Sau khi Hạ Hà Tịch về nhà thì nhanh chóng thu dọn hành lý, chuẩn bị quay về thành phố A.
Khi nộp đơn xin từ chức lên công ty mẹ, anh đã từng nghĩ, Mục Chính Uy có
lẽ sẽ kinh ngạc, sẽ phẫn nộ, thậm chí mắng chửi anh là đồ vong ân bội
nghĩa… nhưng trong tất cả dự đoán của anh đều không có bệnh ung thư. Quả Quả nói đúng, dù nhà họ Mục có ngàn vạn lần sai đi chăng nữa, nhưng ở
nhà họ Mục gần mười năm, Mục Chính Uy đối đãi với anh đúng là không hề
bạc bẽo. Dù năm ấy anh kết hôn chớp nhoáng với Jamie ở Đức, làm tổn
thương trái tim của con gái ông, Mục Chính Uy cũng không hề giận dữ,
trái lại, còn tặng cho anh một món quà mừng rất lớn…
Đang ngẩn
người suy nghĩ, Hạ Hà Tịch nhìn thấy đôi dép lê màu hồng. Bà mối mặc bộ
đồ ngủ, lúng túng đứng trước mặt anh, tóc vừa gội vẫn còn ướt, vẻ mặt
rất đáng thương. Bà mối cắn môi, xoắn tay vào chiếc khăn bông, hạ giọng
hỏi: “Hạ Hà Tịch, có phải anh giận em không?”
Con cáo họ Hạ nhìn bà mối chằm chằm, vỗ vỗ lên giường. Tô Tiểu Mộc thấy vậy bèn loạt soạt
lê bước ngồi xuống cạnh anh, hạ giọng xin tha: “Em… em thừa nhận em cố ý khuyên anh đi gặp Mục Quả, rồi sau đó xuất hiện. Nhưng em thực sự không biết chuyện sau đó sẽ trở nên như thế…” Nói tới đây, bà mối cau mày lắc đầu, lúc này mới cẩn thận nhìn Hạ Hà Tịch, nghiêng đầu hỏi: “Anh giận
phải không?”
Hạ Hà Tịch thở dài, không trả lời câu hỏi của bà
mối, anh cầm lấy chiếc khăn bông trên tay cô, dịu dàng giúp cô lau khô
tóc, vừa lau vừa nói như dỗ trẻ con: “Gội đầu xong thì lau khô rồi hãy
đi ra, không thì cảm lạnh mất.” Ngừng lại một lát, anh mới tiếp tục nói: “Nhóc, hôm nay em làm như thế là khiến anh… rất tổn thương. Anh có cảm
giác em không còn tin tưởng anh.”
Tô Tiểu Mộc không còn gì để
nói: “Xin lỗi, lần sau em…” Còn chưa nói xong, môi Hạ Hà Tịch đã ép
xuống, nhưng chỉ lướt qua rồi dừng lại, anh khẽ lắc đầu: “Giờ anh nhìn
thấy em, hình như không giận nổi nữa. Nhóc này, anh phải về thành phố A
mấy ngày.”
Nghe vậy, bà mối khẽ nhếch môi. Khi ở quán cà phê,
thấy Mục Quả phát khùng lên trách cứ Hạ Hà Tịch, bà mối đã biết, chắc
chắn Hạ Hà Tịch sẽ quay về. Chỉ là… trực giác của phụ nữ nói với cô
rằng, chuyến đi này sẽ chẳng hề vui vẻ.
Hạ Hà Tịch vỗ vỗ đầu cô: “Vẫn chưa thể tin tưởng anh phải không?”
Tô Tiểu Mộc nhắm mắt, lắc đầu. Cô muốn xua tan đi những dự cảm không hay
ấy, nhưng vẫn không thể bỏ qua sự lo lắng trong lòng: “Anh là con nuôi
của ông ấy, về tình về lý, quay lại tiễn ông ấy đi nốt đoạn đường cuối
cùng là chuyện nên làm. Chỉ là…” Bà mối do dự, nói tới câu cuối rồi lại
không biết nên nói gì. Hạ Hà Tịch thấy vậy bèn ôm cô vào lòng, dịu dàng
nói: “Ở nhà đợi anh, anh sẽ về nhanh thôi.”
Trong đầu bà mối lóe lên một tia sáng, cô giãy khỏi cái ôm của Hạ Hà Tịch, nghiêm túc nói:
“Không, em không đợi anh về, chúng ta sẽ cùng nhau tới thành phố A.”
Hạ Hà Tịch sững lại trong giây lát, rồi đưa mắt nhìn vợ, nói: “Em chắc
chứ?” Anh không ngại đưa cô nhóc đi cùng, chỉ là, thành phố A, nhà họ
Mục… anh tin rằng với bà mối, đó không phải là những hồi ức tốt đẹp.
“Em chắc chắn.” Bà mối thản nhiên gật đầu, dù có xảy ra chuyện gì cô cũng
muốn ở bên cạnh con cáo họ Hạ. Hơn nữa, cô còn có vài thứ muốn trả lại
cho Mục Chính Thuần
——————————Tôi là đường phân cách sắp tới cao trào————————-
Hôm sau, hai vợ chồng khởi hành quay lại thành phố A. Hạ Hà Tịch lái xe tới thẳng nhà họ Mục nhưng không ngờ, ở nhà chỉ có Trình Tinh Hải, mẹ của
Mục Quả. Năm nay, Trình Tinh Hải đã tròn năm mươi, nhưng vì được sống
trong sung sướng, lại biết chăm sóc bản thân nên trông bà ta chẳng khác
nào phụ nữ tuổi bốn mươi tuổi.
Bà mối ngồi trên sofa cùng Hạ Hà
Tịch, nhìn Trình Tinh Hải đang mệt mỏi ở trước mặt, cô cảm thấy hơi lúng túng. Nếu như… năm ấy, Mục Chính Thuần nhận mẹ con cô, liệu mẹ cô cũng
có vẻ sang trọng, quý phái như thế không? Lịch sự nhưng mang theo chút
khinh thường, trong khách sáo lại giấu chút xa lạ, ngay cả việc chồng
mình mắc bện ung thư từ miệng bà ấy nói ra cũng có vẻ lạnh lùng.
Trình Tinh Hải bảo người giúp việc chuẩn bị trà cho hai người, sau đó thản
nhiên nói: “Quả Quả vào bệnh viện chăm bố nó rồi, tình hình không khả
quan cho lắm, có lẽ ông ấy đi chỉ là chuyện trong nay mai thôi.”
Bà mối hoang mang nhìn Trình Tinh Hải. Khi nói những câu ấy, đôi mắt bà ta thản nhiên, không hề sợ hãi, giống như đang kể lại một câu chuyện chẳng liên quan gì tới mình. Cô nhìn Trình Tinh Hải, bà ta cũng nhìn về phía
cô, rồi như phát hiện ra điều gì đó, liền nhếch môi, gật đầu nói: “Cô là con gái của Tô Dung phải không? Tôi đã từng gặp cô ta một lần, cô và cô ta rất giống nhau.”
Nghe vậy, bà mối giật mình, trong chốc lát
không biết nên trả lời thế nào. Mẹ cô theo Mục Chính Thuần bao nhiêu
năm, gặp người nhà của ông ta cũng là chuyện bình thường. Nhưng giờ
Trình Tinh hải đột nhiên nhắc tới chuyện này, có phải đang ám chỉ tới
mối quan hệ giữa cô và Hạ Hà Tịch, còn cả mối quan hệ với Mục Chính
Thuần không?
Tô Tiểu Mộc đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng có cảm giác
bàn tay đang nắm tay mình khẽ siết lại. Cô lặng lẽ ngẩng lên thì thấy
ánh mắt kiên định của Hạ Hà Tịch, hiểu anh đang muốn giúp mình bình tĩnh lại. Từ đáy lòng, cô cảm thấy ấm áp. Còn Hạ Hà Tịch hình như đã quen
với sự lạnh lùng của Trình Tinh Hải, cười cười trả lời: “Con nhóc này
còn trẻ, cô đừng để tâm. Nếu chú và Quả Quả đều ở bệnh viện, cô có thể
nói cho cháu biết là bệnh viện nào không? Cháu tới đấy thăm chú.”
Trình Tinh Hải im lặng uống trà, dường như không nghe thấy Hạ Hà Tịch nói.
Thật lâu sau, bà ta mới khẽ liếc nhìn Hạ Hà Tịch, nói: “Trước khi hai
đứa tới bệnh viện… cô muốn nói chuyện riêng với cháu một lát.”
Đây là muốn đuổi cô đi sao? Bà mối đảo mắt, đột nhiên cảm thấy ghét căn
phòng xa hoa, tráng lệ này. Đúng là cô không chịu được vẻ phép tắc của
tất cả những kẻ có tiền. nghĩ đến đây, bà mối cười lạnh lùng, đứng dậy
định đi nhưng lại bị Hạ Hà Tịch kéo giật lại, ấn cô ngồi xuống sofa.
“Cô có gì cứ nói thẳng, cô nhóc này là vợ cháu, cháu không có chuyện gì
muốn giấu cô ấy cả.” Nói xong, Hạ Hà Tịch nhìn sang bà mối bằng ánh mắt
ngập tràn ý cười, bà mối nghe vậy thì trong lòng cũng cảm thấy ấm áp,
nhưng vẫn đáp trả anh bằng ánh mắt đáng ghét.
Trình Tinh Hải
nhìn hai vợ chồng nào đó đang liếc mắt đưa tình nhưng vẫn ngồi im, khóe
miệng nhếch lên thành nụ cười chế giễu nhàn nhạt: “Hà Tịch, tốt nhất
cháu hãy suy nghĩ cho kĩ, có lẽ lát nữa cháu và vợ cháu không còn nghĩ
như thế nữa đâu.”
Bà mối nhướn mày: “Cô Mục lo lắng quá rồi.” Hạ Hà Tịch cũng gật đầu đồng ý. Trình Tinh Hải thấy vậy, gọi điện thoại
nói với đầu dây bên kia: “Cô Hà, cô mang Đồng Đồng đến đây.”
Một lát sau, “Đồng Đồng” mà Trình Tinh Hải nói được một người phụ nữ trung
niên dẫn tới. Trông dáng vẻ của Đồng Đồng, có lẽ cậu bé chỉ bốn năm
tuổi. Cậu mặc chiếc áo khoác kiểu Anh, trong tay còn ôm một chú gấu
bông, đôi mắt to, sáng lấp lánh… trông rất xinh xắn, đáng yêu. Nhưng
chuyện khiến bà mối và Hạ Hà Tịch phải ngẩn người ra là, khuôn mặt của
Đồng Đồng và Hạ Hà Tịch như được đúc từ một khuôn.
Cặp mày anh
tuấn, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng lạnh lùng, và cả cặp mắt cong lên thì giống y như đúc. Đồng Đồng vừa xuất hiện, bầu không khí trong phòng đã trầm xuống. Bà mối nhìn cậu bé ấy chằm chằm với vẻ mặt không thể nào tin nổi. Ngoái đầu lại nhìn Hạ Hà Tịch, cô không kìm nói mà hít một hơi thật sâu, thật sự, đứa trẻ này quá giống con cáo họ Hạ kia…
Chuyện này, là sao đây?
Cô Hà đưa Đồng Đồng tới ngồi bên cạnh Trình Tinh Hải. Có lẽ vì thấy người
lạ nên cậu bé có chút sợ hãi, nép vào sau cô Hà không chịu buông tay.
Đôi mắt đen sợ sệt nhìn Hạ Hà Tịch, có lẽ chính cậu nhóc cũng phát hiện
ra ông chú này rất giống mình.
Bên này, Hạ Hà Tịch cũng hoang mang nhìn Đồng Đồng, rồi bối rối nhìn Trình Tinh Hải, nói: “Cô có ý gì? Cậu bé này là ai?”
Trình Tinh Hải thản nhiên chỉnh lại áo choàng, không thèm nhìn Hạ Hà Tịch,
đáp: “Cô cũng rất muốn hỏi cháu, đửa trẻ này là ai?” Nói xong, bà ta
nhìn lên gương mặt Hạ Hà Tịch như đang suy ngẫm, rồi nói tiếp: “Sau khi
cháu kết hôn ở Đức, Quả Quả mang đứa bé này về, lấy thân phận là mẹ con, không hề nhắc tới bố đứa bé này. Đồng Đồng ngày một lớn… ha, nhưng cô
và Mục Chính Uy không nhắc tới nhưng cũng có thể đoán được ai là cha của đứa bé này. Cô Tô, cô có thấy thế không?”
Cuộc nói chuyện khiến bà mối toàn thân khẽ run rẩy, cô đứng dậy nói: “Rốt cuộc bà muốn nói gì…”
“Thế còn chưa đủ rõ ràng sao?” Trình Tinh Hải khẽ đáp. “Hà Tịch, Đồng Đồng
bị câm điếc bẩm sinh, tính cách lại kỳ lạ, từ nhỏ chỉ có một bà mẹ đơn
thân… Hạ Hà Tịch, cháu làm bố nó mà không cảm thấy xấu hổ sao?”
Hạ Hà Tịch cau mày: “Cô đang nói vớ vẩn gì thế?”
Trình Tinh Hải không để ý tới Hạ Hà Tịch, tiếp tục nói: “Trước đây, Quả Quả
không để cô nói chuyện này cho cháu biết, cô tôn trọng nó. Nhưng bây
giờ, cháu lại vì con gái của Mục Chính Thuần mà phản bội tập đoàn Chính
Uy, phản bội lại người cha đã coi cháu như con ruột, lương tâm cháu
không thấy khó xử sao? Cháu nhìn Đồng Đồng đi, lương tâm cháu vẫn chịu
đựng được sao?”
Nói xong, Trình Tinh Hải ra hiệu cho cô Hà ôm
Đồng Đồng tới cạnh mình. Bà ta vỗ lên đầu cậu bé, Đồng Đồng như được cổ
vũ mà nhìn về phía Hạ Hà Tịch và bà mối, nở nụ cười ngây thơ, trong sáng nhất. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, nụ cười ngây thơ của cậu bé lại đâm
sâu vào trái tim Tiểu Mộc. Chân mềm nhũn, cô ngồi phịch xuống sofa.
Tô Tiểu Mộc đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện của hai người tối qua. Hạ Hà Tịch nói, anh bị tổn thương vì mình không tin tưởng anh. Lúc ấy bà mối
xấu hổ vì tính tùy tiện và hay nghi ngờ của mình tới nỗi không dám ngẩng lên. Cô thầm hứa trong lòng, sau này sẽ tin tưởng người ở trước mặt
mình, vì anh là chồng cô, là người sẽ ở bên cô suốt cuộc đời. Nhưng bây
giờ, cô phải tin tưởng Hạ Hà Tịch sao đây?
Trình Tinh Hải hờ hững nhìn Tô Tiểu Mộc, mỉa mai: “Cô Hạ, tôi đã nói rồi, có lẽ cô sẽ hối hận vì ở lại mà.”
Nghe vậy, bà mối bật cười. Đây không phải là kết cục mà bà muốn hay sao?