Trong quán cà phê, Hạ Hà Tịch và một cô gái trang điểm cầu kỳ im lặng ngồi bên cửa sổ.
Nhìn những người qua lại bên ngoài cửa sổ, Hạ Hà Tịch đặt cốc cà phê xuống,
lên tiếng phá vỡ bẫu không khí im lặng. Anh lạnh nhạt gọi: “Quả Quả.” Cô gái ngồi đối diện nghe thấy vậy, bàn tay đang khuấy cốc cà phê thoáng
khựng lại, lát sau mới ngẩng lên nhìn Hạ Hà Tịch, cười tủm tỉm: “Anh Hạ, mấy năm nay anh vẫn khỏe chứ?”
Hạ Hà Tịch nhìn gương mặt tinh
tế và đẹp đẽ kia, hơi nghẹn lời. Trước đây, Quả Quả cũng là một cô bé
nhiệt tình, tốt bụng, lạc quan, nhưng cũng có sự mỏng manh, tùy hứng của tiểu thư nhà giàu. Mấy năm không gặp, gương mặt vẫn như xưa, nhưng Quả
Quả không còn là Quả Quả của trước đây nữa. Hai người đã từng là anh em
thân thiết mà giờ lại trở nên xa lạ như thế.
Hạ Hà Tịch đan mười ngón tay vào nhau, khẽ cau mày nói: “Quả Quả, em tới thành phố C vì anh đã nộp đơn từ chức lên công ty mẹ, đúng không?”
Mục Quả đặt
chiếc thìa trong tay xuống rồi mới đáp: “Anh, cuối cùng anh vẫn không
tha thứ cho em nên mới bỏ Chính Uy đi phải không? Anh còn nhớ khi vừa
tốt nghiệp đại học, anh đã dạy em những gì không? Anh nói… nếu đã chọn
một công việc thì dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể mang tình cảm cá nhân vào công việc. Hoặc là cố gắng làm việc, hoặc là xin nghỉ về nhà.
Đạo lý đơn giản như thế, lúc ấy anh hiểu, tại sao qua một thời gian, anh đã quên mất rồi?”
Hạ Hà Tịch im lặng, rồi nhìn Mục Quả, khẽ
nói: “Quả Quả, thực ra người thực sự không bỏ qua được chuyện ấy không
phải là anh, mà là em.” Nói xong, Mục Quả kinh ngạc, trong lúc còn đang
bàng hoàng thì nghe Hạ Hà Tịch nói tiếp: “Anh rời Chính Uy và nhà họ
Mục, chẳng liên quan gì tới riêng tư cả, anh chỉ muốn thay đổi cuộc sống một chút thôi.”
Nghe tới đây, Quả Quả đột nhiên bật cười, nhìn
thẳng vào Hạ Hà Tịch, chậm rãi nói: “Thay đổi cuộc sống hay thay đổi
thân phận? Anh Hạ đắn đo lâu như thế, còn chuẩn bị quay về tự điều hành
công ty Đinh Thịnh sao?”
Hạ Hà Tịch khẽ nheo mắt, nếu chuyện
mình thành lập công ty Đinh Thịnh mà Hà Kiến Vũ có thể điều tra ra được, Quả Quả biết cũng chẳng có gì lạ, hơn nữa, cái kim trong bọc lâu ngày
cũng phải lòi ra. Nghĩ đến đây, Hạ Hà Tịch nhìn Quả Quả, nói tránh đi:
“Sắp tới, đúng là anh sẽ quay về công ty Định Thịnh. Nếu sau này quý
công ty tin tưởng, chúng ta vẫn có thể tiếp tục hợp tác.”
Mục
Quả lạnh lùng nhìn Hạ Hà Tịch, tác phong này đúng là của anh, dù bị
người ta phát hiện chuyện gì cũng không hề hoang mang, dường như lỗi sai là ở đối phương. Mục Quả khẽ bật cười, lắc đầu: “Anh Hạ, em tới thành
phố C không phải để hỏi tội. Em cũng chẳng hứng thú với việc rốt cuộc
anh có lợi dụng tài nguyên của công ty để hợp tác với công ty Định Thịnh hay không? Từ lúc gặp anh em đã nói rõ rồi, em tới khuyên anh ở lại,
mong anh sẽ không rời bỏ Chính Uy. Không chỉ thế, em hy vọng anh có thể
quay về công ty mẹ ở thành phố A, rồi…”
“Quả Quả, em không
hiểu.” Hạ Hà Tịch nhếch môi: “Anh nhớ trước đây anh cũng từng dạy em,
trên thế giới này, có rời xa một người nào đó thì trái đất vẫn quay.
Không có anh, có lẽ chuyện tranh chấp giữa các phe phái ở tập đoàn càng
trở nên rõ ràng hơn.”
Mục Quả khuấy mạnh tách cappuchino tới khi trong tách nổi lên đám bọt màu trắng, trông có vẻ cô đơn. Thật lâu sau, Mục Quả mới thở dài trả lời câu hỏi của Hạ Hà Tịch, cô khẽ nói: “Không
có một người nào đó ở bên cạnh thì ta vẫn có thể sống… Anh nói đúng,
nhưng con người luôn có thời điểm yếu đuối nhất. Thực ra em đã nghĩ từ
lâu rồi… ba năm trước, khi anh kết hôn em đã nghĩ, sớm muộn gì cũng có
ngày anh hoàn toàn rời bỏ nhà học Mục, rời bỏ Chính Uy. Bố cũng nói có
nhiều chuyện không thể miễn cưỡng, nhưng…”
Mục Quả hít một hơi,
cố kìm nén để giọng của mình không run rẩy: “Nhưng anh Hạ, ít nhất anh
đừng rời bỏ Chính Uy vào thời gian này có được không?” Nói xong, Mục Quả cúi gằm gương mặt đau đớn, nước mắt cũng đã nhạt nhòa.
Thấy
vậy, con cáo họ Hạ có chút hoang mang. Mấy năm nay, Quả Quả đã trưởng
thành lên nhiều, không còn là cô gái tùy hứng làm bậy năm đó. Thế nên từ lúc anh kết hôn tới nay, Quả Quả chưa hề cố tình gây chuyện, nhưng bây
giờ…
Hạ Hà Tịch đang định mở miệng hỏi ở thành phố A đã xảy ra
chuyện gì rồi phải không, thì nghe thấy phía sau vang lên tiếng cười ha
ha. Anh bèn quay đầu lại, rồi cứng đờ ngay tại chỗ. Bà mối đang đứng sau lưng hai người, một tay xách túi đồ, một tay cầm chiếc túi da mới mua,
lắc đầu nhìn con cáo họ Hạ, nói: “Không giới thiệu với em một chút à?”
Nghe thấy thế thì dù Mục Quả có ngốc mấy đi chăng nữa cũng biết người tới là ai, bầu không khí bỗng thoáng chút ngượng ngập. Nhưng bà mối đã thoải
mái đặt chiếc túi da xuống, giơ tay về phía Mục Quả: “Chào cô, cô Mục,
tôi là vợ của Hạ Hà Tịch, Tô Tiểu Mộc.”
Hạ Hà Tịch: “…”
Cuối cùng con cáo họ Hạ cũng hiểu tại sao trước đây bà mối lại khuyên anh đi gặp Mục Quả. Hóa ra… cô đã tính toán cả rồi.
———————————- Tôi là đường phân cách chán nản———————————
Sau khi bà mối ngồi xuống, bầu không khí trầm đi không có gì là bất ngờ.
Tô Tiểu Mộc bắt chéo chân, thản nhiên nhìn sắc mặt khó coi của Mục Quả,
trông cô có vẻ rất thích thú. Thực ra, cô không cố ý khiêu khích Mục
Quả, càng không cố ý can thiệp vào cuộc sống riêng tư của chồng mình, dù trước đây nghĩ rằng Hạ Hà Tịch một mình đi gặp cô ta, bà mối cũng không nói nửa câu. Chuyện khiến cô phiền não thực sự là hành động của Mục
Quả…
Cô ta điều tra mình, thậm chí đột ngột gọi điện thoại cho
mình, nhưng thật sự, nếu Mục Quả có thể điều tra được số di động của
mình, tin rằng việc điều tra ra hành tung của Hạ Hà Tịch cũng không có
gì khó khăn. Nếu Mục Quả thực sự có ý muốn gặp mặt Hạ Hà Tịch, cô ta
hoàn toàn có thể chặn anh ấy trên đường. Nhưng tới nước này, Mục Quả vẫn chọn cách gọi điện cho cô.
Bà mối thừa nhận, cô có chút nhỏ
nhen. Nhưng sau khi nhận cú điện thoại ấy, bà mối càng nghĩ càng thấy
Mục Quả cố ý chia rẽ quan hệ của cô và con cáo họ Hạ kia. Khuyên anh đi
gặp cô ta, mình đúng là ngốc nghếch. Không khuyên anh đi gặp cô ta, thậm chí không nói chuyện ấy cho Hạ Hà Tịch biết, mình đúng là nhỏ nhen. Ngu ngốc hơn, nếu mình là một cái “bình giấm”, rất có khả năng sẽ cãi nhau
với Hạ Hà Tịch vì cuộc điện thoại kia… Thế nên, nghĩ đi nghĩ lại, bà mối vẫn cảm thấy Boss lớn này không thể khinh thường. Rồi nghĩ cách một mũi tên bắn trúng hai đích: phá vỡ tình thế.
Hiện tại, bà mối vững
vàng ngồi ở đây, lấy hành động thực tế để nói cho Mục Quả biết, ai mới
là vai nữ chính, ai là vai nữ phụ, sau này chỗ nào có con cáo họ Hạ thì
chỗ đó có cô! Và cô cũng không sợ Mục Quả sẽ giở trò.
Đương nhiên, lúc này, cô không thể để tâm chồng mình ôn chuyện cũ với “em gái” ngay trước mặt cô.
Nhưng tình hình lúc này, bà mối đoán, hai người bọn họ đều chẳng còn tâm
trạng mà tiếp tục tâm sự nữa. Từ lúc Tô Tiểu Mộc gọi trà, bao quanh ba
người là sự trầm lặng khác thường. Mục Quả cúi đầu khuấy cà phê, Hạ Hà
Tịch thì khoanh tay trước ngực, mặt mày bí hiểm nhìn bà mối uống trà.
Tới khi hết cốc trà, cuối cùng con cáo họ Hạ cũng mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Uống xong chưa?”
Bà mối chột dạ, gật đầu. Giọng con cáo kia lạnh lùng như thế… cô có dự cảm không hay.
“Không cần uống thêm cốc nữa hả?”
Bà mối lại ngoan ngoãn gật đầu.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, Hạ Hà Tịch hạ câu chốt: “Thế chúng ta đi.” Nói
xong, hai cô gái đều khẽ giật mình. Mục Quả đang ngơ ngẩn cũng lẩm bẩm
lên tiếng: “Anh Hạ…”
Hạ Hà Tịch không để cô nói hết đã ngắt lời: “Bọn anh đi trước.” Nói xong, bèn kéo bà mối dậy đi thật, Mục Quả thấy
vậy vội vàng nói: “Chuyện quay về thành phố A lúc nãy, em…”
Nghe tới đây, Hạ Hà Tịch đang rảo bước bèn dừng lại, quay người, nhíu mày đáp: “Quả Quả, anh cho rằng mình đã nói rõ ràng rồi.”
Đôi môi Mục Quả run lên: “Là ý gì?”
“Anh sẽ không quay về thành phố A, càng không thể tiếp tục ở lại tập đoàn
Chính Uy. Giờ anh có cuộc sống của riêng mình, công việc của riêng
mình.”
Nghe đến đây, nước mắt Mục Quả không kìm nén được nữa mà
rơi xuống: “Anh tuyệt tình như thế thật sao? Em không muốn anh bán mạng
cả đời này cho Chính Uy, chỉ là muốn khoảng thời gian này anh…”
“Quả Quả!” Hạ Hà Tịch ngắt lời cô, khẽ siết chặt bàn tay đang nắm tay bà
mối: “Đừng để anh hối hận vì hôm nay tới gặp em. Anh đã quyết định thì
sẽ không thay đổi. Nhóc, đi thôi.”
Nhìn theo bóng Hạ Hà Tịch cầm tay cô gái kia càng lúc càng xa, Mục Quả đột nhiên thấy rất buồn cười.
Cô từ bỏ tất cả lòng tự trọng, tất cả thể diện để từ ngàn dặm xa xôi
chạy tới thành phố C cầu xin Hạ Hà Tịch, hóa ra chỉ là để thấy màn kịch
ân ái của anh và cô vợ mới cưới sao?
Nghĩ đến đây, Mục Quả cười
lớn, bất chấp mọi thứ đuổi theo Hạ Hà Tịch, tát Hạ Hà Tịch một cái mà
không để hai vợ chồng nhà kia kịp phản ứng. Tô Tiểu Mộc kêu lên kinh
ngạc, Mục Quả giận dữ hét lên: “Hạ Hà Tịch, đồ không có lương tâm! Dù em có ngàn vạn lần sai, nhưng bao nhiêu năm nay bố em đối đãi anh như con
ruột, anh cho rằng anh ở ngoài mở công ty riêng là chuyện không ai biết
sao? Ba năm trước bố đã biết rồi! Ông ấy vẫn hiểu anh, chăm sóc anh…
Nhưng tại sao… tại sao anh thể đi gặp ông ấy một lần trước khi ông mất?
Dù nhà họ Mục không tốt đi chăng nữa, tại sao anh không thể cho một ông
cụ trước khi chết một chút an ủi? Dù chỉ là lừa gạt thôi cũng được…”
Nói đến câu cuối cùng, Mục Quả khóc không thành tiếng. Tô Tiểu Mộc đang ở
bên cạnh cũng nhìn tới ngẩn người ra. Còn Hạ Hà Tịch vừa bị ăn một cái
tát lại là người phản ứng trước tiên, anh hoài nghi hỏi: “Em nói cái
gì?”
Mục Quả cười mỉa mai: “Bố em bị ung thư trực tràng giai
đoạn cuối, giờ bệnh đã tới mức không thể chữa được. Công ty mẹ ở thành
phố A rối như tơ vò rồi. Chú em, là ông bố Mục Chính Thuần của cô vợ mới cuới nhà anh kia, đang làm mưa làm gió với phe phái của mình, chuẩn bị
thừa lúc này sẽ chiếm quyền. Đừng nói em anh không biết những chuyện
này… Ha ha, đúng, sao em lại ngốc như thế, lại chạy tới đây cầu xin anh? Sao em không nghĩ ra, nếu Mục Chính Thuần chiếm quyền, người được hưởng lợi nhiều nhất chính là con rể hiền như anh chứ?”
Bờ vai bà mối bất giác run lên. Dù thế nào cô cũng không ngờ, chuyện này lại dính
dáng tới mình. Cô chẳng qua chỉ tới để phá vỡ tình thế, gặp Boss lớn
chút thôi. Tại sao… lại trở nên như thế này?