Nguyên Tự thấy cô bộ dáng không đứng đắn, nhịn không được nhắc nhở: “Chú nhỏ không đơn giản như nhìn bên ngoài đâu, cô chú ý một chút.”
Tạ Manh liền nói: “Tôi biết, chú ấy ở bên ngoài chơi lâu như vậy, chả nhẽ trong tay không có gì sao!” Làm nam thứ trong một quyển sách, đương nhiên không thể nào không có tí năng lực gì. Muốn chống lại nam chính, hắn khẳng định cũng có điểm đặc biệt.
Chỉ hiền hậu là đủ sao? Ăn cơm mềm dưới cánh tay nam chính, dù nó có dịu dàng đến đâu, cũng không thể gánh nổi vị trí nam thứ này.
Nguyên Tự nhướng mày: “Nếu cô đã biết thì càng phải chú ý hơn.”
Tạ Manh xua xua tay nói: “Không thành vấn đề, chú ấy là một người tốt, tính tình cũng tốt. Không dễ dàng đắc tội, đây chính là lá chắn an toàn nhất.”
Nguyên Tự: “Này, còn tôi thì sao?” Cô hiểu chú nhỏ nhiều hơn anh nghĩ, đột nhiên anh cũng có chút tò mò Tạ Manh nghĩ thế nào về anh.
Tạ Manh liền quay đầu nhìn Nguyên Tự cười nói: “Anh hả? Anh là một cây giáo, nhưng không có tay cầm, nên rất dễ thoát khỏi tầm kiểm soát.” Mà cây giáo cũng không có vỏ bọc.
Nguyên Tự rũ mắt hỏi cô: “Vì sao lại nói vậy?”
Tạ Manh nói nhỏ: “Đoán bừa thôi.”
Nói xong, Tạ Manh liền mở cửa trở về phòng.
***
Ngày hôm sau, Nguyên Tự ra ngoài đi làm.
Tạ Manh dậy trễ, lúc xuống lầu phát hiện mọi người đều không ở nhà, chỉ có lão thái phu nhân đang ở phòng khách cho cá vàng ăn.
Tạ Manh thuận miệng hỏi câu: “Nguyên Tự đâu rồi ạ?”
Bà nội ngoài ý muốn liếc mắt nhìn cô một cái, vợ chồng hai đứa nhỏ này giống như hai người xa lạ, chưa bao giờ hỏi về đối phương. Đối với chuyện Tạ Manh sau khi rời giường việc đầu tiên là hỏi thăm Nguyên Tự, khiến bà rất giật mình.
“Đi làm rồi ạ?” Tạ Manh tiếp tục hỏi.
Bà Nguyên gật đầu nói: “Ra ngoài rồi.”
Tạ Manh tròng mắt động một cái, búng tay ‘ah’ một tiếng. Sau đó đứng dậy nắm nắm góc áo của mình, lúng ta lúng túng mà nói: “Bà nội ơi~ người ta còn chưa từng đến công ty lần nào hết.”
Cả người bà run lên, hỏi cô: “Cháu có ý gì?”
Tạ Manh liền cười haha nói: “Cháu đến xem anh ấy nhé! Lúc ông nội còn sống muốn cháu thường xuyên đến tìm anh ấy, mà từ trước đến nay cháu lại chưa từng đi đến đó lần lần nào.”
Tạ Manh đúng lúc cúi đầu, tỏ vẻ đáng thương nói: “Bây giờ nghĩ lại, cháu như thế thật không phải.”
Ban đầu bà còn muốn từ chối, nhìn bộ dáng của cô khi nói đến ông Nguyên thì trầm ngâm, cuối cùng bà nói: “… Cháu đi đi!”
Tạ Manh lập tức gật đầu, sau đó vẻ mặt ưu sầu rời đi.
Tạ Manh vừa lên lầu, lập tức liền lộ ra nụ cười đạt được mục đích, sau đó nhanh chóng đi về phòng thay đồ. Cô nhanh tay dưỡng da, đánh nền, trang điểm, làm tóc, sau đó thay một chiếc áo hoodie màu xám bạc lười biếng, phối thêm tất chân màu da bằng nhung.
Tạ Manh cầm theo túi xách đi ra ngoài, tuy rằng cô chưa từng tới công ty của Nguyên gia, nhưng cô lại biết rất rõ vị trí của công ty.
Công ty của nhà họ Nguyên gọi là công ty TNHH Bằng Á, trong xã hội rất có tiếng tăm. Trên thực thế thì mọi người trên mạng thích gọi là công ty TNHH Khoa học Kỹ thuật Bằng Á hơn.
Lý do chính giúp công ty này lọt vào mắt xanh của công chúng là trong hai năm qua, sau khi Nguyên Tự chính thức tiếp nhận, mới đi vào khai phá lĩnh vực khoa học kỹ thuật này.
Đồng thời, anh không từ bỏ mục tiêu phát triển giới giải trí của anh trai Nguyên Lập trước kia. Bởi vậy, điện ảnh Bằng Á ngược lại cũng phất lên dưới sự dẫn dắt của Nguyên Tự.
Trong tay tung ra vài kịch bản có tính bùng nổ, tự nhiên sẽ có danh tiếng. Nổi tiếng rồi sẽ kéo công ty lên, cũng mở thêm được nhiều hạng mục mới.
Ông nội Nguyên thích Tạ Manh, mấy năm qua đều hỗ trợ thúc đẩy tình cảm của cháu trai và cháu dâu. Đáng tiếc là cả hai đều không có tình cảm, những tình huống giống trong phim thần tượng cũng không xảy ra giữa hai người bọn họ. Thậm chí, số ngày Nguyên Tự có mặt ở nhà trong một năm vừa qua chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tạ Manh cũng không khác một góa phụ là bao, nếu không phải bởi vì sức khoẻ của ông Nguyên rất yếu, cuộc hôn nhân này có thể kéo dài hai tháng đã là kỳ tích.
Nhưng mà ông nội Nguyên cũng rất có tâm, nếu Nguyên Tự không về nhà, vậy chúng ta có thể đi tìm nha!
Mỗi năm ông đều thúc giục Tạ Manh ra ngoài tìm hắn, Tạ Manh tuy chưa bao giờ đến, nhưng cũng hiểu đại khái về Bằng Á.
Đứng bên đường gọi một chiếc taxi, vừa lên xe Tạ Manh liền nói địa chỉ là Khoa học Kỹ thuật Bằng Á.
Tài xế một bên lái xe một bên cùng Tạ Manh thong thả trò chuyện: “Cô làm ở đây à?”
Tạ Manh lắc đầu, nhìn ngoài cửa sổ nói: “Tôi tới thăm chồng thôi.”
Tài xế vui vẻ, hỏi: “Công ty lớn còn cho phép đến thăm à?”
Tạ Manh lại lắc đầu: “Không có, tôi lén đi.”
Tài xế ha ha ha cười, hỏi Tạ Manh: “Vậy cô tay không, không mang đồ ăn gì đi sao?”
Tạ Manh nhíu mày: “Mang đồ ăn đi?”
“Cô gái nhỏ, đây chính là chiêu thức cũ đó. Nếu chồng cô thấy cô cầm theo cơm, hay là điểm tâm đến, thậm chí chỉ là nấu một nồi nước mang đến thì trong lòng cậu ấy cũng ấm áp rồi. Cô đi tay không thế này thì có cái gì tốt hả? Chồng cô mỗi buổi tối tan tầm trở về nhìn cô còn chưa đủ hay sao?”
Tạ Manh vuốt cằm suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chú nói cũng có lý, vậy ở gần đây có nhà hàng nào không nhỉ?”
Tài xế thấy Tạ Manh thông suốt, càng vui vẻ truyền đạt kinh nghiệm: “Đến nhà hàng làm gì? Tôi đưa cô về, không thì tôi chở cô đến siêu thị mua chút gì đó trước nhé? Cô muốn nấu thịt gà hay thịt vịt, hay là hầm một nồi canh gan heo?”
Tạ Manh sờ sờ đầu, chân thành trả lời: “Tôi không làm đâu, chú cứ tìm nhà hàng nào ngon một chút, tôi mua mang đi là được.”
Tài xế: “…”
***
Lúc đang họp Nguyên Tự không thích nhất là thấy người khác nghe điện thoại. Anh cảm thấy đi làm thì nên có dáng vẻ của đi làm, toàn tâm toàn ý vào công việc mới có hiệu suất tốt.
Ngày hôm qua anh nhận được điện thoại của mẹ mình là lúc đang trong một hội nghị quan trọng, lúc ấy giám đốc bộ phận chính đang nói hăng hái sôi nổi, tuy điện thoại Nguyên Tự đã tắt âm, nhưng vẫn có rung.
Anh vốn là không muốn nhận, nhưng thấy người gọi đến là mẹ mình, Nguyên Tự cảm thấy mẹ mình nếu không có việc gì sẽ không gọi điện lung tung. Hơn nữa, ông nội vừa mới mất, anh sợ là trong nhà đã xảy ra chuyện gì nên liền nhận điện thoại.
Ừm, trong nhà đúng là đã xảy ra chuyện.
Sau khi anh nghe mẹ nói xong, cả người anh ngây ngốc một hồi, lát sau mới kỳ quái hỏi: “Mẹ nói gì?”
Sau khi trải qua cơn ác mộng của ngày hôm qua, hôm nay lúc mở họp Nguyên Tự có chút thất thần. Sâu trong nội tâm anh cảm thấy, Tạ Manh sẽ còn tiếp tục gây chuyện nữa.
Vào lúc giữa trưa, thư kí đi vào nói: “Giám đốc Nguyên, có người tự xưng là vợ của anh đến.”
Nguyên Tự day thái dương, quả nhiên!
Sau khi Tạ Manh vào cửa, giống như tranh công đem một cái giỏ lớn đặt ở trước mặt Nguyên Tự, nói: “Tôi mang cơm tới cho anh nè, tôi làm đó.”
Nguyên Tự ngạc nhiên, nhíu mày hỏi: “Ai làm cơ?”
Tạ Manh mỉm cười, chỉ vào đống hồng hồng đen đen kết hợp với màu xanh lam, nói: “Tôi đó! Mau nhìn xem, bát thịt Đông Pha này vừa hồng vừa mềm, đĩa cá sóc này rất sống động, lại còn món canh cải trắng này tươi rói mê người, đặc biệt là chén phật nhảy tường…”
Nguyên Tự ngắt lời cô: “Ngày hôm qua tôi ở nhà.”
Tạ Manh sửng sốt, kỳ quái hỏi lại: “Ờ, thì sao?”
Nguyên Tự hừ một tiếng: “Chén phật nhảy tường này của cô là buổi sáng bắt đầu hầm?”
Tạ Manh lập tức buông chén phật nhảy tường ra, bắt đầu cắn móng tay, câu này là có ý gì? Buổi sáng bắt đầu hầm không được sao? Chẳng lẽ còn muốn tôi hầm bắt đầu hầm từ đêm qua à? Canh gì mà lợi hại dữ vậy? Ăn vào sẽ biến thành siêu nhân đánh được yêu quái sao?
Máy sưởi trong phòng vừa đủ, nhưng Tạ Manh lại cảm thấy có chút nóng, cô giương mắt liếc nhìn Nguyên Tự một cái, sau đó nói: “Phật nhảy tường là tôi… hầm hôm trước.” Mặc kệ anh có ý gì, dù sao tra nam Nguyên Tự này đã nói như vậy rồi, cô chỉ cần phụ hoạ theo anh là được.
Nguyên Tự: “… Cho nên, cải trắng này cũng là cô hầm hôm trước? Cải trắng này còn tươi như vậy, cô thêm chất bảo quản à?”
“Ui giời.” Tạ Manh lắc tay nói: “Xem anh nói kìa, cải trắng là hôm nay tôi mới bỏ vào đó.”
“Ồ~” Nguyên Tự gật gật đầu, chỉ vào cái rổ cao cấp màu đen kia, nói: “Thuận tiện còn đến tiệm cơm Tương Tịch mua cái giỏ đựng cơm?”
Tạ Manh sửng sốt, cúi đầu nhìn cái giỏ trong ngực, Nguyên Tự thở dài, hết nói nổi: “Đừng nhìn nữa, mặt trên không có ký hiệu. Nếu có thì cô cũng sẽ không mang ra đâu, thư kí của tôi cũng thường mua cơm ở chỗ này cho tôi.”
Tạ Manh nhìn giỏ thức ăn một hồi: “… Cái này… thật đúng là lũ lụt dập miếu Long Vương* mà!”
(*) Trích từ 大水冲了龙王庙, 一家人不认识一家人 (Đại thủy trùng liễu long vương miếu, tự gia nhận đã tự gia nhân), nghĩa là “lũ lụt dập miếu Long Vương, người trong nhà đánh người trong nhà“, đại khái là có một con quái đánh lộn với ông hòa thượng, đánh sao làm bể giếng ngập miếu Long Vương, thế là Long Vương nổi điên xách mông đi đánh quái, mà con quái đó chính là Tam Thái Tử aka Con trai ông, vì hồi đó phạm điều luật nên bị đuổi ra Đông Hải, hai cha con không nhận ra nhau nên quánh nhau sml, tạo nên một sự hiểu lầm, từ đó mới lòi ra câu này. (Nguồn: fortune9981)
Trường hợp nhất thời vô cùng yên tĩnh, Tạ Manh không phải là kiểu người da mặt mỏng, nếu không cũng sẽ không gả cho Nguyên Tự.
Cô động não một cái, mở tay ra nói: “Tèn tén ten tèn ten, ngạc nhiên không bất ngờ không, tôi đương nhiên biết nhà hàng anh yêu thích nhất.”
“Ai nói với cô tôi thích ăn ở nhà hàng này?” Nguyên Tự một tay chống cằm, một cái tay khác theo nhịp mà gõ lên mặt bàn.
Tạ Manh lắc lắc ngón trỏ, vẻ mặt khoe khoang: “Không cần che giấu, anh không thích ăn, thư ký của anh sẽ thường xuyên mua cho anh sao?”
Nguyên Tự: “…” Có đôi khi thực sự không biết liệu não của cô có tốt hay không. Lúc không cần ngốc thì ngốc, chỉ có mấy chuyện như này thì nhanh lắm.
Tạ Manh nói xong, từ trong bao lấy ra hai hộp xốp màu trắng, biểu tình Nguyên Tự ngay lúc đó liền có chút ngốc.
Sau đó Tạ Manh đem hai cơm hộp đặt trên bàn, nói: “Vốn cũng không nghĩ có thể gạt được anh, cho nên tôi cũng đã mua cơm lấy lòng, hehe.”
Nguyên Tự nhìn cô tươi cười, có chút tan vỡ hỏi: “Vì sao lại là hai hộp cơm úi xùi như vậy?” Anh nhớ rõ Tương Tịch nằm trên tuyến đường cao cấp, cơm hộp là dùng hộp làm từ tre. Đóng gói chẳng những đẹp, cơm còn thơm hương vị của tre.
Tạ Manh lại từ trong bao lấy ra hai đôi đũa dùng một lần, tùy ý mà đáp: “Ừm, lúc ở Tương Tịch tôi quên mua cơm, cho nên đến cửa hàng thức ăn nhanh đối diện công ty mua hai hộp. Lại đây ăn đi!”
Nguyên Tự giật giật khóe miệng: “Nó có sạch không đấy?”
Tạ Manh nhíu mày nhìn anh: “Anh sao lại có nhiều tật xấu như vậy? Cơm không phải đều nấu từ gạo sao, còn rau xào cũng đâu phải lấy mỡ dưới cống lên nấu đâu? Chẳng lẽ ông chủ lại còn lái xe đến nhà máy hóa chất lấy nước thải về nấu cơm cho anh ăn?”
Tạ Manh nghiêng người tới chắn, thật sự chắn Nguyên Tự tới nội thương. Một bữa cơm này cũng ăn không có mùi vị, sau khi ăn xong, Tạ Manh còn hiền hậu thu dọn bát đũa, sau đó ở trong văn phòng nhìn ngó khắp nơi.
Nguyên Tự không phải bị tạp âm cô phát ra quấy rầy, anh hiện tại thuần túy chính là không yên tâm Tạ Manh.
Anh không ngốc, Tạ Manh ngày hôm qua câu dẫn chú nhỏ vì mục đích gì? Điều này anh biết. Cuộc nói chuyện kia ngày hôm qua không nói thành công lại là vì lý do gì? Anh cũng biết.
Hơn nữa bởi vì biết Tạ Manh là người có gan lớn cho nên anh mới không yên tâm Tạ Manh, luôn lo lắng Tạ Manh nhân lúc anh không chú ý sẽ cầm lấy một thứ gì đó mang đi.