Quả nhiên, Hàn Thần nghĩ nếu anh vẫn tiếp tục giống như kiểu đàn ông tối ngày tận tụy làm việc vì gia đình nữa thì không sớm thì muộn anh cũng lạc mất người phụ nữ ngây thơ dễ dụ này.
Mất một lần rồi, nếu mất thêm lần nữa…
Hàn Thần sắc mặt bởi vì suy nghĩ mà trở nên căng thẳng… Chắc chắn anh sẽ không để chuyện đó xảy ra thêm một lần nào nữa đâu.
Một lần như thế đã là sự sỉ nhục mạnh mẽ đến danh dự của người đàn ông rồi.
Nhìn vào ánh mắt Hứa Đào Nhi, chưa bao giờ mà anh lại thấy bất an đến vậy!
Hàn Trạch… tên khốn này cũng lắm âm mưu quỷ kế quá rồi.
Bây giờ nó còn định tính toán cướp luôn cả vợ của anh nó cơ đấy!
“Sao thế? Em nói gì khiến anh không vui à?”
Hứa Đào Nhi đúng là nai vàng ngơ ngác, khác mỗi một điều là cô không đạp trên lá vàng thu mà là đạp đất.
“Ừm…”
Hàn Thần không phủ nhận nữa, anh trực tiếp bộc lộ ra suy nghĩ của mình:
“Em với Hàn Trạch thân thiết… khiến tôi không vui.”
Hứa Đào Nhi không theo kịp suy nghĩ của anh, cô thắc mắc:
“Là sao cơ?”
Hàn Thần tiến sát lại gần cô, khi cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người không thể gần hơn được nữa liền muốn lùi về phía sau tránh đi sự tiếp xúc gần gũi này.
Hàn Thần vòng một tay qua ôm eo cô, giữ chặt lấy, không cho cô chạy trốn.
“Không phải em muốn biết là vì sao à?”
Hàn Thần ngữ khí trầm thấp vang lên ngay bên trên đỉnh đầu cô, cô dường như đã đoán ra cho nên ra sức lắc đầu.
“Không… không cần nữa.”
Thấy cô cúi gằm mặt không dám đối diện, một tay còn lại anh đã nâng cằm cô lên, ít nhất là để cô nhìn rõ trước mặt cô chính là anh chứ không phải ai khác.
“Nhìn anh…”
Anh bỗng thì thầm bên tai cô.
“Anh… thế này… không hay cho lắm…”
Hứa Đào Nhi nhỏ giọng giống như chỉ để hai người nghe, đến cả câu nói cũng vì sự ngại ngùng của cô mà trở nên ấp úng.
Nhưng như thế càng giống như một liều thuốc k1ch thích ở trong mắt đàn ông.
Gương mặt hai người vì hành động của Hàn Thần mà càng trở nên gần hơn, chỉ cách nhau một chút.
Ở gần như vậy, đến Hứa Đào Nhi cũng khó mà kiềm chế được cảm xúc của mình chứ đừng nói là anh.
Cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể hai người có thể đốt cháy mình ngay lúc này…
Hứa Đào Nhi nghĩ đến mình và anh đều chưa ly hôn… thực sự đang rất đấu tranh tâm lý.
Sốt ruột đến mức lồ ng ngực đập thình thịch như trống, căng thẳng nên kiềm chế không được mà nuốt nước bọt…
Thấy biểu hiện gấp gáp của cô, cánh môi Hàn Thần hiện lên ý cười rất mờ nhạt, vì thế gương mặt đẹp như tranh vẽ dưới bóng đèn đường của anh giống như được tăng thêm phần sống động, vô cùng ma mị quyến rũ người trước mắt.
Bàn tay ở eo, hay là đang nâng cằm cô cũng tăng thêm sự đề phòng không cho cô tránh thoát.
Mặt anh dần tiến sát lại, mục đích rất rõ ràng là muốn hôn cô.
Bấy giờ, chẳng cần anh đề phòng bởi Hứa Đào Nhi cũng sẽ không trốn tránh.
Cô bị anh dụ hoặc đến đầu óc mơ màng, đã quên hết mọi chuyện xung quanh.
Cô nghĩ… thôi thì chỉ là hôn một cái thôi mà…
Sẽ không sao đâu…
Ngay khi môi anh vừa chạm đến cánh môi cô, còn chưa làm nên cơm cháo gì… đã bị tiếng còi xe ‘bíp bíp’ inh ỏi phá hỏng.
Hứa Đào Nhi bị giật mình, theo bản năng mà đẩy anh ra… Không khí nóng bỏng bấy giờ cũng bị tiếng ‘bíp bíp’ này dội một gáo nước lạnh, nóng lạnh va chạm tạo nên thứ âm thanh ‘xèo xèo vô hình’ vang vọng trong đầu cô biểu thị cho sự xấu hổ vì hoàn cảnh của hai người.
Hàn Thần đang yên đang lành bị chọc phá, tất nhiên là anh rất rất giận.
Khi anh muốn xem xem là ai đã làm loại chuyện vô duyên như thế thì nhìn thấy bên trong xe ô tô vừa bíp còi chính là… Hứa phu nhân…
Thế này thì… đến mười Hàn Thần cũng không dám làm gì.
Ghế lái là Hứa phu nhân, ghế lái phụ là Tần Minh đang gà gật ngủ nhưng có lẽ bị tiếng còi xe bất chợt làm cho tỉnh, gương mặt cậu nhóc hơi nhăn nhó.
Hứa phu nhân dỗ ngọt mấy câu, cậu nhóc lại an tâm tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Hứa phu nhân mở cửa xuống xe trước sự chột dạ của hai người trẻ vừa làm chuyện xấu kia.
Thấy thần sắc gương mặt cả con gái mình lẫn Hàn Thần đều vô cùng khó tả, miệng bà cười đến là vui vẻ.
Không cần nhìn cũng biết ban nãy giữa hai người đang xảy ra chuyện gì, nhưng bà không những không buông tha mà còn cố ý dùng giọng điệu ‘ngây thơ’ hỏi rằng:
“Ồ, A Thần hả con, hai đứa đi chung với nhau à… vừa làm gì thế, sao không vào nhà?”
Bị bắn cho một loạt câu hỏi như vậy, Hứa Đào Nhi nào có tâm trạng trả lời.
Vẫn là Hàn Thần bình tĩnh lại trước, anh nhìn qua cô gái gương mặt đỏ ửng đang quay mặt qua một bên khác trốn tránh ‘sự đời’.
Âm thầm thở dài một tiếng.
Cô cũng thật là… ‘Sự đời’ này là mẹ yêu của cô đấy, cô lại để đó cho anh giải quyết hay sao?
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Hàn Thần đã tiến về phía Hứa phu nhân, mạnh mẽ giống như tướng quân chuẩn bị ra trận.
Anh nở nụ cười nhẹ, không trả lời câu hỏi của Hứa phu nhân mà đánh lạc sang hướng khác:
“Con chào bác gái! Bác đi đâu sao về muộn thế ạ?”
Hứa phu nhân cũng chỉ định trêu hai người một chút, thấy bộ dạng đến chào hỏi tử tế của Hàn Thần bà vui vẻ đáp:
“Lúc chiều bác đi đón cháu trai, cho nhóc con đi ăn nhà hàng… nhân tiện thì ghé vào cửa hàng mua sắm ít đồ Tết cùng quần áo cho nhóc đó mà.”
Hàn Thần nhìn qua Tần Minh đã ngủ say trên xe ô tô ở ghế lái phụ, thoáng qua vài giây rồi lại thu hồi ánh mắt về phía Hứa phu nhân:
“Thằng bé đã ngủ rồi!”
Hứa phu nhân quan sát nhất cử nhất động của Hàn Thần, từ ánh mắt đầy ẩn ý ‘sở hữu’ nhìn Tần Minh đến ánh nhìn khi anh dừng trên người bà.
Sao Hứa phu nhân lại có cảm giác như là Hàn Thần đang ‘trách’ bà thế nhỉ?
Cái ánh mắt ấy cứ y như đứa con gái khó tính của mình những khi bà lỡ cho Tần Minh đi chơi về quá muộn hay là lỡ mua cho cháu trai nhiều đồ chơi.
Con bé trước tiên sẽ quan sát Tần Minh sau đó sẽ quay sang trách người mẹ già là bà, điển hình mẫu câu sẽ như này:
“Mẹ! Mẹ lại cho cháu đi chơi lố giờ rồi! Mẹ cứ chiều hư cháu như vậy là không được đâu nhé! Mẹ có biết đi muộn như thế vừa không an toàn lại có hại cho sức khỏe của hai bà cháu hay không…?”
Cứ nghĩ đến là thấy tủi thân, trước kia bà là người mẹ quyền lực có sợ ai nói này nói nọ đâu, bây giờ con gái lớn rồi… bà cưng chiều cháu trai một chút mà cũng sợ con gái không vui cơ đấy!
Nhìn đến Hàn Thần, sao đến cả cậu trai này cũng muốn trách cứ bà? Hừ! Để xem, ai làm gì được tôi?
Người ta nói càng lớn tuổi thì tính tình càng trẻ con, cho nên khi nhìn ra ánh mắt bà có chút kênh kiệu thách thức xem mình có thể làm gì, thì Hàn Thần chỉ thấy buồn cười.
Tất nhiên, ngoài mặt anh không thể để lộ ý cười ‘nhởn nhơ’ này, tránh bị trừ điểm trong mắt Hứa phu nhân.
Dù sao thì thói quen sinh hoạt hiện tại của Tần Minh… rất nhanh anh sẽ uốn nắn lại cho thằng bé thôi!
Hứa phu nhân thấy anh không phản ứng gì khác nữa mới yên tâm trong lòng, bà nhìn con gái vẫn đứng ở một bên cũng hiểu con gái mình đang bị xấu hổ, thế là sau đó bà nói với anh:
“Thôi thôi, hai đứa nói chuyện gì, làm gì thì làm tiếp đi… bác đưa cục cưng của bác đi nghỉ trước đã.”
“...”
Nhìn Hứa phu nhân lên xe, lúc lái ngang qua chỗ Hứa Đào Nhi để tiến vào cổng chính của Hứa gia, bà hạ cửa kính xe xuống, cố ý nói:
“Tối nay mẹ để cháu trai ngủ với con đấy nhé, nên đừng có đi lung tung.”
Hàm ý khác nào ‘mẹ không trông con trai cho con, để con tranh thủ đi khách sạn đâu đấy, liệu liệu mà về nhà’.
“Con biết rồi!”
Xe vào trong rồi, Hứa Đào Nhi nghĩ mẹ mình đúng là một người phụ nữ xấu bụng mà, những lúc như thế này không giải vây cho cô thì thôi, còn cố ý làm cô xấu hổ thêm nữa.
Hàn Thần đi tới gần cô, anh nói:
“Bác gái vui tính thật đó!”
Hứa Đào Nhi len lén nhìn qua ánh mắt anh, vừa đúng lúc anh nhìn cô.
Cô ngượng quá hóa ngốc nghếch, hậm hực quay mặt đi, trả lời anh:
“Giờ anh mới biết à, em tưởng hai người thân nhau lắm.”
Hàn Thần biết cô đang giận hờn nên cũng không muốn trêu cho cô giận thêm.
Anh đến gần, nắm lấy bàn tay cô.
Cô không hợp tác muốn thu tay lại, anh đã nắm chặt.
“Thôi nào, đừng giận.”
Tay kia anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô:
“Thủ tục ly hôn em làm đến đâu rồi?”
“Ơ…”
Tự dưng bị anh hỏi đến vấn đề này, cô cảm giác như là học sinh cấp hai bị giáo viên gọi lên hỏi đã làm được bao nhiêu bài tập rồi, trong khi thực tế thì chưa làm bài nào, không biết phải trả lời làm sao.
Thấy cô ấp úng, Hàn Thần mới nhắc đến chuyện này:
“Tôi nghe luật sư Bình nói vẫn chưa kết nối được với em?”
Hứa Đào Nhi chột dạ, cô nhìn đi xung quanh.
Quả thực là cô đang trốn tránh luật sư mà anh kêu đến.
“Sao thế?”
Hàn Thần thật lắm lúc không hiểu được suy nghĩ của cô, thấy cô cứ ngập ngừng như vậy khiến anh rất lo lắng cô sẽ đổi ý không ly hôn nữa:
“Đào Nhi… Em không tin tưởng tôi sao?”
Không phải cô giận không nói chuyện, mà cô đang suy nghĩ xem phải nói với anh như thế nào?
“Có vấn đề gì phải nói với tôi chứ? Đừng im lặng như vậy… tôi không tự tin mình có thể hiểu được em…”