*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Severus trầm mặc hơn nửa ngày, sau đó bỗng nhiên nghe Tom bên cạnh nói ra đề nghị kinh thế hãi tục: “Ngươi xem gần đây có rất nhiều người kết hôn a… Severus chúng ta có nên đi một chuyến đến Bộ Pháp Thuật?”
Đề nghị thình lình đến này làm hắn sửng sốt một chút: “….Cái gì?”
“Ngươi sau này sẽ sống rất lâu” thiếu niên tóc đen mắt đỏ chỉ vào hắn, sau đó lại chỉ vào chính mình “Còn ta cũng là người sẽ sống thật lâu… Ngươi xem, ngoại trừ ngươi cùng Merlin có thể làm bừa như ý, chỉ có ta là người đi xa nhất trên chặn đường dài sống mãi này.” Tom vẫn như cũ duy trì cách đề nghị không sợ chết giống hồi còn bé, quả thật đang phá hỏng hình tượng thoạt nhìn ưu nhã hiện giờ của cậu.
Đang êm đẹp lahi đột ngột đưa ra thỉnh cầu kiểu “Chúng ta đều sống rất lâu cho nên hãy cùng kết hôn a”, cả nội dung lẫn hình thức lý do này đều làm cho người ta tan vỡ.
“Đừng nói giỡn” Severus cau mày.
“Nói vậy ngươi vẫn tức giận vì chuyện trước đó?”
Tom Riddle nói xong, phát hiện Severus cư nhiên đã khoát thêm áo bào đứng lên. “Nếu không còn chuyện gì khác, ta đi trước. Ta đột nhiên nhớ ra mình còn chút việc.” Severus nói những lời khách sáo tạm biệt không bằng nói thẳng hắn nóng lòng né tránh trọng tâm câu chuyện.
“Hưm, được rồi, gặp lại sau.” Tom cũng không quấn quýt vấn đề nữa, trái lại thái độ nho nhã chào hắn.
Nhưng nhìn người giám hộ ngày xưa đẩy cửa bước đi, Tom bắt đầu nhắm mắt, trong lòng mặc niệm tên đối phương. Severus Snape, cậu trong lòng yên lặng nhớ kỹ, phảng phất như đó là thần chú đầy ma lực. Severus Severus…
Cách mặc niệm này thoạt nhìn có chút ngu ngốc, nhưng trong vài phút lại thu được hiệu quả.
Không được bao lâu, Severus Snape lại đẩy cửa quán caffe trở về. “Đáng chết,” thoạt nhìn hắn có chút gắt gỏng, “Ngươi đến tột cùng đang làm cái gì?”
“Không có gì a.” Tom cười tủm tỉm trả lời, chỉ là đang nghĩ đến ngươi mà thôi.
—— cậu bất quá trong tâm trí làm ít thí nghiệm, hơn nữa rất thành công.
—— Severus quả nhiên có thể nghe thấy.
Trước cậu cũng có tư liệu về Merlin cùng truyền thừa thần linh, sau chính cậu cũng từng tra tìm thêm một ít. Chỉ cần hô hoán tên thần linh, đối phương nhất định có thể nghe – cũng có thể gọi nó là cầu khẩn cũng đúng.
Đương nhiên, phần lớn những lời khẩn cầu ấy không nhận được lời đáp lại của thần linh, thế nhưng là người nhận được thần cách, nhất định kế thừa năng lực lắng nghe lời cầu khẩn. Từ ý nghĩa sâu xa mà nói, Merlin muốn tìm người kế vị cũng vì hệ thống cầu khẩn của cậu loạn không còn hình dạng nữa… Hầu như mọi người đều có thể loạn gọi “Merlin râu mép” “Merlin đeo vớ”… đủ loại lộn xộn, khiến cho truyền thống cầu khẩn trở nên vừa ác tục vừa vô nghĩa.
Có điều hiện giờ lại vừa lúc… Hiện giờ phần lớn phù thủy cũng không biết tên của tân nhiệm thần linh, chỉ có cậu biết kẻ kế thừa chức vụ Merlin hiện chính là người giám hộ ngày xưa của cậu.
Dưới tình huống nhu vậy, hệ thống cầu khẩn này tất nhiên nên lợi dụng cho thật tốt.
Người đàn ông mặc áo chùng đen lần thứ hai bỏ đi, Tom dùng phương thức khẩn cầu yên lặng nói một câu: “Đề nghị của ta luôn luôn có hiệu, Severus.”
Thân hình đối phương chợt khựng lại một chút, nhưng cũng không quay đầu mà lại tiếp tục bước.
“Không sao, đề nghị này vĩnh viễn có hiệu… đối với ngươi”.
Tom Riddle thở dài một hơi, vung đũa phép thu thập cửa hàng.
Thực ra cậu cũng không có nhiều chấp nhất chuyện “mở cửa hàng tại Hẻm Xéo”, cho nên cậu nhất định phải làm như thế chủ yếu vì ở đây có thể ưu tiên thấy đủ loại phù thủy nhỏ a… Những người cùng Severus trong quá khứ hay tương lai cùng chung nhịp thở…
Lần trước đã nhìn thấy bé ngoan Srius Black xui xẻo xuyên việt đến đây… Vậy tiếp theo có thể là ai nhỉ? Có khi nào là cô bé phù thủy hoang dại gọi Lily Evans gì đó?
Cậu cũng không lo lắng chuyện Severus nhà mình gặp lại cô bé kia, không có sở thích luyến đồng biến thái ai sẽ lo chuyện này. Trên thực tế, cậu nghĩ đối với Severus Sape mà nói ‘Lily’ như một tín ngưỡng hơn cả ái tình. Thật giống như quan hệ giữa Merlin cùng phù thủy —— không ai thật lòng muốn gặp Merlin, họ chỉ cần biết người đó tồn tại ở nơi nào, vậy là đủ.
Cho nên không cần phải lo lắng sẽ có đối thủ cạnh tranh.
Người có thể cùng Severus đi đến tận cùng tất nhiên là cậu, cũng chỉ có thể là cậu.
Tom trong lòng chán ngán suy nghĩ vấn đề “Rốt cuộc đến bao giờ mới đăng ký kết hôn” —— thật là, Merlin đều đi tìm Arthur rồi, mà người giám hộ nhà mình vẫn tính tình không được tự nhiên như trước. Vừa mới nói ra đề nghị cư nhiên xấu hổ chạy mất, thật sự là một chút cũng không đáng yêu.
Có điều không sao, ngày còn dài, bọn họ còn có đủ thời gian dài.
Một ngày nào đó cậu nhất định khai phá phát triển công năng mới cho hệ thống cầu khẩn… Tỷ như ở trên giường cậu có thể thầm nghĩ một ít lời tâm tình. Ừm, nói vậy, mình hẳn nên để chuyện“cầu khẩn thần linh” thành một phần của thú vui trên giường ha?
Tom một bên miên man suy nghĩ, một bên đợi người khách đầu tiên bước vào trong ngày mới của quán “Voldemort caffe”.
Dù thế nào đi chăng nữa, sau khi tất cả chấm dứt, người đàn ông mặc áo chùng đen kia cũng sẽ ở trở về bên cậu. Vị giám hộ ngày xưa vẫn như hồi cậu còn nhỏ đứng trước cậu, dùng làn điệu trào phúng của hắn cùng cậu đối mặt cả thế giới. Tuy rằng Tom nghĩ hiện giờ quan hệ của bọn họ còn chưa có tiến triển đến mức cậu mong muốn, thế nhưng chỉ cần có đủ thời gian, cậu không sợ không đạt được mục đích.
Một tương lai mới đang đến gần.
Hoặc, có thể nói quá khứ mới tinh cũng đều do họ định ra.
Sông thời gian chậm rãi chảy xuôi, và đây là kết thúc —— thuộc về Severus Snape cùng Tom Ridle —— nga, không, hẳn là thuộc về thần linh tân nhiệm bất tử cùng chủ quán caffe bán bất tử.
TOÀN VĂN HOÀN