*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Đúng vậy, giống như tên chương, đây là kết cục nho nhỏ của vài chục năm sau.
(Nhắc nhở: chuyện nhân vật chính là Sirius Black)
(mời mọi người không cần khủng hoảng, mọi người không có đọc sai truyện hay nhấn nhầm chương… Không nên hỏi ta vì sao nhân vật cho tới nay không lên sân khấu đột nhiên nhảy ra, hắn chỉ là áo rồng bước qua…)
Bụi trần lạc định, câu chuyện cũ đã kết thúc vài chục năm sau.
Sirius Black giãy dụa trong bóng đêm, thật vất vả mới tìm thấy được điểm đỏ mơ hồ.
Sau khi ngã xuống màn che Cổng Tò Vò ở Bộ Pháp Thuật, hắn cảm giác mình đi qua đường hầm thật dài thật dài, hắn cứ rơi mãi, cho đến khi tới điểm cuối cùn. Hắn muốn nhảy dựng lên nhìn xem mình đang ở đâu, mà đúng lúc này, hắn bỗng nhiên bị người ta nâng chân nhỏ lên: “Phu nhân Black, là một thiếu gia.” Một tiếng nói vang lên.
Đây là… chuyện gì xảy ra…
“Ô… Oa a! Oa a!” Sirius Black vừa mới mở miệng đã biến thành tiếng khóc khó nghe của trẻ con, hắn phát hiện mình không có khả năng nói ra một câu hoàn chỉnh.
Sau đó hắn nhìn thấy người mẹ đã chết đi nhiều năm của mình, với dáng vẻ trẻ trung an tường mỉm cười.
Đây là bắt đầu của tất cả, cũng là chấm dứt của tất cả.
Tháng 3 năm 1960, James Potter sinh ra.
Cũng vào tháng 3 ấy, Remus Lupin sinh ra.
Tháng 10 cùng năm, Sirius Black sinh ra. Xuyên việt trở thành một đứa bé làm hắn vui mừng ra nước mắt, hắn biết có rất nhiều thứ sẽ thay đổi.
Cái chết của James cùng Lily… Sự thống trị hắc ám của Voldemort… Cùng với con đỡ đầu Harry của hắn…
Sirius Black biến thành trẻ con xong hận không thể nói hết những gì mình biết ra, để tránh những chuyện đáng sợ này lần thứ hai xảy ra.
Nhưng giờ này khắc này hắn còn chưa biết, thế giới này đã sớm biến thành hình dạng cổ quái mà hắn không thể tưởng tượng ra.
Muốn ngăn cản Voldemort sống lại? Bé ngoan Sirius Black từ nhỏ đã xuất sắc, không chỉ học nói nhanh, còn không hay ham khóc nháo… Có điều những thứ này nói cũng vô ích, dù là người trưởng thành nào sống lại làm trẻ con cũng đều mạnh hơn trẻ con thật rất nhiều. Bé ngoan Sirius Black mỗi lần để mẹ mình đổi tã đều xấu hổ muốn chết, có điều bé con mang linh hồn trưởng thành này đều luôn ôm vững tín niệm… Hắn có sứ mệnh trong người! Hắn ép buộc mình mau chóng lớn lên, nghĩ cách nói tin tức tương lai ra ngoài…
Thời gian trôi qua, nhanh chóng như thoi đưa, nháy mắt bé ngoan Sirius đã được tuổi rưỡi. Nhưng lòng hắn vẫn lo lắng, cứ như vậy, đến lúc nào mới có thể đợi đến tuổi tìm James cùng Lupin a…
Hơn nữa James bọn họ còn là trẻ con… Dù nói cho họ cũng chẳng làm gì được… Nói vậy, phải nghĩ cách tìm Dumbledore… Thế nhưng trẻ con chưa được hai tuổi đến Hogwarts tìm hiệu trưởng dễ vậy sao!
Dù lo lắng đến mấy Sirius cũng có ngày không ngăn được miệng tự động nói ra suy nghĩ trong lòng: “Nói… Nói cho Dumbledore…”
“Eh?” Phu nhân Black ngoảnh đầu: “Dumbledore? Chính là bị phó hiệu trưởng chạy theo Grindelwald ấy hả?”
Phó hiệu trưởng chạy theo Grindelwald… Hình dung này làm đại não bé ngoan Sirius khựng lại vài giây, sau đó hắn ý thức được mình phun ra thêm nửa câu sau: “ … Cẩn thận đề phòng Voldemort.”
“Thế nhưng học được cách nói tên phức tạp nhiều âm tiết, thật không hổ là hậu đại cao quý cổ xưa của gia tộc Black… Có điều Voldemort?” Phu nhân Black lộ ra vẻ nghi hoặc, “Đứa bé như con từ đâu nghe được cái tên này chứ, ta cũng thích cái cửa hàng đó, đề phòng nó làm cái gì?”
Sirius Black trong lòng chấn động cỡ nào không cần nói cũng hiểu.
Hắn hoàn toàn không hiểu mẹ mình nói cái gì… Hắn chỉ chấn động ở chỗ sao nàng có thể thoải mái nói ra cái tên Voldemort như vậy… Lẽ nào Hắc Ma Vương ngày nay không hề yêu cầu người phục tùng sùng bái cùng tôn trọng sao…
Còn có… “cửa hàng đó”… là cái gì a…
Nhưng rất nhanh hắn hiểu được chân tướng tất cả.
Không đợi Sirius bình tĩnh trở lại sau chấn động não, hắn chợt nghe mẹ mình nói: “A, nếu bé ngoan Sirius từ nơi nào nghe được cái tên cửa hàng đó, thì không bằng hôm nay theo ta đi ngao du? Ta vừa lúc hẹn Lucretia cùng nhau uống trà…”
Làm một bé ngoan Sirius nhỏ tuổi, cứ như vậy bị mẹ ôm, đi tới “cửa hàng đó” ở Hẻm Xéo.
Cách xa có hơn mười thước, hắn đã thấy cái biển hiệu quán caffe cực lớn.
“Voldemort caffe”
Nếu hiện tại Sirius không khuyết thiếu năng lực hành động, hắn thật sự cả kinh nhảy dựng lên. Đây là cái gì cái gì a? Rốt cuộc can đảm đến tột cùng muốn chết đến thế nào, mới có thể sử dụng cái tên đáng sợ như thế làm tên quán caffe? Quán caffe! Sirius Black từ trước đến nay vẫn cho mình là tên Gryffindor thuần chủng, mà hôm nay nhìn cái biển hiệu tinh xảo hoa lệ kia lại khiến hắn không gì sánh được kinh tủng. Dùng tên của Voldemort làm tên quán Caffe, đến tột cùng là nhân tài nào không muốn sống mới có thể làm ra hành vi như vầy a…
Nhưng mà đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghe được bà dì Lucretia Black nói: “… Hình như ta thấy chủ cửa hàng.”
“Nga, hẳn là đi tuần tra đi, hắn thích đi dạo quanh các cửa hàng của mình.” Mẹ hắn đáp lời với thái độ nói chuyện phiếm.
Sirius Black nhìn theo hướng các nàng chỉ, muốn nhìn xem hình dáng chủ cửa hàng kia.
Đó là một người đàn ông giống như quỷ hút máu làm người ta chú ý sâu sắc, có khuôn mặt anh tuấn, mái tóc đen hiền hòa rủ xuống cùng đôi mắt đỏ rực đặc biệt. Hắn mặc quần áo bồi bàn kiểu bình thường, còn cố ý buộc chặt cái tạp dề thật dài. Dù mặc trang phục như vậy, vẫn hiển lộ ra khí tức nguy hiểm vài phần.
Phu nhân Black ôm Sirius vô cùng vui vẻ đi tới, bắt chuyện với chủ cửa hàng kia, thái độ quen thuộc.
“Hoan nghênh quý khách tới thăm.” Chủ cửa hàng tuổi trẻ tóc đen mắt đỏ kia cũng cười đáp lại.
Chờ chút… Chủ cửa hàng này là ai? Sirius từ trong trí nhớ của mình tìm kiếm, lại suy nghĩ không ra đó là kẻ nào. Kiếp trước mẹ mình cũng không quen bạn bè nào như thế, hơn nữa kiếp trước cũng không ai dám mở cửa hàng gặp quỷ như thế ở Hẻm Xéo, còn dám nã tên Voldemort làm tên cửa hàng caffe…
Chờ chút, Voldemort?
Một loại dự cảm không tốt chợt dâng lên.
Sirius – Người sống lại – Black bỗng nhiên nhớ tới Harry từng kể với hắn vài chuyện… Harry từng gặp qua Voldemort mười sáu tuổi trong nhật ký, đó cũng là thiếu niên xinh trai thoạt nhìn ưu nhã mà lại nguy hiểm, hình như cũng là… tóc đen mắt…
Đứa bé chưa đến hai tuổi bỗng nhiên khó không chế rùng mình một cái.
Hắn mơ hồ cảm giác được… có thể… có thể không phải người nào chán sồng nã tên Voldemort đặt tên quán, mà là vị nào đó tự mình chạy tới mở cửa hàng…
Sirius bỗng nhiên muốn dùng đũa phép đâm mình một cái để chứng minh mình không nằm mơ.
Hắn vừa thấy cái gì? Một kẻ mặc quần áo bồi bàn, đeo tạp dề mỉm cười với hắn… Hắc Ma Vương?
Nhưng mà tất cả không phải mộng. Chuyện xảy ra kế tiếp, càng đánh vỡ huyễn tưởng cuối cùng của hắn. Hắn thấy mẹ mình ngẩng đầu lên, chào hỏi thật thân quen với vị chủ cửa hàng kia: “Đã lâu không gặp, Voldemort ngươi vẫn trẻ trung như trước không đổi a.”
Thật là Hắc Ma Vương…
Vị chủ cửa hàng thoạt nhìn rất thân mật với mọi người này cư nhiên thật là Hắc Ma Vương…
“A, phu nhân ngài hôm nay muốn dùng gì?” Chủ cửa hàng được xưng là Voldemort kia đi tới bàn của bọn họ, sau đó chuyển ánh mắt tới bé ngoan Sirius trong lòng mẹ kia, “Còn nữa… Bé trai trong lòng của ngài đây, hình như có chút sợ ta nhỉ… Rất kỳ quái đúng không?” Giọng nói của hắn nhẹ mà rõ ràng, mang theo âm cuối dường như có thâm ý đặc biệt.
Tại giờ khắc này, bé ngoan Sirius có chút muốn mình giống hệt trẻ con bình thường khác rụt vào trong lòng mẹ mình mà không được…
Đây… Đây rốt cuộc là thế giới tan vỡ cỡ nào a…
…
=)) tan vỡ chưa ~~