*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho tới bây giờ Tom không hề nghĩ tới hành vi của mình có gì dị thường.
Cậu vốn không đem cái gọi là “thường thức” để trong lòng, hơn nữa từ nhỏ sinh hoạt cùng Severus, càng không thể nghe được giáo dục phẩm hạnh bình thường từ vị giám hộ này. Cho nên cứ thế mãi, cậu đã tập quán muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm.
Muốn biểu lộ với Severus, vậy hoàn toàn mặc kệ người xung quanh nghĩ gì.
Muốn gặp mặt “tình địch” một lần, cũng không quản hậu quả sau đó.
Có thể trước mặt hai nữ sinh Eileen và Phirluty vào lần gặp đầu tiên, cậu có thể tự nhiên nói ra đề nghị kiểu “hai người thẳng thắn đàm yêu đương đi ha”… Có thể thấy được vị ma vương điện hạ này hồi nhỏ được giáo dục kiếm khuyết cỡ nào.
Có điều nói thật, chạy tìm hai nàng Eileen để đàm phán cũng không phải là cử động thoát ly quỹ đạo thông thường nhất của bánh bao tiểu Tom. Một năm trước đó, những biểu hiện của cậu ở Hogwarts cũng chưa bao giờ bình thường quá.
Đại khái năm ngoái vào lúc cậu biểu lộ với Severus, thậm chí có học sinh năm bốn Slytherin cực đoạn luận huyết thống đã đến tận phòng của cậu khiêu khích. Tom Riddle đã vô cùng hoạt bát vui vẻ chọc giận hắn, nam sinh cố chấp kia đã công bố Tom không có tư cách là Slytherin. Hắn cầm đũa phép muốn dạy dỗ học đệ này, đồng thời mắng mỏ Tom là “sỉ nhục Slytherin”.
Chuyện nho nhỏ này đã được Abaraxas Malfoy giải quyết, hắn vội nhanh đuổi cái tên cố chấp cuồng khiêu khích kia đi. Vì vậy sau đó có rất nhiều Slytherin nhận định, Tom Riddle lai lịch bất minh này được gia tộc Malfoy bảo hộ.
—— không có ai dám cả gan nói Tom “sỉ nhục Slytherin” nữa.
Nhưng tại khi chỉ có hai người, Abraxas quay lại lộ vẻ không thể trách được với Tom: “Ta đuổi tên ngu xuẩn kia đi vì bảo hộ ngươi? Đừng giỡn, ta chỉ sợ nếu đánh nhau ngươi không cẩn thận đánh hắn vào phòng y tế, coi như học sinh năm bố cũng là một tên phế vật…”
Làm bạn cùng phòng với Tom, Abraxas là người duy nhất trong những học sinh biết Tom là xà ngữ giả. Hắn biết rõ, phỏng chừng cả Hogwarts cũng không có ai hơn Tom Riddle có tư cách vào Slytherin…
Học sinh khác được phân viện theo tính cách, chỉ mình cậu ta một kiểu huyết thống a…
Sau khi nhập học không lâu Tom đã biểu diễn vật nuôi trước mặt Abraxas, đồng thời cho phép rắn nhỏ Meilin chơi với Abraxas. Tuy hai người không nói chuyện với nhau trước mặt hắn, nhưng với khôn khéo của thiếu chủ Malfoy, tự nhiên biết quan hệ giữa xà ngữ giả cùng truyền nhân Slytherin.
Chuyện Tom nhận định rất khó cải biến, mà hiện tại cậu đã nhận định Abraxas là bạn học tốt nhất trong học viện. Cho nên bí mật nhỏ về xà ngữ cùng huyết thống, cậu không ngại đề bạn mình biết.
Chuyến đi đến tòa nhà Ravenclaw uy hiếp cô nàng Eileen lần này của Tom Riddle, cơ bản đã thành công. Nhưng khi cậu theo mật đạo trở về đường cũ, đã triệt triệt để để bi kịch.
Cậu vẫn mang thuộc tính lộ si… Trước khi phát hiện thông đạo, cậu vốn ngay cả phòng học cũng tìm không thấy. Sau khi có mật thất Slytherin lưu lại, cậu mới không cần Abraxas mỗi ngày bận rộn giúp chỉ đường. Cho nên mấy tháng này, chuyện cậu dạ du cùng đi mật thất đã quen tay hay làm… Cho dù phòng nghỉ công cộng có người khác, cậu vẫn có thể tìm được phương pháp lặng lẽ từ bức họa Medusa chuồn đi.
Vốn cậu cho rằng lần này sẽ bình an vô sự, không ngờ lúc trở lại phòng ngủ… đã có hai người chờ ở nơi nào.
Một là Abraxas Malfoy.
Một vị khác là viện trưởng Slytherin hiện giờ, Giáo sư Slughorn.
“Giáo sư Slughorn…” Tom thấy giáo sư Horace Slughorn lập tức trầm xuống. Tuy vị Slugorn mập mạp này bình thường đều hớn hở, nhưng lúc này đây Tom là học sinh trốn học bị hắn bắt được a…
Không đợi Tom nghĩ ra biện pháp biện giải, giáo sư Slughorn đã lúc lắc đầu đến trước mặt cậu: “Ai, Tom, lúc này ta không thể bao che ngươi được nữa a.” Giáo sư Slughorn một bên lắc đầu một bên thở dài, “Ta vẫn tin tưởng ngươi là một học sinh xuất sắc, có thiên phú, sau này có thể làm chuyện lớn… Thế nhưng làm viện trưởng ta không thể dung túng học sinh trốn học đúng không?”
Tom nhìn về phía Abraxas, thiếu chút nữa hoài nghi bạn cùng phòng đã kéo giáo sư Slughorn lại đây.
Có điều rất nhanh cậu đã vứt ý niệm ngu xuẩn này ra khỏi đầu, nếu Abraxas phản bội cậu, phỏng chừng ngay cả chuyện thông đạo mật thật cũng bị giũ ra… Huống chi Abraxas Malfoy không phải người có lý do làm chuyện này.
Hiếm khi Abraxas cười khổ với cậu, lộ vẻ lực bất tòng tâm.
“Có ngươi báo.” Abraxas dùng hình dáng miệng không tiếng động nói với Tom, “Tên báo kia hình như là tên ngu xuẩn năm bốn năm ngoái.”
Vốn tưởng chuyện cũ sớm quên, không nghĩ còn có tiếp sau a…
Tom trong lòng thầm mắng bản thân thư giãn sơ suất, lại nghe giáo sư Slughorn dùng giọng điệu đau lòng tiếc hận nói: “Ôi, Tom a Tom, mỗi lần ngươi mang đến mít khô đều ăn rất ngon, thế nhưng ta vẫn phải ấn quy củ làm việc —— Slytherin trừ mười điểm.”
Trong lòng Tom có chút khó chịu.
Từ lúc nhập học đến nay chuyện giày vò thần kinh cùng mắc lỗi của cậu rất nhiều, nhưng bị trừ điểm học viện thế nhưng là lần đầu tiên a…
Cậu nghe thấy giáo sư Slughorn lại hỏi: “Có thể nói cho ta biết ngươi đi đâu chơi được không?”
Tom vừa bị giáo sư lấy lí do trốn học trừ mười điểm, tâm tình vui sướng vừa dâng lên đã không còn sót lại chút gì. Có điều rất nhanh, cậu đã bình tĩnh trả lời vấn đề đối phương.
“Ta đi nhà bếp, thưa ngài.” Tom mặt không đổi sắc tâm không nhảy bịa chuyện: “Ta biết thực vật thuộc 5 ngoại lệ “Những điều cấm cơ bản của biến hình”, cho nên ta hiếu kỳ vì sao Hogwarts có thể sử dụng pháp thuật biến ra thực vật. Vì vậy ta đã lỡ mất một khóa học, vạn phần xin lỗi.”
Giáo sư Slughorn còn có chút hoài nghi: “Ngươi thấy gì trong phòng bếp?”
Vấn đề này đương nhiên không làm khó được Tom, cậu đã sớm đến nhà bếp nhiều lần, tuy không vì chứng minh cái gì “Những điều cấm cơ bản của biến hình”… “Rất nhiều gia tinh.”
Giáo sư Slughorn không nói gì nữa, tựa hồ tin lời nói dối của Tom. Cứ như vậy tâm Tom cuối cùng cũng yên ổn… Cậu nghĩ thầm nếu giáo sư Slughorn hỏi thêm vài câu, chuyện cậu dùng mật thất Slytherin trốn học cùng dạ du sợ rằng sẽ hấp thụ ánh sáng a…
Tom nghĩ trừ điểm thì cứ trừ đi ha, cùng lắm về sau giao luận văn bổ sung lại.
Nhưng ngay khi cậu thở dài một hơi, cho rằng mình đã gần thành công cất bước giáo sư Slughorn thì, một chuyện không may khác đã xảy ra —— cậu nghe thấy thanh âm khàn khàn như tiếng đàn violong từ phía sau vang lên. Âm thanh kia quen thuộc như vậy, lại khiến lưng cậu thoáng bị điện giật đứng thẳng tắp.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Severus Snape dò hỏi.
Tại toàn bộ Hogwarts, Tom không muốn nhất là hình dạng trốn học bị nắm thảm hại bị người này thấy… Kết quả sự thực hết lần này đến lần khác không khéo như thế.
Tác giả: Tiểu Tom thật càng lớn càng não tàn…
Tác dụng của mật thất là “Sau này không bao giờ… lạc đường” + “thình thoảng có thể rình coi”… thật có thể khiến lão tổ tông Slytherin tức sống dậy rồi lại tức chết a…
Cho nên theo ý nghĩa nào đó, Tom sống cởi cởi là một Hufflepuff khoác da Slytherin…