Kế Hoạch Nguy Hiểm: Tổng Tài Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 12: Cái kết của kẻ phản bội




Chương 12: Cái kết của kẻ phản bội

Sau khi về đến tòa thành, Vương Thiên Nam đi thẳng lên phòng, hắn day thái dương càng lúc càng mạnh tay. Thiên Di nhìn theo dáng người cao lớn khuất dần sau phía hành lang trong lòng cảm thấy tội lỗi nhưng mà cũng không phải tại cô, chỉ tại hắn không nên khiến cô căm ghét.

Một lúc sau từ cánh cửa lớn của tòa thành một người đàn ông ngủ quan tinh tế, trên mặt đeo một chiếc kính không độ bước vào. Anh ta khoác trên mình áo blouse trắng, tay xách một chiếc cặp màu đen đi đến nơi mà Jack cùng cô đang đứng. Anh ta nhìn Jack, ngữ giọng trầm trầm hỏi:

“ Jack, sao cậu lại để ngài ấy uống phải trà “

Jack nhún vai lắc đầu tỏ ý không biết gì, anh nói:

“ Không phải tôi, Uy Khiêm”

Nói rồi Jack nhìn sang cô, Thiên Di ái ngại nói:

“ Là tôi làm “

Uy Khiếm nhíu mày, ngữ điệu vẫn trầm thấp nhưng không vui nói: “ Ngài ấy bị dị ứng trà, nếu uống vao sẽ bị đau đầu. Cô có biết nếu không làm hạ đi cơn đau đầu thì sẽ nguy hiểm không hả “

Thiên Di nhướng mày, cô thật sự không biết nha. Biết là mình sai, cô khẽ nói: “ Là lỗi của tôi. Bây giờ anh có cần tôi giúp gì không? “

“ Cô đi theo tôi “

Cô cùng Uy Khiêm đi lên phòng của Vương Thiên Nam. Xoay nắm cửa bằng nhôm sáng bóng cô theo Uy Khiêm bước vào phòng của hắn. Căn phòng trang trí đẹp mắt nhưng không quá cầu kì chỉ một kệ sạch đã ngăn căn phòng thành hai gian. Sàn gỗ sáng bóng không một hạt bụi, đồ đạc ngăn nắp gọn gàng tươm tất. Cô vốn nghỉ là đàn ông thì phòng ốc sẽ bừa bộn nhưng khi bước vào phòng của Vương Thiên Nam cô nên thay đổi cách nhìn của mình.

Cô ngồi trên chiếc ghế gỗ cách xa giường hắn, Vương Thiên Nam nhắm hờ mắt tay vẫn không ngừng xoa xoa thái dương. Uy Khiêm gạt tay hắn ra, nói với cô:

“ Cô nhìn cho kỹ, một lát nữa sẽ đến lượt cô làm. “

Cô gật đầu chăm chú nhìn từng động tác của Uy Khiêm. Anh ta xoa nhẹ theo chiều kim đồng hồ, ngón tay cái miết nhẹ lên mi tâm rồi xoa nhẹ nhàng. Cô nhìn sắc mặt Vương Thiên nam có chút biến đổi, hơi thở không còn nằng nề mà từng chút một trở nên nhẹ nhàng có lẽ là rất thoải mái.

Chừng hai phút sau, Uy Khiêm ngưng động tạc, đứng dậy sửa sang lại áo blouse trắng, anh ta hỏi: “ Đã thấy rõ chưa? “

Cô gật đầu lại nghe anh ta nói: “ Vậy bây giờ đến lượt cô, tôi đi đây “

Không đợi phản ứng của Thiên Di, hắn xách lên chiếc cặp đen đẩy nhẹ gọng kính rồi trở ra ngoài. Cô thấy Vương Thiên Nam nhíu mày, hắn dùng giọng nói thấp nhất nói với cô:

“ Cô qua đây “

Thiên Di nhanh chóng đi đến bên giường hắn, cô ngồi trên giường, tay trắng đặt lên thái dương của hắn khẽ xoa nhẹ. Vương Thiên Nam giãn ra cơ mặt, hắn nói một chữ ” Tốt” Cô làm theo hành động của Uy Khiêm; cũng xoa đều hai bên thái dương, miết nhẹ vào mi tâm xoa nhẹ khiến hắn cảm thấy dễ chịu thoải mái.

Vương Thiên Nam giãn ra mi tâm, mùi hương thơm thoang thoảng từ cánh tay cô xộc vào mũi hắn khiến hắn cảm thấy thư thái vô cùng, một mùi hương thanh thoát. Không phải là một loại nước hoa đắt tiền nồng nặc cũng không phải loại sữa tắm mà là hương thơm đặc trưng của riêng cô, một mùi thơm không quá nồng khiến hắn khó chịu ngược lại khiến hắn yêu thích cực độ khó hình dùng thành lời.

Sau một lúc, Thiên Di nhận thấy hơi thở đều đều nhẹ nhàng thở ra lại thêm hàng mi dày rợp che đi đôi đồng tử thần hồn lạnh lẽo khiến cô thở hắt ra nhẹ nhõm. Cô dừng lại động tác, len lén như chú mèo con đi xuống giường nhưng chưa kịp đặt hai chân thì đã bị vòng tay rắn chắc của hắn vòng qua chỉ một động tác kéo cô lại khiến Thiên Di mất đà ngã vào người hắn. Một giây sau Thiên Di lập tức giãy giụa trong lòng hắn, khóe môi Vương Thiên Nam nhếch lên, trầm giọng nói: “ Đừng nhúc nhích “

Cô liền không động đậy nữa, nằm trong vòng tay hắn cô thắc mắc hỏi: “ Có chuyện gì sao? “

Hắn đáp: “ Cô khiến tôi như thế này nên tốt nhất hãy yên lặng cho tôi, đừng để tôi phải phạt cô “

Một câu nói khiến cô đầu hàng. Hắn đe dọa khiến cô ngoan ngoãn im lặng, căn phòng trong phút chốc chìm vào tĩnh lặng chỉ có hơi thở đều đều vang lên.

Khi cô thức dậy thì căn phòng đã trống không, ánh tịch dương đã tắt để lại chỉ còn một màu u tối. Cô sắp xếp lại giường, dùng tay vuốt phẳng áo sơ mi cho vào nếp, cô dùng chiếc lược được đặt trên bàn chải lại mái tóc hơi rối rồi đi xuống tầng.

Khi cô vừa bước xuống liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô ghê rợn con người này. Vương Thiên Nam nhìn người con gái thảm thương mặt mũi bầm tím, mái tóc rối bù dưới đất mà nhếch môi cười lạnh, hắn nói:

“ Cô thật không biết điều lại dám tìm đến tận nhà tôi “

Cô gái nhìn hắn, nước mắt không tự chủ được mà lăn dài trên má khóc nghẹn ngào, khóc đến thương tâm.

“ Vương Thiên Nam tôi xin anh tha cho gia đình tôi, là tôi sai, là do tôi phản bội anh, là tôi không đúng, xin anh tha cho họ, họ vô tội “

Nước mắt hòa vào máu chảy dài trên gương mặt tội nghiệp của cô, Thiên Di nhìn cảnh tượng ấy mà khiếp sợ. Cô gái này làm gì mà khiến bị đối xử như thế.

Trái với vẻ mặt tội nghiệp ấy là một giọng cười như quỷ dữ vang lên, hắn câm ly rượu trên tay đảo nhẹ, nhìn cô với ánh mắt dửng dưng chỉ nói:

“ Cô nói tôi tha cho họ, cô thật quá ngây thơ, cô đắc tội với tôi thì nên biết sớm sẽ có kết quả như thế này “

Cô gái dùng đầu đả bầm tím của mình liên tục đập xuống đất, đập cho đến khi trên sàn nhà sáng bóng toàn là máu, chất lỏng màu đỏ hôi tanh chảy đầy ra, cô gái vẫn không ngừng đập đầu mà nói:

“ Tôi sai rồi, tôi không nên bán đứng anh, là tôi có lỗi với anh, là tôi sai, là tôi. Xin anh tha cho họ, xin anh tha cho gia đình tôi.”

“ Nếu biết trước mọi chuyện như thế thì tốt nhất lúc trước đừng bán đứng tôi. Vương Thiên Nam này dám nói dám làm. Không có chuyện tôi dể dàng tha thứ đâu. “

Hắn ngay cả liếc mắt cũng không nhìn chỉ hất tay về phái cô, thuộc hạ bên cạnh hiểu ý liền kéo cô ta đứng dậy đi ra ngoài nhưng làm thế nào cô ta cũng không chịu đứng hết cách đành phải lôi cô ta ra để lại trên nền gỗ một vệt máu kéo dài.

Vương Thiên Nam nhíu mày nhìn sàn gỗ bị bẩn, hắn thấp giọng nói: “ Cho người dọn dẹp sạch sẽ nơi này “

Nói rồi hắn đứng lên trờ về phòng, khi nhìn thấy Thiên Di nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi thì lúc này hắn mới hài lòng, cô ta cuối cùng đã biết sợ. Nên biết rằng làm trái ý hắn thì không có kết quả gì tốt. Đây là bài học để nhớ.