Kế Hoạch Ly Hôn Đúng Đắn

Chương 61




Chuyện Nguyên Tự và Tạ Manh ly hôn, Tạ Giai và Lưu Xương Nghĩa đều đã biết. Nhưng anh vẫn theo vai vế của Tạ Manh mà gọi Tạ Giai như cũ: “Chị.”

Tạ Manh ôm một túi lớn đi theo phía sau hai người, thấy Nguyên Tự liền cười.

Nguyên Tự cũng cười với cô, duỗi tay cầm lấy túi trên tay cô, nhẹ giọng nói: “Để anh cầm cho.”

Tạ Manh cũng không hề khách sáo mà đưa ngay túi cho anh, sau khi Nguyên Tự đã cầm lấy, cô hỏi anh: “Anh có muốn uống chút gì không?”

Tạ Giai quay đầu lại nhìn hai người, thấy không khí lúc hai người bọn họ nói chuyện toát ra một loại cảm giác người khác khó có thể chen vào, trong lòng cô chợt khựng lại, trực giác cho cô biết có cái gì đó không đúng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Ngày hôm đấy, Tạ Giai và Lưu Xương Nghĩa đi chụp ở rất nhiều nơi, từ những con phố cổ, đến hoa viên xinh đẹp, đến biển xanh rộng lớn, Nguyên Tự hỗ trợ chạy ngược chạy xuôi, mua cơm mua nước.

Mãi đến lúc hoàng hôn chạng vạng, ánh chiều tà chiếu rọi xuống mọi không gian, cũng vì thế mà khung cảnh càng thêm cô quạnh.

Sóng biển vỗ rì rào, Nguyên Tự và Tạ Manh ngồi trên một tảng đá. Ở phía xa, Lưu Xương Nghĩa đứng ôm Tạ Giai trên bờ biển, hai người thân mật dựa vào nhau.

Nguyên Tự đột nhiên quay đầu hỏi Tạ Manh: “Nếu tính lại, anh còn thiếu em một bộ ảnh cưới nhỉ?”

Tạ Manh tay chống cằm, nhìn về chị gái phía xa nói: “Sao lại nói vậy chứ? Không thân không thích, vậy nên không tính!”

Xa xa là những chú hải âu đang kết thành từng đàn bay đến, đôi khi sẽ kêu vài tiếng. Trong lòng Nguyên Tự cảm thấy như bị nghẹn lại, cảm giác nửa vời khó chịu. Không thân không thích?

***

Hôn lễ của Tạ Giai được chuẩn bị khá gấp rút, vừa chụp xong ảnh cưới là vội vàng đi đặt tiệc rượu.

Vậy nên mỗi ngày Tạ Manh đều chạy về nhà, Nguyên Tự dù sao cũng không đi làm, vậy nên cũng bám đuôi theo Tạ Manh.

Tạ Manh tự mình lái xe, chạy tới chạy lui như vậy cũng không có gì khó khăn, hơn nữa còn giúp kỹ thuật lái xe tăng lên không ít. Nguyên Tự ngồi xe cô, đã từ tâm trạng như ngồi tàu lượn siêu tốc đổi thành tâm trạng ngồi xe bình thường.

Đương nhiên, Tạ Manh cảm thấy chẳng qua cô đi học muộn thôi, nếu cô mà học sớm hơn một chút, nói không chừng còn có thể tham gia thi đấu quốc tế đấy nhá. Cũng giống như trước kia không ai ngờ tới cô có thiên phú về học võ vậy.

Bởi vì Lưu Xương Nghĩa không có ba mẹ, chuyện hôn lễ lần này là mợ cả anh đứng ra xử lý. Mợ Lưu là một người tốt nghe nói Lưu Xương Nghĩa muốn kết hôn, bà vui đến phát khóc.

Lúc bà cầm theo một ít vàng bạc sang hỏi cưới cũng nói thẳng là Xương Nghĩa nhà bà tuy không giàu nhưng rất yêu thương vợ mình.

Ngoài việc nói hơi nhiều một chút thì mợ Lưu cũng không xấu. Nhưng mà cho dù là tốt hay xấu, Lâm Liên cũng không quá lo lắng, dù sao mợ cũng chỉ là mợ, Giai Giai nhà bà gả qua đó cũng sẽ không sống cùng với mợ.

Huống chi, cũng vì do đã tích góp đủ tiền để mua một căn hộ nhỏ nên Lưu Xương Nghĩa mới quyết định tính đến chuyện kết hôn. Lúc đó, anh và Tạ Giai đi tìm nhà phù hợp cho hai người sinh sống thì tìm được một căn nhà cũ khá tốt.

Nhà ở trang trí đẹp, vị trí cũng tốt, nội thất bên trong cũng đều là đồ mới. Quả thực có thể nói là thích hợp nhất đối với đôi vợ chồng trẻ mới cưới. Sau khi hai người bàn bạc liền nhanh chóng quyết định, cũng không có nhiều thủ tục rườm rà lắm, ngôi nhà đã được sang tên cho hai người.

Căn nhà này còn có một ưu điểm nữa, nhà ở chỉ mới sửa sang lại hai năm nay, chủ nhà sau khi sửa xong cũng chưa từng vào ở. Hiện tại bọn họ đều sang nước ngoài định cư nên mới bán căn ở trong nước này đi. Nhờ vậy mà Lưu Xương Nghĩa mới nhặt được cái của hời này, mặc dù giá cả thì cũng không được hời cho lắm. Nhưng hai người vẫn cắn răng thanh toán hết, Tạ Giai vô cùng thích ngôi nhà mới này, nhờ vậy, Lưu Xương Nghĩa cũng cảm thấy xứng đáng.

Có nhà rồi thì sẽ càng có động lực kết hôn.

Sau khi đã chọn ngày xong xuôi, Tạ gia liền tất tả ngược xuôi để chuẩn bị cho lễ cưới. Nguyên Tư Lập không muốn ở Nguyên gia một mình, nằng nặc đòi đi theo Nguyên Tự đến chung cư ở. Tạ Manh nhàn rỗi không có việc gì, buổi tối thường ngồi bên cạnh nhìn Nguyên Tự dạy nhóc làm bài tập.

Hiếm khi thấy được một Nguyên Tự vô cùng kiên nhẫn như vậy.

Chuyện hôn lễ của Tạ Giai, Nguyên Tự cũng không giúp gì nhiều.

Hôn lễ trước kia của anh đều là do một tay Nguyên lão gia tử xử lý, cho nên anh cũng không biết nhiều về những chuyện hôn lễ này. Nhưng mà tuy là không giúp được gì nhiều, nhưng mỗi ngày anh đều chạy đến Tạ gia. Ai thèm quan tâm có làm được gì hay không, dù sao có mặt là đã tốt lắm rồi.

Đến hôm trước ngày cưới của Tạ Giai một ngày, Tạ Manh quyết định về nhà ngủ, ngày hôm sau cô phải làm phù dâu, phải dậy sớm đi trang điểm cùng Tạ Giai, rất nhiều việc phải làm nên không tiện chạy tới chạy lui.

Lý do vô cùng chính đáng, nhưng Nguyên Tự lại suy nghĩ, không đúng! Sau khi Tạ Giai kết hôn, phòng ngủ sẽ rộng rãi hơn nhiều, Tạ Manh về đó ở đến cảm thấy quen rồi không muốn trở lại đây nữa thì phải làm sao bây giờ?

Không được, không được, anh phải đi theo!

Vì thế, chờ đến lúc Tạ Manh ra cửa, Nguyên Tự nắm tay Nguyên Tư Lập, bật chế độ da mặt dày đi theo sau.

Tạ Manh ngây ngốc nói: “Không cần đâu… tự tôi lái xe hoặc bắt xe qua là được rồi. Anh đi theo làm gì?”

“Anh đi cùng với em! Anh sợ em sẽ cô đơn.” Nguyên Tự cười nói.

Tạ Manh:???

Được rồi! Tạ Manh biết anh hẳn là muốn đi theo nên cũng không hề nhiều lời, ba người nhanh chóng đi tới Tạ gia.

Đến cửa rồi mới phát hiện, trong nhà hình như có không ít người.

Tạ Manh đứng ở cửa hóng hớt một lúc lâu, mới đen mặt nói: “Đệt, đám người nhà bà nội tôi tới rồi.”

Nguyên Tự sửng sốt, đột nhiên liền nhớ đến cô đã từng nói qua, lúc còn nhỏ cô đã ở nhà bà nội Tạ một thời gian, về sau bởi vì chuyện bắt cóc, ba chị em cô bị dọa sợ nên ba mẹ Tạ mới trở về đón cả ba người đi.

Tạ Manh đứng ở cửa cởi giày, thấy trong nhà đã hết dép lê, cô dứt khoát để chân trần đi vào. Nguyên Tự cũng không làm ra vẻ, anh cũng trực tiếp cởi giày, chân trần đi theo sau. Nguyên Tư Lập càng không khách sáo, sau khi cởi giày tự mình mở tủ giày lấy ra một đôi dép lê em bé.

Tạ Manh lúc ấy liền ngây người: “…” Sao lại có cảm giác mình càng giống người ngoài hơn vậy?

Ba người đi vào phòng khách, phát hiện có ít nhất 10 người từ quê nhà Tạ gia đến. Tạ Manh nhìn một vòng, đúng thật đều là họ hàng của bố cô, Tạ Hưng Chí.

Nhìn thấy Tạ Manh, bà nội và ông nội Tạ đều quay đầu nhìn qua, sau đó tươi cười gọi to: “Manh Manh về rồi đấy à.”

Tạ Manh cũng nâng lên gương mặt tươi cười nói: “Cháu chào ông nội, bà nội ạ.”

“Ai, bé ngoan. Lại đây, bà có mang theo bánh gạo nếp cháu thích ăn nhất cho cháu đây.” Bà nội Tạ vui vẻ mà đứng dậy lục lọi trong đống hành lý.

Tạ Manh đi tới nói: “Bà không cần tìm đâu ạ, cháu cũng vừa ăn cơm trưa xong mới sang đây.”

Bà nội Tạ cũng không miễn cưỡng, ngoài bà nội và ông nội Tạ đến đây thì còn có bác Tạ và cô Tạ.

Những người đang ngồi đây, nói thật ra Tạ Manh cũng không thích lắm.

Nói Tạ Manh ghét bà nội Tạ thì cũng không đến mức, nhưng đúng thật là cũng không thể nói thích. Đương nhiên, nếu bắt buộc phải dùng một từ để miêu tả thì đại khái chính là bất mãn đi!

Tạ Gia là một gia đình nhà nông chân lắm tay bùn đúng nghĩa, trước kia bà nội Tạ sinh ba người con, cũng không có ý định sẽ để bọn họ đọc sách thành tài. Chỉ là nhìn thấy mọi người đều đi học, bà Tạ cảm thấy tất nhiên con của bà cũng phải đi học, vậy nên cả ba đứa trẻ trong nhà đều được đi học.

Ở thời điểm đó, có thể tốt nghiệp cao trung1 đã là đáng nể lắm rồi. Đương nhiên, cả ba người con của Tạ gia đều không được học tới cao trung, bác cả Tạ là con trưởng nên được học đến hết sơ trung, cô Tạ và Tạ Hưng Chí đều chỉ tốt nghiệp tiểu học.

Vào lúc đó, tốt nghiệp tiểu học, có thể đọc sách biết chữ cũng không được xem là kém. Thành thật mà nói thì bà nội Tạ cũng không đối xử bất công với người nào, ở thời đại đó thì con trai trưởng được ưu ái hơn cũng là điều bình thường. Dù sao con trai trưởng sẽ là người kế thừa gia nghiệp, phụng dưỡng cha mẹ.

Nhưng cả ba người con cũng không có ai có thể gọi là quá tiền đồ, bác cả tên là Tạ Hưng Thư. Sau khi tốt nghiệp sơ trung liền ở nhà trồng trọt, theo lý mà nói thì ông chính là người có bằng cấp cao nhất, sau khi tốt nghiệp sơ trung cũng không đến nỗi nào. Bác Tạ là người có đầu óc bảo thủ, nhưng vẫn là người có mục tiêu, cuối cùng trở thành một nông dân đúng nghĩa.

Cô Tạ tên là Tạ Ngọc Trân, tuy không tự mình làm nên cơ nghiệp gì, nhưng cũng may mắn gả cho một gia đình không tệ. Nhưng quan hệ mẹ chồng nàng dâu lại rất căng thẳng, tuy rằng gả vào gia đình không tệ, nhưng cuộc sống lại không đến mức gọi là ‘không tệ’.

Tạ Hưng Chí chính là ba của Tạ Manh, là em út Tạ gia, khi còn nhỏ ông khá gầy. Sau khi học xong tiểu học, ông ra ngoài đi làm công.

Kể từ đó phát sinh một vài chuyện, bà nội Tạ cũng bắt đầu đối xử bất công.

Vợ của Tạ Hưng Thư qua đời, để lại một đứa con trai tên là Tạ Kính Hào. Cùng lúc đó, Tạ Hưng Chí ở nơi khác làm công kiếm tiền. Có sự đối lập như vậy, đương nhiên bà nội Tạ sẽ càng quan tâm gia đình không trọn vẹn của bác cả Tạ Hưng Thư.

Bởi vì càng quan tâm nên sẽ thiên vị gia đình bác cả hơn. Khi đó Tạ Manh và Tạ Giai, Tạ Hãn Dịch đều sống cùng bà nội Tạ. Bà nội Tạ thường xuyên lấy tiền mà Tạ Hưng Chí gửi về chia cho Tạ Kính Hào và Tạ Hưng Thư tiêu xài.

Nói ra, có lẽ hơi khó tin một chút, số tiền được giữ lại này, thật sự không ít.

Có một ít tiền dư dả trong tay, trong nhà lại còn có một chút tiền tiết kiệm, cuối cùng Tạ Hưng Thư cũng đi thêm bước nữa, sinh thêm một bé gái.

Gánh nặng trên vai Tạ Hưng Thư càng nặng hơn, bà nội Tạ cũng thường xuyên gọi điện thoại cho Tạ Hưng Chí nói tiền ở nhà không đủ chi tiêu, tiền ăn tiền học của Giai Giai, Manh Manh và Hãn Dịch rất tốn kém.

Tạ Hưng Chí là người thật thà, nghe bà nói không đủ liền đem hết tiền dành dụm được gửi về. Tuy Lâm Liên cũng cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng con của mình đều đang ở quê, không gửi tiền về cũng không được.

Đón chúng nó về thành phố? Thời điểm đó còn chưa mua nhà, đón về rồi Lâm Liên cũng không thể toàn tâm toàn ý mà chăm sóc, nếu để một mình Tạ Hưng Chí chu cấp cho cả gia đình, vậy thì gánh nặng trên vai ông sẽ càng lớn hơn. Càng không cần phải nói đến chuyện bà nội Tạ lúc ấy cũng không đồng ý, vậy nên việc này cũng đành gác lại.

Cũng may Lâm Liên không ngốc như Tạ Hưng Chí, bà cũng thường hay giữ lại một chút tiền.

Sau chuyện Tạ Manh suýt chút nữa bị bắt cóc, hai vợ chồng vội vàng trở về. Vừa về liền thấy ba đứa nhỏ của bọn họ gầy trơ xương, còn không béo bằng một phần của Tạ Kính Hào!

Vậy nên cũng nhân cơ hội đó mà đón cả ba đứa nhỏ của bọn họ đi. Ba đứa bé khi đó vừa bị dọa sợ lại còn bị thương, bà nội Tạ cũng không dám để bọn chúng ở lại nữa, cũng không có cớ gì để giữ lại.

Sau đó, cả nhà Tạ Hưng Chí ở lại thành phố. Cũng bắt đầu từ lúc đó, Tạ Hưng Chí và bà nội. Tại ít qua lại hơn, quan hệ cũng không còn tốt được như trước. Giữa những chuyện này, đương nhiên vẫn còn những ân oán chưa được nói rõ.

Hiện tại bà nội Tạ, Tạ Hưng Thư và Tạ Ngọc Trân tới, ngôi nhà bé nhỏ của Tạ gia đã chật cứng không còn chỗ đứng.

Nguyên Tự đi theo phía sau Tạ Manh, cô chào ai, anh cũng sẽ theo cô chào người đó.

Bà nội Tạ nghiêm túc nhìn Nguyên Tự một hồi lâu, lúc này mới cười nói: “Đây là chồng của  Manh Manh đúng không? Lúc cháu và Manh Manh kết hôn chúng ta không đến kịp, chỉ kịp lúc vào tiệc ăn nên chưa được nhìn mặt cháu. Hôm sau Tử Vũ, Tử Dương còn phải đi học nên cũng vội vàng đi trở về.”

Nguyên Tự cũng hàn huyên hai câu, thành thật mà nói, anh không có chút ấn tượng gì với nhóm người họ nội này của Tạ Manh.

Kỳ thật lúc đó cũng không phải là bận gì, chính là Lâm Liên cãi nhau với người trong nhà, Tạ gia nói không đi. Lâm Liên khóc rất lâu, rốt cuộc bà nội Tạ cũng không cự tuyệt, dẫn theo người đến đây.

Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau đúng nghĩa, bà nội Tạ sờ sờ lên ngực, lấy ra một chiếc nhẫn vàng đưa cho Nguyên Tự, nói: “Đáng lẽ nó phải đưa cho cháu từ lâu rồi. Nhưng sau bà lại không biết phải đưa cho cháu bằng cách nào, Hưng Chí cũng không chịu đưa giúp bà. Bây giờ mới có cơ hội đưa cho cháu đây.”

Chú thích:

(1) cao trung: tương đương với trung học phổ thông (cấp 3) bên mình, còn sơ trung tương đương với trung học cơ sở (cấp 2).