*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên cơ bản Severus Snape đã hiểu rõ tình huống của mình.
Voldemort dự định bồi dưỡng Tom thành hình dạng trước đây của mình, hắn nghĩ cách dời khỏi thân thể kia —— về phần thân thể Gellert Grindelwald ra sao muốn thế nào thì cứ việc.
Mà Gellert tự nhiên không phản đối kế hoạch này… Nếu tiểu Tom biến thành Voldemort, vậy cực kỳ có khả năng cao phân tán lực chú ý của Dumbledore. Gellert sống lại không muốn lại lên đường xưa đối đầu với Dumbledore, muốn tạo ra một địch nhân có lợi cho mục tiêu của hắn.
Hai vị Hắc Ma Vương đại nhân có kế hoạch kỳ thực trống đánh xuôi kèn thổi ngược, có điều có một bước tương đồng.
Tom Riddle.
Bọn họ muốn Tom Riddle biên thành thứ họ muốn.
“Ta thương xót các ngươi.” Severus nhìn chằm chằm Gellert hai nhân cách trước mặt, nói với thái độ cực kỳ thành khẩn.
Những lời này của hắn xác thực nói rất thực tâm thành lòng…
Một kẻ an bài kế hoạch dài dòng, chỉ vì muốn không đối đầu với tình nhân cũ, một kẻ khác tính tới tính lui với mục tiêu là “chính mình với chính mình”. Hai vị Ma vương hao hết tâm tư các loại âm mưu, từ ý nghĩa nào đó là một bi kịch hoang đường.
“Ngươi đây là cố ý khiêu khích?” Gellert tóc vàng cười lạnh đi tới trước mặt hắn, “Ngươi nghĩ ta sống lại một lần đã quên Avada thế nào?”
Lúc này Severus không nghĩ suy đoán xem hiện tại chiếm chủ đạo thân thể là linh hồn nào, hắn chỉ nghĩ nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Các ngươi giày vò lớn như thế kỳ thực chẳng có tác dụng gì… Ngươi căn bản không biết Tom Riddle, đứa bé này không có khả năng biến thành thứ các ngươi muốn.”
Vì vậy người tóc vàng trước mắt thân thể hơi cứng lại một chút…
Rõ ràng, vị Voldemort đại nhân lần thứ hai ở trong lòng phát điên… Rốt cuộc đây là thế giới bi thảm điên cuồng cỡ nào a!
Cư nhiên có người dám nói với hắn “Ngươi không biế Tom Riddle” —— cho dù khi đó hắn chủ động vứt bỏ cái tên kia, nhưng nghe người khác nói chính mình hắn vẫn thấy phiền muộn.
Với thân phận Gellert Grindelwald này, muốn xông vào Hẻm Xéo hoặc Hogwarts đương nhiên không có khả năng… Thế nhưng hai năm này, hắn đã thông qua Phirluty hiểu biết vài tình hình… Cái tên Tom Riddle bị Severus nuôi dưỡng này, rất sớm đã biến thành danh nhân Hẻm Xéo —— thân là một nửa chủ cửa hàng “Nồi cùng bình thủy tinh”, mặc áo váy gái chào khách hàng phải gọi hạng nhất. Bao giờ cũng quấn quýt lấy Severus hỉ hả chạy tới chạy lui, là một quỷ nhỏ tuy rằng quá mức hoạt náo nhưng lại cực kỳ đáng yêu.
Voldemort nghe được đánh giá như vậy thiếu chút nữa không nói gì cũng nghẹn… Hắn cư nhiên được người ta đánh giá “đáng yêu”!
Nhất là khi nghe đến chuyện tiểu Tom đến trường làm ra những cử động vui sướng, cùng trò khôi hài đứng trước công chúng biểu lộ với Severus Snape… hắn càng sâu sắc kiến nghị nhất định phải bắt lấy tên Severus Snape này, để Tom lớn lên “bình thường” một chút.
“Chính hắn” sao có thể có cái dạng hợm như thế! Thế nào có thể có dạng hợm như thế!
Hiện hắn thực sự bắt đầu chấp hành kế hoạch này, bắt cho được tên Snape kia về… Thế nhưng hắn phát hiện tất cả chẳng nên chuyện gì, trái lại càng thêm không xong. Tiểu Tom bên kia phải chờ đợi thật lâu mới mong có kết quả, mà giờ này khắc này, tên Snape kia cư nhiên dám nói với hắn “Ngươi không biết Tom Riddle”!
Lại còn nói hắn không biết? Trên đời này còn có ai càng thêm hiểu biết chính hắn?
“Đó không phải ngươi. Cho dù linh hồn giống nhau, cũng là hai người hoàn toàn bất đồng.”
Vì vậy Voldemort chịu không nổi nữa, tức giận trực tiếp đá cửa rời đi. Kết quả đi được một nửa đường Gellert trong cơ thể gọi lại hắn: “Ta thật không muốn cùng người cướp đoạt thân thể đánh tới đánh lui, thế nên ngươi có thể có chút lý trí được không?”
“Thế nào?”
“Đây là tòa thành Grindelwald, cũng là nhà của ta.” Gellert Grindelwald nhắc nhở hắn, “Ngươi có thể hay không đừng để bị tù binh của chính ngươi làm cho phát giận, sau đó mang theo cơ thể của ta chạy tới chạy lui?”
“…”
Kỳ thực đối với hai vị Hắc Ma Vương mà nói, phương pháp xử lý đơn giản nhất hiện tại là giết chết Snape.
Giết một tên xuyên việt cũng chẳng thay đổi gì tương lai, ngược lại càng dễ dàng cho kế hoạch của bọn họ… Thế nhưng trên thực tế, sau khi sống lại, bọn họ dường như không hẹn mà gặp cùng nhau tránh chú ngữ Avada này.
Gellert cùng Voldemort chưa từng dùng lại ác chú mà họ đã từng thiên vị này, cùng lắm là bắt tại trên miệng.
Hoặc nói những gì đã trải qua của hai hồn xài chung một thân đã dần khiến họ trở nên ôn hòa thiện lương…
Chỉ là… Sau khi chết đi sống lại, bọn họ triệt để mất lòng tin đối với ác chú Avada. Nếu mình có thể bị Merlin ném tới không, như vậy có cho đối phương một chú Avada cũng chẳng phải chuyện bảo hiểm gì —— ai biết đối phương có hay không lại đột nhiên sống lại? Sau khi hai linh hồn trong thân thể Gellert Grindelwald thảo luận thật lâu, đều nghĩ mình không thể dùng biện pháp giản đơn “trực tiếp giết chết” này cho thỏa…
Bọn họ cũng cân nhắc “bức bách Severus Snape ký kết lời thề không gì phá nổi rời nước Anh”, cũng cân nhắc đến chuyện ném hắn tới nơi xa như châu Nam Mỹ, hoặc đảo nhỏ Alaska nào đó. Hai vị Hắc Ma Vương đại nhân trăm phương ngàn kế tìm kiếm đường lưu vong “không dễ dàng trốn trở về” —— trên thực tế, nếu bọn họ có năng lực biết được 20 năm sau Muggle có khoa học kỹ thuật lên được mặt trăng, chỉ sợ cũng cân nhắc ném tù binh lên mặt trăng đi.
Nói chung, đối với đầu đề “làm sao dưới tiền đề không dùng Avada Kedavra giam cầm một người cả đời”, hai vị ma vương đều biểu thị áp lực rất lớn.
Cùng lúc đó, trên đỉnh tòa tháp Grindelwald.
“Ai u!” Một bé trai xinh đẹp tóc đỏ ngã trên nóc nhà, dường như cậu ngã rất nặng, thật vất vả mới đứng lên được xoa xoa đầu gối.
Gần đây không có kiến trúc nào càng cao hơn, đứa bé này làm sao có thể tới?
Nếu hoàn toàn theo nguyên lý vật lý, đứa bé này hình như ngã từ trên trời xuống vậy. Cũng may tòa thành này hoang vắng, ngoại trừ “Thánh đồ” thuần phục Grindelwald cũng chẳng có ai kề gần —— cho nên trong khoảng thời gian ngắn, cũng không có ai chú ý tới đứa bé đột nhiên biến ra từ không khí này.
“Thật là không được tự nhiên…” Bé trai lẩm bẩm nói, “Rốt cuộc lấy lại được dáng dấp nguyên hình rồi… Thế nhưng hình như làm “Nagini” thời gian quá dài, hiện tại cư nhiên đi đường… quá không tự nhiên rồi….”
Cậu ở nóc thành cao nhất nhìn quanh bốn phía, sau đó thử đi lên hai bước. Động tác của cậu có chút mới lạ, giống như không quá quen cách đi đứng của con người. Đứa bé thần linh cuối cùng cũng khôi phục hình thái thật cẩn thận mà đi, đi được hai bước liền nhớ ra giờ mình đã khôi phục năng lực pháp thuật. Vì vậy cậu trực tiếp nhảy xuống từ nóc nhà, đồng thời nhẹ nhàng khéo léo dừng lại ở ngoài tường thành giữa không trung.
“Severus…” Merlin hơi ngó cái đầu nhỏ vào cửa sổ, nhưng không có tìm thấy người muốn tìm. Vì vậy cậu đổi cửa sổ khác, tiếp tục tìm người kia, “Severus Snape? Nhanh lên hỗ trợ a, hiện tại chúng ta có rắc rối lớn…”
Cậu bay tới thổi đi từng cửa sổ một, quỹ tích bay nhìn mười phần quỷ dị.
Nhưng chính cậu cũng không ý thức được nó, tiếp tục duy trì tìm kiếm từng cửa sổ một.
“Ta cần sự giúp đỡ của ngươi… Dòng chảy loạn thời không ra vấn đề rồi…”
Vì vậy khi Severus Snape lần thứ hai ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn vừa vặn đối diện khuôn mặt nhỏ nhắn lo ló ngoài cửa sổ của Merlin. Lúc này hắn cho rằng mình viễn thị, thế nhưng hắn phát hiện tất cả trước mắt là sự thật.
Merlin… Hắn đã trở về, với hình thái đứa bé thần linh nguyên sơ của mình.
“Ngươi đã biến trở về?” Severus lập tức ý thức được một vấn đề, “Tom đâu?”
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Merlin bỗng nhiên chạy đến đây… Hắn đã quen với Merlin rắn nhỏ Nagini, không khắc nào giây nào bám lên người Tom. Trước đó, hắn cũng không quá mức lo lắng về Tom bên kia, cũng vì Merlin ở đó.
Tuy hắn bị Gellert hai nhân cách bắt tới đây, nhưng hắn không cho rằng mình rời đi sẽ làm Tom phát sinh thay đổi triệt để gì. Đứa bé Tom này cố chấp, hoạt bát, lấy mình làm trung tâm nhưng lại vô cùng nhạy cảm… Cậu sẽ không tự dưng khó hiểu thay đổi thành người mà hai Ma vương kia muốn. Hoặc nói, dù Tom trong lòng có luẩn quẩn gì, cũng sẽ có rắn nhỏ Merlin này ở bên hõ trợ sửa chữa.
Thế nhưng hiện tại Merlin đã biến trở về…
Xảy ra chuyện gì?
“Không còn nhiều thì giờ giải thích nữa, ta có chuyện muốn ngươi giúp đỡ.” Merlin trực tiếp nói, khuôn mặt trẻ con tràn ngập lo lắng. Từ ban đầu, hắn thấy Merlin luôn là hình tượng không đáng tin không đáng giá khắp chốn ngốc nghếch, lần đầu tiên thấy cậu bày ra thái độ nghiêm túc như vậy.
“Rốt cuộc… Làm sao vậy?”