Kế Hoạch Phá Hoại

Chương 24: Ngoại truyện: Con nhà tông




Tên Khánh Lâm đó thật sự rất đáng ghét. Nhìn người yêu nhà người ta tâm lý tình cảm mà thấy thật tủi thân. Có lần, tôi hỏi hắn:

- Tại sao anh lại yêu em?

- Vì anh rảnh mà.

Một người dễ thương, đáng yêu, tốt bụng như tôi biết bao nhiêu thứ mà nó không khen được cái gì. Ít ra cũng phải "Anh yêu con người tính cách của em" hay "Tình yêu là không có lý do" hay gì gì đó lãng mạn như người ta chứ? Sao tôi lại có thằng người yêu chẳng tâm lý chút nào như thế này? Lại một lần khác, tôi hỏi hắn:

- Sau này, anh sẽ không vứt bỏ em chứ?

- Không bao giờ.

- Tại sao?

- Vứt sao nổi. Em béo quá mà.

Sau lần đó, tôi giận dỗi mất mấy ngày. Còn nhắn tin cho hắn "Chia tay điiii". Ngay lập tức tôi nhận được phản hồi "Anh đang ở dưới nhà em, xuống lấy KFC đi". Vậy là tôi quên luôn việc mình phải chia tay với cái thằng người yêu đáng ghét đó. Không phải là tôi dễ dụ mà là kìm lòng không nổi trước đồ ăn mà thôi!

Từ bé, tôi đã thích làm luật sư. Nhưng nghĩ lại thấy phải học nhiều quá nên sau đó chuyển sang thích làm ngân hàng để đếm tiền. Nhưng sau đó nữa, tôi lại muốn làm tiếp viên hàng không. Vậy nên tôi quyết định thi vào sư phạm. Trước kia tôi bị giáo viên hành đủ rồi. Vì vậy giờ tôi cũng đi làm giáo viên để hành tiếp lũ trẻ. Đùa thôi chứ tôi muốn tiếp xúc nhiều với lớp tuổi teen để sau này mình không bị già hoá. Tôi sẽ trở thành một giáo viên mẫu mực nhất quả đất được học sinh yêu quý. Sau đó tôi sẽ thăng tiến dần dần lên chức Bộ trưởng bộ giáo dục, đổi mới nền giáo dục nước nhà, mở ra một kỷ nguyên mới cho đất nước. Thôi, hết giờ hoang tưởng rồi.

Học sinh, lũ quỷ ấy nghịch vô cùng mà cũng rất đáng yêu. Đôi lúc chúng cho tôi nhìn lại để biết bản thân mình hồi xưa dễ thương biết chừng nào :v Đám học sinh Tiểu học vốn dĩ rất thú vị. Có lần tôi từng thấy hai đứa bé đang cãi nhau. Cô nhóc nói rằng:

- Mọi chuyện đã kết thúc rồi.

- Nhưng tôi vẫn yêu cô. - cậu nhóc kia vẻ mặt đau khổ.

- Như thế cũng chẳng thay đổi được gì cả. Tôi đi đây. - cô nhóc quay lưng bỏ đi.

- Tôi đã yêu cô thật lòng. Đồ khốn! - Cậu nhóc gào lên rồi đấm vào tường.

Chứng kiến cảnh đấy mà tôi đánh rơi cốc cà phê đang cầm. Thật là... Là do lũ trẻ đang dậy thì sớm hay là do bị nhiễm phim ảnh quá nhiều đây?? Loạn quá rồi mà.

Hôm nay có tiết dự giờ, là hiệu trưởng đến dự giờ hẳn hoi. Bình thường tôi vẫn hay vẽ đường tròn bằng giẻ lau thôi nhưng hôm nay đầu tư hẳn một cái compa cỡ lớn. Lúc vào lớp, tôi nói với đám học sinh:

- Các em có thấy hôm nay lớp có điều gì đặc biệt không?

- Hiệu trưởng ạ.

- Sai! Bỏ qua hiệu trưởng đi, hiệu trưởng chẳng là cái thá gì cả.

Nhìn mặt hiệu trưởng cứng đờ, khoé miệng giật giật đến là buồn cười. Ý tôi muốn nói đến là cái compa, bọn trẻ này thật không tinh ý gì cả. Hiệu trưởng cái gì chứ? Cũng may hiệu trưởng là chồng tôi nếu không bình thường là chết chắc.

Thỉnh thoảng hắn có đi uống rượu. Tuy biết là vì công việc nhưng tôi đặc biệt ghét mùi rượu. Có lần hắn về nhà khá khuya, đi đứng loạng choạng, giọng nói lè nhè:

- Em! Em có yêu anh không?

- Không. Tôi chưa giết anh là may đấy! - tôi khó chịu đáp nhưng vẫn cố dìu hắn vào nhà.

- Khổ tôi thế này! Vợ mà đòi giết chồng...Giờ còn không yêu nữa...

Xong hắn nằm ăn vạ khóc như trẻ con. Nhiều lúc thế này hắn lại đáng yêu mặc dù cũng vẫn có chút đáng ghét.

Trước giờ hắn vốn không hay bộc lộ tình cảm như người khác nhưng có lẽ tình cảm là thứ cảm nhận bằng trái tim chứ không phải lời nói.

Nhật ký phá hoại nên kết thúc ở đó. Tính ra kế hoạch ban đầu cũng coi như thành công. Chỉ có điều cô phá hoại người ta xong rồi phủi mông bỏ đi. Cô đã tìm cho mình một nửa thực sự dành cho mình. Đập chậu cướp hoa? Không không, cô nhân từ lắm. Cô chỉ đập chậu thôi, sau đó đi mua cây hoa khác.

Đến khi đứa con gái của hai người ra đời, đến đứa bé này cũng phải ghen tị với mẹ mình. Cô bé vẫn luôn tự hỏi rốt cuộc cô có phải đứa bé họ nhặt ở thùng rác về không vậy? Có lần, bố mẹ cô cãi nhau. Mẹ cô bỏ vào phòng không nói chuyện với bố cô. Bố cô bỗng nhiên đưa cho cô một lọ hoa bảo cô mang vứt đi. Cô vâng lời liền làm theo. Ai ngờ, khi cô vừa quay vào nhà bỗng thấy bố cô chạy vào phòng hét lớn:

- Em ra mà xem con mình kìa! Đang yên đang lành lại đem vứt đi lọ hoa em thích nhất.

Vậy là cô bị ăn mắng để bố mẹ cô làm hoà. Trà My, ngay từ khi sinh ra đã được ông trời sắp đặt cho một cuộc đời bị hai kẻ là bố mẹ cô ghẻ lạnh. Có lẽ kiếp trước cô làm điều gì đó nên tội. Có lẽ kiếp trước cô là nữ phụ chuyên phá rối hai bọn họ đến với nhau. Coi như kiếp này cô bị bọn họ báo thù -.- Nhưng cô vẫn cho rằng một người hiền lành tốt tính như cô thì dù có là kiếp trước đi chăng nữa cũng không thể làm chuyện gì thất đức. Vậy phải chăng vì số phận quá ghen tị với nhan sắc của cô nên mới bày trò hãm hại? Cũng có thể cô giống như lọ lem, phải trải qua bao gian khổ mới cô thể tìm thấy bạch mã hoàng tử của đời mình rồi hưởng hạnh phúc trọn vẹn?

Hoàng tử ơi anh ở phương trời nào? Phải chăng anh đang vượt chông gai gian khó để đến bên em? Hay anh bị bụi gai đâm chết rồi? Đường tình duyên của cô không được tốt lắm. Đã thế lúc nào cô cũng bị hai kẻ thích diễn trò hạnh phúc làm gato phát khóc. Ngày 14 tháng 2, trong khi cô phải ở nhà xem phim như một con tự kỷ thì hai người đó dẫn nhau đi nhà hàng sang chảnh mặc dù cô đã năn nỉ gãy lưỡi cũng không cho đi cùng. Ấy vậy mà khi về nhà mẹ cô lại còn "ngạc nhiên" hỏi cô:

- Valentine mà không đi chơi hả con?

- Con mới chia tay rồi. À không, con bị đá. - cô cho miếng thêm snack vào mồm, mắt vẫn dán vào màn hình TV.

- Chậc. Chắc tại mày ăn nhiều quá đấy mà. - mẹ cô ngồi xuống bên cạnh với tay lấy một gói snack khác bóc ăn.

- Mẹ đã nghe câu này chưa? Chúng ta không thể kéo dài cuộc đời nhưng có thể mở rộng nó.

- Có liên quan gì không?

- Câu đấy có nghĩa là: Tuy chúng ta không thể cao thêm nhưng có thể tiếp tục béo.

- Thế rốt cuộc là làm sao mà lại chia tay?

- Anh ta nói rằng con không có sự tin tưởng tối thiểu với anh ta thì làm sao có thể tiếp tục ở bên nhau.

- Mày không tin nó cái gì?

- Anh ta nói anh ta có thai.

- Cái gì cơ??

- Thì đó. Con có bị down đâu mà tin cái chuyện vớ vẩn đấy. Cái thằng đốn mạt sở khanh mà. Nó dám chơi con như thế chứ.

- Nhà mình còn chai acid. Huỷ dung nhan nó đi. Mẹ sẽ giúp mày.

- Thôi khỏi cần ạ. Con đã thuỳ mị dí đầu nó vào bồn cầu rồi.

Người ta nói con nhà tông không có lông thì có cánh quả là chẳng sai. Cô quả là mẫu phụ nữ thuỳ mỵ của thời đại. Cô vẫn luôn tự nhủ: Hoàng tử ạ! Dẫu anh có chết ở bụi gai nào thì cũng nhớ báo mộng bảo em đến hốt xác.