*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Có điều hiện tại không muốn giết ngươi nữa, sau này ta sẽ chậm rãi cho ngươi nếm thử càng nhiều đau khổ thú vị.”
Nghe đối phương uy hiếp, Severus Snape vẫn như cũ duy trì thái độ thờ ơ.
Đau khổ? Điều đó dường như đã trở thành thói quen của hắn, gặp phải quá nhiều cũng trở thành chết lặng. Hắn đã sớm không thèm để ý mình bị tổn thương, dù thân thể hay nội tâm. Ánh sáng trong mắt hắn dần dần ngưng đọng lại, trong cơn hoảng hốt phảng phất như cảm thấy mình trở về trước kia.Loại tâm tình này giống như lúc hắn biết được Lily đã rời đi —— hắn nghĩ mình đã mất đi trông chờ với toàn thế giới, không hề hy vọng xa vời hạnh phúc cùng không úy kỵ đau khổ. Cả người như viến thành cái xác vô hồn, dù có mất đi phần nào cũng không thấy quan trọng.
Hắn thật sự nghĩ không quan trọng… Cho dù có xuất hiện thêm một Voldemort thì có sao? Có quan hệ gì với hắn chứ?
Giao dịch với Merlin đã hoàn thành, hắn đã giúp Merlin làm đạo tiêu tu bổ thời không, Merlin đã cho phép hắn trở về du ngoạn một vòng. Như vậy thì trở nên đơn giản vô cùng, nơi này không phải thời đại hắn tồn tại.
Hắn vẫn có thể cầu khẩn Merlin một chút nói mình định rời đi —— hắn dám cam đoan cậu bé thần linh kia có thể nghe thấy tiếng cầu nguyện của hắn — sau đó hắn có thể đi lên đoàn tàu Minh Hà, bước đến chuyến hành trình mà hắn vốn nên đi.
Đều kết thúc.
Hắn chỉ cảm thấy thất vọng mà thôi.
Thấy Voldemort dáng dấp thiếu niên đổi xong quần áo bước ra khỏi cửa, nói chuyện với vị phù thủy đến thương lượng một chút về đầu tư vân vân… Hắn chỉ cảm thấy có vài thứ không thể lấy về.
Mảnh hồn xuyên việt kia có thể gây ra ảnh hưởng lớn chừng nào đối với tiểu Tom?
Hoặc xấu nhất là, kẻ chiếm thân thể của Tom Riddle này chính là linh hồn của Voldemort xuyên việt. Severus bỗng nhiên nghĩ ra tình huống tệ nhất, có thể đã dung hợp hoàn toàn. Cho nên hiện tại thiếu niên Voldemort hiện tại không có khả năng nhớ kỹ quyến luyến xưa kia của trẻ con, hắn chỉ mang vẻ mặt của thiếu niên Tom Riddle, cố ý dùng phương pháp này để kích thích hắn mà thôi.
Nhưng Severus Snape không ngờ là, sau khi làm ra những uy hiếp phô trương thanh thế này… Thiếu niên tóc đen mắt đỏ đi nhanh ra cửa chuyện làm đầu tiên là di hình đổi ảnh.
Cậu vốn không có tâm tình phản ứng những công vụ thường ngày này, dùng tốc độ nhanh nhất cấp tốc biến mất khỏi nơi này.
Mục tiêu di hình đổi ảnh không xa, ở ngay trong trang viên này, chính là… phòng rửa mặt.
Phỏng chừng không ai có thể tưởng tượng ra tình cảnh như vậy —— cư nhiên có người vội vàng rời khỏi nơi ở nhà mình, sau đó cấp tốc đến phòng rửa mặt chật hẹp có rất nhiều thần chú phòng ngự này.
Làm xong tất cả, Tom Riddle ngơ ngác nhìn chính mình trong gương.
Đang khóc.
Cậu chỉ biết mình nắm chặt thời gian cấp tốc rời đi, để thời gian phải đối mặt với Severus càng ngắn thêm một chút một chút nữa… Cậu thật sự lo lắng mình sẽ không thể kiên trì thêm nữa.
Cậu mở vòi nước xả cho tiếng to nhất, sai đó vùi đầu thật sâu vào nước. Như vậy sẽ không có ai nhìn thấy nước mắt của cậu nữa, cách khóc thuần túy nguyên sơ nhất của trẻ con. Nếu Severus có thể nhìn thấy cảnh này, tuyệt đối sẽ không nghi ngờ thiếu niên trước mắt này bị mảnh hồn Voldemort nào đó chiếm. Đây chính là Tom Riddle, cho dù có sửa lại tên cũng không thể giả Tom.
“Slytherin đều thích khóc trong phòng rửa mặt.” Một tiếng nói hiền hậu vang lên ở bên cạnh.
Cậu quay đầu, thấy cái đầu lớn của xà quái: “Đừng động ta, Heleba.” Cậu đáp bằng xà ngữ, sau đó lẩm bẩm bằng tiếng: “Như vậy… hẳn có thể lừa gạt hắn ha…”
Tom Riddle nhìn chính mình trong gương.
Mái tóc ướt sũng dán lên gương mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ rực đã bình tĩnh trở lại không còn vết tích yếu mềm.
Chỉ sửa cái tên là có thể dẫn Severus càng nhiều liên tưởng, như vậy, chỉ cần mình lặp lại “các chuyện mà Voldemort nguyên bản đã làm”, Severus hẳn có thể dựa vào ký ức trong đầu mình tự bổ sung ra càng nhiều vấn đề ha… Dù sao Severus có “ký ức về tương lai” của mình, chỉ cần an bài thỏa đáng các dấu hiệu, hắn càng có khả năng vì nhạy cảm mà bị ảnh hưởng bởi các dấu hiệu này… Nói như vậy… Hắn hẳn sẽ tin tưởng mình biến thành cái tên điên tự xưng mảnh hồn tương lai kia…
“Thật không rõ ngươi đang nghĩ cái gì, người thừa kế.” Xà quái Heleba rầu rĩ nghi hoặc nói, “Ta rất thích ngươi, trừ Salazar ra ngươi là người thứ nhất nguyện ý theo ta tới phòng rửa mặt nói chuyện phiếm… Ta thích phòng rửa mặt, thật không biết vì sao những người khác không tán thành thưởng thức của ta. Ta thật sự không muốn nhìn ngươi giày vò bởi những chuyện lộn xộn này, nhưng… vì sao ngươi suốt ngày nghĩ hủy diệt chính mình?”
Tom thật sự cảm tạ Heleba… Năm năm trước, khi cậu tới mật thất Slytherin cầu sự giúp đỡ thì… hoàn toàn không nghĩ tới lại triệu hồi ra một con xà quái ưa lải nhải như vậy.
“Slytherin đều thích khóc ở phòng rửa mặt.” Đây là câu nói đầu tiên xà quái Heleba nói với cậu, “Biết vì sao Salazar xây mật thất bảo vệ Hogwarts ở phòng rửa mặt nữ sinh không? Bởi vì hắn cho rằng đây là nơi an toàn nhất toàn bộ tòa thành. Từng Slytherin đều vẻ ấy, kiêu ngạo, quái gở, hận không thể chứng minh cho tất cả mọi người rằng hắn lãnh tĩnh như áo giáp sắt không hề có tình cảm… Ngay cả khi muốn khóc cũng nhất định phải đi tìm bồn rửa mặt để vùi đầu vào, khi đó nước mắt sẽ hòa vào nước không bị ai thấy nữa.”
Ngay lúc đó Tom vừa trải qua biến cố Severus đột ngột biến mất, lại vì xà quái lao thao không ngừng này mà ngây ngẩn cả người: “Ngươi nói Salazar Slytherin… cũng sẽ khóc?”
“Ừm, quả thực có, tuy rằng hắn nhiều lần công bố điều đó hoàn toàn không hề liên quan đế Gryffldor mà chỉ là bị cát vào…” Xà quái nghĩ nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Lúc đó Salazar nói rằng phòng rửa mặt nữ sinh là nơi an toàn nhất tòa thành, bởi vì ở chỗ này ngươi có thể không cần chú ý đến người khác thoải mái biểu lộ ra mặt yếu đuối của mình. Hắn còn nói nếu nhìn thấy nước mắt của con cháu hắn, ta có trách nhiệm giúp đỡ người thừa kế kia. Bởi vì một Slytherin tới nông nỗi phải đến phòng rửa mặt nữ sinh để len lén khóc giảm bớt áp lực, như vậy hắn thật sự cần giúp đỡ.”
—— cách triệu hoán xà quái trong mật thất, cư nhiên là lặp lại hành vi của tổ tiên khóc một hồi trong phòng rửa mặt của nữ sinh.
“Khi con cháu của Slytherin bị bức tới nỗi ấy nhất định là chuyện lớn, ngươi nhìn thấy sau đó phải vô điều kiện đáp ứng yêu cầu của hắn.” Heleba nói đây là nguyên văn Slazar Slytherin nói với mình.
Tính cách của vị Viện trưởng này… thật đúng là một vị tổ tông.
Khi Tom Riddle mất đi Severus, chỉ còn lại xà quái hay lải nhải lẩm bẩm kể sự tích Salazar Slytherin này ở lại bên người… Cậu lợi dụng khoảng thời gian lặng lẽ này tới Đức, điều tra về chuyện người giám hộ của mình mất tích.
Rời khỏi thành Hogwarts không khó, nhất là đối với người thừa kế Slytherin biết mọi mật đạo của tòa thành.
Sau đó cậu một đường đuổi tới tòa thành ở Đức… Kết quả sau đó, cậu chứng kiến biến cố xảy ra ở tòa thành Grindelwald, nhóm Thánh Đồ vì người đứng đầu mất tích mà loạn thành một nắm, còn có mảnh hồn đến từ tương lai kia.
Mảnh hồn Voldemort công bố với Tom rằng mình là “tương lai của cậu”, nhưng Tom không có ý định chiếu theo lời hắn để làm. Cậu nhìn những hành động của mảnh hồn chiếm trên người cô bé Phirluty Thrye này, chỉ cảm thấy ngu xuẩn khôi hài.
Đúng vậy, cậu chưa bao giờ cho rằng mình sẽ vì vài câu tiên đoán tương lai mà trở nên tâm tình thất thường… Cậu vẫn có thể sử dụng lý trí đơn giản để khống chế tâm tình của mình.
Cho dù Severus đến từ tương lai thì có làm sao? Cậu không hề có hứng thú đối với mấy chuyện cũ kia, cậu chỉ muốn nhìn đến Severus người này.
Cậu kiên trì nghe đối phương nói xong, sau đó gật đầu nói rằng: “Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi?”
“Bởi vì chúng ta là một người… ngươi chính là ta, ta chính là ngươi a!”
Mảnh hồn Voldemort hiện tại vô tình bám lên người Phirluty Thrye, cô nàng có tâm tình sùng bái mạnh mẽ về “ngài Grindelwald” này thật ra không hề đi tranh đoạt quyền khống chế thân thể với hắn, nhưng một Voldemort với hình tượng một cô nhóc phẩy tay nói chuyện quả thực không có chút điểm tin cậy.
Thoạt nhìn thật tức cười.
Tom thở dài, chậm rãi đứng lên: “Đầu óc ta có teo rút mới bỏ xuống việc đang làm, để đi theo ngươi phá phách cướp bóc. Ngươi chỉ trích Severus Snape là một người xuyên việt làm thay đổi ta, thế nhưng còn ngươi? Ngươi chẳng phải cũng đến từ tương lai, hơn nữa hiện giờ cũng nghĩ cách thay đổi ta hay sao? Đừng tưởng rằng mình là “tương lai của ta” để thuyết phục ta.”
Tom Riddle hoàn toàn có thể quan sát hắn —— mảnh hồn Voldemort có khuyết điểm lớn nhất hiện giờ là chiếm thân thể một cô bé mới nhập học, cô bé Phirluty này này thân cao hay khí thế đều kẻm cỏi đến đáng thương. Vì vậy khuyết điểm về thân thể này tạo sự đối lập làm cho Tom xúc động muốn hành động —— cậu xách cổ áo Phirluty, sau đó cúi đầu lấy cái đầu nặng của mình hung hăng đập lấy đầu đối phương.
Thân thể cô bé nhất thời mềm mại ngã xuống… bao gồm mảnh hồn Voldemort xui xẻo nhập bên trong.
“Nếu ngươi là ta thật, ngươi hẳn hiểu rõ muốn thay đỏi ý nghĩ của ta khó khăn đến cỡ nào.” Lúc đó Tom Riddle chỉ có mười ba tuổi cứ như vậy lưu loát thẳng thắn từ chối đề nghị của “mình trong tương lai”.
Một lát sau, cậu quyết định căn dặn cô bé Phirluty lớp dưới đang hôn mê, “Ách… Phirluty Thrye này, lần sau đừng để mấy thứ kỳ kỳ quái quái gì đó bám vào người nữa nhé. Kỳ thực ngươi không hề hiểu việc làm mấy chuyện kỳ cục như vậy, ngay cả trán của ngươi cũng không cứng bằng của ta.”
“… …”
Nhiều năm sau, khi Severus Snape cùng cậu hai người ngồi ở quầy bar phía sau quán caffe, Severus từng hỏi cậu: “Lúc đó vì sao ngươi nhất định phải phân liệt ra một hồn khí?”
“…” Cậu trầm lặng một lúc, không nói lời nào.
“Vì sao?” Severus lặp lại, “Ta lúc đó nghĩ ngươi bị tương lai của mình ảnh hưởng, ta nghĩ ngươi hận ta… Kết quả sau đó ta mới nhận ra, ngươi khi đó rõ ràng thanh tỉnh! Vì sao còn muốn hồ đồ?”
“Cái này a… Ta đã quên.” Ông chủ trẻ tuổi tóc đen mắt đỏ nghiêng đầu, dễ dàng đáp. Mỗi lần cậu nói ra những lời nói dối này sẽ làm cho Severus giận một thời gian, nhưng đây là cách duy nhất cậu có thể giấu diếm Severus.
Đến bây giờ, cậu vẫn như cũ hết cách giải thích mình vì sao lúc đó thay tên đổi họ thành Voldemort, đồng thời trải ra đủ loại dấu hiệu giả. Tom Riddle quả thực đã từ chối mảnh hồn kia, cậu trở về tìm Heleba, hy vọng xà quái có thể từ trong thư viện trong mật thất tìm ra phương pháp. Cậu không hề có hứng thú dã tâm chinh phục thế giới này nọ, cậu chỉ thầm nghĩ tìm Severus.
Đến tận lúc xem quyển sách nói về Hòn đá Phục Sinh, cậu mới phát hiện mình không thể không quay lại tìm “mình của tương lai” để hỗ trợ. Hơn nữa cậu phát hiện ra mình phải đi đến bước chết không thể quay đầu, thì dù lòng yếu đuối muốn khóc rống, vẫn phải biểu hiện ra vẻ kiên cường tuyệt không lùi bước.