Năm rưỡi chiều, bà mối ở nhà trọ một mình, tay nắm chặt di động, ra vẻ đấu tranh dữ dội: gọi, không gọi, không gọi, gọi…
Trên tivi, bản tin thời sự vẫn đưa tin, giọng nói trầm bổng của nữ phóng
viên lọt vào tai cô từng từ, từng từ một: “Sự kiện tập đoàn Chính Uy gần đây đột nhiên bốc cháy lớn đã tạo nên ảnh hưởng vô cung tồi tệ. Theo
cảnh sát điều tra, hỏa hoạn là do có người cố tình gây nên. Hiện đã có
một người chết, ba người bị thương nhẹ, người phụ trách tập đoàn Chính
Uy thành phố C. Hạ Hà Tịch hôm nay…”
Bà mối càng nghe càng bực
mình, hét to lên một tiếng rồi dứt khoát gấp di động lại, sau đó tiếp
tục nhìn di động tới ngẩn người. Đây là… kể từ khi con cáo họ Hạ kia tỏ
tình, tức là cách đây hai tuần, hai người vẫn không hề liên lạc. Một là
vì sắp cuối năm, công ty bà mối bắt đầu bận rộn. Ngoài việc tổng kết
hạch toán, đào tạo nhân viên mới, cô còn phải đi công tác, quả thực
không có thời gian làm bậy với con cáo họ Hạ. Hai là… đêm đó kết thúc
bằng việc bà mối say như chết ở hang ổ của con cáo kia. =_=
Tuy
biết Hạ Hà Tịch sẽ không làm gì mình, tuy chắc chắn anh ta không động
vào một sợi tóc của mình, lúc tỉnh dậy thấy mình vẫn nguyên vẹn nằm
trong phòng khách không sứt mẻ gì, nhưng nghĩ tới chuyện hôn nhau trước
đó, bà mối vẫn thấy… có chút ngượng ngùng.
Nhưng lúc này, bà mối chẳng có thời gian mà xấu hổ với khó xử, vì cô vừa về thành phố C – đã
nghe được chuyện tập đoàn Chính Uy bị người ta cố tình gây hỏa hoạn.
Nghe chị Thạch ở bộ phận tài vụ nói, việc này làm xôn xao dư luận, có
người nói vì nhân viên bất mãn với quản lý cấp cao, người khác lại nói
là đối thủ cạnh tranh cố ý trả thù…
Hít một hơi thật sâu, bà mối cắn môi. Hạ Hà Tịch vừa tiếp nhận công việc ở tập đoàn Chính Uy thành
phố C đã xảy ra chuyện lớn như thế, mình làm bạn, xét về tình hay về lý
cũng nên gọi một cú điện thoại hỏi thăm. Nhưng nếu gọi thật, con cáo họ
Hạ lại hiểu nhầm cô đang quan tâm tới anh, khiến chuyện càng phiền phức
hơn thì sao?
Nghĩ tới đây, trong đầu bà mối đột nhiên lóe lên
hình ảnh hai người thân mật hôm ấy. Chỉ thấy gò má nóng lên, lắc đầu
thật mạnh tự nhắc nhở mình, ừm, đừng nghĩ nữa, hôm ấy cả hai nhất thời
bị kích thích, đều là vì… ăn nhiều cá kho!
Bà mối nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ treo tường trong phòng khách mới phát hiện mình lại hoang mang với cái di động gần nửa tiếng đồng hồ. Ôi trời đất ơi! Không phải
chỉ là một cú điện thoại thôi sao? Tô Tiểu Mộc mình là ai? Mình trở nên
bẽn lẽn như vậy từ khi nào thế? Đây là tác phong nhanh như gió, mạnh như sấm của bà mối sao?
Là một bà mối tận tụy, cẩn thận, cô cũng
nên gọi một cú điện thoại hỏi thăm vị khách sộp chứ, thế cô còn chần chừ gì? Gọi! Nghĩ tới đây, bà mối nghiến răng, vô cùng quyết tâm cầm di
động ấn dãy số đã thuộc như cháo chảy, chỉ nghe thấy đầu bên kia vang
lên giọng nữ ngọt ngào: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời tắt
máy…”
“…” Nặng nề ngắt điện thoại, bà mối không kìm được mà chửi thề một câu. Bực mình, hại bản cô nương ta đầy lãng phí tình cảm. Bà
mối đang khó chịu hết cả người thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, mắt bà mối lóe sáng, chẳng lẽ con cáo họ Hạ có thần giao cách cảm với
mình nên gọi lại? Khi bà mối còn đang mải suy nghĩ thì tay chân đã nhanh hơn đầu óc, ấn phím nhận cuộc gọi ngay, miệng nhanh nhảu nhả ra cái tên vốn đã chiếm trọn đầu óc: “Hạ Hà Tịch!”
Đầu dây bên kia sững ra hai giây rồi vang lên tiếng cười khe khẽ, rất lâu sau mới nghe thấy
giọng điệu châm chọc của đối phương: “Ôi trời! Thật có lỗi nha, anh
không phải Hạ Hà Tịch – nhà – mày!”
Tô Tiểu Mộc: o(@□@)o Quả nhiên là tốt thì không linh, xấu lại linh. Lại là… ông anh ba Tô Nhạc Trình cô ghét nhất. Chán quá!
Bà mối hít một hơi, không để ý tới hai từ “nhà mày” Tô Nhạc Trình cố ý nhấn mạnh, cau có hỏi lại: “Chuyện gì đấy?”
“Ôi trời ơi! Em gái ơi, em đối xử anh lạnh lùng như thế, lại đối xử với Hạ
Hà Tịch – nhà – em ngọt ngào thế, em có biết em thế này làm anh với anh
cả, anh hai đau lòng khó chịu lắm không? Em có biết không hả…?”
Bà mối trợn mắt, sao lại có thằng đàn ông phiền phức thế này chứ? “Không có gì thì em dập máy trước đây.”
“Đừng! Đừng!” Thấy bà mối sắp dập máy thật, Tô Nhạc Trình mới chịu vào vấn đề: “Này em, mày về nhà chưa? Mau thay quần áo đi, anh mời mày ăn cơm.”
“Không đi!” Bà mối không thèm nghĩ đã từ chối, Tô Nhạc Trình mà lại có thể mời cô ăn cơm? Mặt trời có mọc đằng tây cô cũng không tin!
“Đi mà,
đi mà, là thật đó, anh không lừa mày đâu. Em gái, mày có biết khoảng
thời gian mày đi công tác, anh với anh hai đã phát hiện ra một chuyện
kinh khủng… tút tút.” Tô Nhạc Trình chưa nói hết câu, bà mối đã nhanh
tay tắt máy, nhìn chằm chằm vào di động, mắng: “Mời em ăn cơm? Anh không trêu em, em đã cảm ơn trời phật lắm rồi, đồ khốn!”
Từ nhỏ, bà
mối và ông anh ba đã không hợp nhau nên cô chẳng thèm để ý tới cuộc điện thoại này. Bà mối thu dọn hành lý rồi chuẩn bị làm cơm cúng miếu ngũ
tạng. Đang tính vào bếp xem thử còn có gì ăn được không thì chuông cửa
vang lên.
Bà mối nghi ngờ, giờ cơm mà ai còn tới chứ? Vừa mở cửa ra xem, không khỏi bị 囧 một cách vô cùng khủng khiếp. Nhìn chòng chọc
Tô Nhạc Trình đang tươi cười hớn hở trước cửa nhà, bà mối phát cáu: “Có
phải dạo này anh rảnh lắm đúng không? Lại muốn bày trò gì hả? Anh còn
đùa em, em về mách mợ út đấy!”
Tô Nhạc Trình chẳng để lời bà mối lọt vào tai, chỉ nhìn cô một lượt từ đầu tới chân rồi kéo cô đi ra
ngoài, vừa đi vừa nói: “Thôi vậy, cứ mặc thế đi. Đi nào, đi nào! Đã nói
mời mày ăn cơm rồi. Mau lên, không thì không kịp đâu.”
“Hả?”
Trên đường đi, bà mối không hỏi gì, anh ba Tô Nhạc Trình kiên quyết tới nơi
mới nói cho cô biết chuyện là thế nào. Trông bộ dạng anh ba rất lén lút, chỉ nói là ăn bữa cơm, khiến bà mối chẳng hiểu ra làm sao. Cùng lúc đó, Tô Tiểu Mộc cũng bắt đầu hoài nghi mục đích của ông anh ba. Tuy bình
thường Tô Nhạc Trình thích đùa giỡn, nhưng vộ vàng kéo cô tới chỗ hẹn
như thế này thì thật sự là lần đầu tiên. Chẳng lẽ gặp phải cô bé khó
chơi nào đó, không giãy ra nổi, muốn tìm mình làm bia đỡ đạn?
Dọc đường đi, bà mối chỉ nghĩ linh tinh, tưởng tượng ra hàng nghìn loại khả năng. Nhưng khi tới nhà hàng kiểu Âu thật, bà mối mới than thở sức
tưởng tượng của bản thân còn rất kém. Sự thật mãi mãi vượt xa hơn tưởng
tượng.
Trước cửa nhà hàng kiểu Âu, anh cả Tô Khiêm Trình và anh
hai Tô Cẩm Trình cũng đang ở đó. Ba bảo bối đã mài dao xoèn xoẹt, nom…
phấn khởi, chí khí ngút trời, chuẩn bị xông ra chiến trường, khiến bà
mối thầm than: “Thôi rồi!”
Bởi lẽ, ba anh em nhà họ Tô cùng tụ
tập ở chỗ nào thì chỗ đó chẳng có chuyện gì hay hết. Mà việc ba bảo bối
thích nhất chính là xem kịch vui, náo loạn thiên hạ, thế nên… chuyện này có phải là…
Bà mối còn chưa phán đoán xong, Tô Nhạc Trình đã
choàng tay lên vai cô, cười hả hê trên nỗi bất hạnh của người khác,
ngẩng mặt lên trời huýt sáo, nói: “Mười năm sống thác đôi nơi, nghĩ mà
chi, vẫn khôn nguôi nhớ nàng. Cái gọi là anh em xa không bằng láng giềng gần, nước xa không cứu được lửa gần, một cành hồng hạnh nhảy tường, em
gái, dù có như thế nào, bọn anh đều ủng hộ mày!”
Bà mối chán
nản, lấy hai ngón tay xách ống tay áo ông anh ba lên tỏ vẻ ghê tởm rồi
gạt mạnh cái tay đang ở trên vai mình xuống, nói: “Nói chuyện chính đi!”
Anh hai Tô Cẩm Trình cười gian, chỉ chỉ vào trong nhà hàng, nói: “Em xem, đó là ai?”
Bà mối cau mày, nhìn theo hướng ngón tay của anh hai, chỉ thấy chỗ ngồi
cạnh cửa sổ có một đôi nam thanh nữ tú đang trò chuyện vui vẻ, cười nói
thân mật. Đó không phải Hạ Hà Tịch và Lưu Lộ Lộ thì là ai? Trong chốc
lát, bà mối nhìn tới ngẩn người, lát sau mới nghe thấy tiếng anh cả ở
sau lưng: “Này nhóc, đừng sợ, anh cả làm chỗ dựa cho em! Hôm nay bọn anh tới là để giúp em bắt kẻ gian!”
Bà mối im lặng không đáp, ngoái đầu nhìn ba ông anh trai, lặng lẽ thở dài. Bắt kẻ gian? Em thấy ba
người các anh tới xem kịch thì có!