra, cả người nóng lên…
Đổi lại ngày xưa Lương Sâm sớm đã đẩy tôi ra trước tiên, căn bản không cho tôi cơ hội tiếp cận thân thể. Nhưng mà hiện tại, tôi đã nghĩ thông rồi, nếu Lương Sâm đẩy tôi ra, tôi an vị dưới đất không đứng dậy, tôi xem anh có quan tâm tôi hay không.
Cũng may, Lương Sâm thật sự cho rằng tôi uống nhiều rồi, vẫn cẩn thận từng li từng tí dìu đỡ tôi. Vì thế, tôi bị tà niệm xông lên làm đầu óc mê muội, hơn nữa lá gan càng lúc càng lớn, che trời cũng không dừng lại. Tôi thấy Lương Sâm không có kháng cự, bèn kiễng chân ý đồ học tập Tần Hương Liên giống lần trước làm cho tôi ghen tị muốn giết hắn, có thể cưỡ ng bức thì cưỡ ng bức, cưỡng không được thì… Nói sau đi…
——— ————-
[1] Hồ ngôn loạn ngữ: nói nhảm, nói xằng bậy.