“Bíp, hoàn thành nhiệm vụ. Thưởng 1500exp, một lọ thuốc tăng lực, 5 năm nội lực, vì vô tình bị ăn hai cái tát nên thưởng thêm 500exp, đã tăng cấp. Mở ra cửa hàng vũ khí, hãy lựa chọn bí tịch cho mình. Bíp.”
“Hừ, làm ta bị ăn tát rồi mới bồi thường, ngươi nghĩ đơn giản vậy sao?”
“Bíp...cái này...tại quý khách lơ là, không phải lỗi của tôi...Bíp...bồi thường là để an ủi thôi...trong nhiệm vụ đôi khi luôn ẩn tàng nhiều nguy hiểm, đây xem như là một bài học...quý khách nên nhớ rõ.”
Nghe nó nói, cô trầm ngâm, đúng vậy, mấy hôm nay quá yên bình làm cô quên mất mình là ai. Xem ra, có cảm xúc cũng không phải là chuyện tốt. Cô cần phải kiểm điểm lại bản thân mới được.
“Bảo Bảo, chị xin lỗi.” Ngọc Anh nghẹn ngào lên tiếng, cô tiến tới ôm nhẹ Bảo Bảo vào lòng, khẽ nấc.
“Không có gì, đây không phải lỗi của chị! Chị không cần tự trách.” Giọng cô thản nhiên, không chút cảm xúc làm Ngọc Anh đau đớn, em lại khép mình vào vỏ ốc rồi sao?
“Cạch
Cửa phòng lại mở ra, Thanh Linh nhíu mày bước vào, thấy thế thì hỏi:
“Sao vậy, bị Bảo Bảo bắt nạt sao? Khóc nhiều như vậy.” Tuy là nói đùa nhưng chị cảm thấy không khí có chút không đúng, cau mày nhìn Ngọc Anh.
Ngọc Anh thấy vậy liền kể lại chuyện lúc nãy cho chị nghe, nghe xong, cả Thu Trang và Thanh Linh đều im lặng.
Cả người Thanh Linh tỏa ra hàn khí dày đặc, trong mắt còn xẹt qua tia sát ý làm Bảo Bảo nhìn lại. Thấy cô nhìn, Thanh Linh thu lại tất cả, dịu dàng nói:
“Thôi, đừng buồn. Chị mua cho em nhiều món ngon lắm, lại ăn đi nào.”
Thấy đồ ăn, mắt cô sáng như đèn pha đêm, hoàn toàn quên mất chuyện vừa nãy. Chuyên tâm vào ăn. Ba người thấy thế chỉ cười mà không nói, trong lòng thản nhiên chua xót.
__0_0_________0_0___________0_0________
“Cho người điều tra kỹ hai mẹ con Vũ Mị nhi cho tôi. Ừ, tôi biết rỗi, tối nay tại Darker. Ừ.”
“Hừ, dám đụng vào heo nhỏ của tôi, mấy người chán sống rồi.”
Trong một góc khuất của bệnh viện, một bóng đen lạnh lẽo cười. Sau khi kết thúc cuộc gọi, hắn xoay người rời khỏi bệnh viện.
Ây, Tuấn à, xem ra cậu nói đúng. Đôi khi lòng hiếu kỳ cũng đem lại may mắn, Tiểu Vy à, anh hai phải cảm ơn em rồi, a ha ha ha.
Vũ Mị nhi không bao giờ ngờ đến, chỉ vì hôm nay bồng bột đã đem đến cho ả ta một “kinh hỉ” trong tương lai không xa.
“Oa oa oa, không chịu đâu. Chị phải ở cùng tụi em.”
“Oa oa, Bảo Bảo hết xương tụi em rồi.”
“Ô ô, Bảo Bảo, con đi rồi ai nấu đồ ăn ngon cho ta?”
“Ai đánh cờ cùng ta?”
“Ai hát cho ta nghe?”
“Ai đấm lưng cho ta?”
“Ai cùng ta luyện võ? “
“Ai đàm luận tri thức với ta?””Oa oa ô”
Trong một phòng bệnh Vip, tiếng khóc vang trời, mấy lão ngoan đồng cùng một đám nhóc đang kéo áo, kéo quần của một cô gái nhỏ.
Cô gái đó bất đắc dĩ nhìn họ, xách quần lên, thở dài.
“Thôi, đừng khóc nữa. Con sẽ nấu một bữa ăn thịnh soạn làm tiệc chia tay nhé, được không?”
“Thật?” Nghi ngờ.
Gật gật đầu.
“Ok.”
Thiên Bảo thấy thế không nói gì nhìn trời, ôi, cái định mệnh.
Sau 1 tiếng lao động vất vả, rốt cuộc, hai bàn ăn thịnh soạn đã ra đời. Và sau chưa đầy 20 phút kể từ khi ra đời, chúng đã không còn một miếng xương. Một phút bi ai cho bàn mỹ thực.
Sau khi ăn no, đám người kia lại nhìn cô bằng ánh mắt, ách, chó cầu chủ. Cô không nói gì xách ba lô lên, định đi ra ngoài thì
“Pặc!”
Hai bàn tay nắm lấy tay cô, cô đen mặt quay đầu lại.
“Chuyện gì?”
“Ách”
Chủ nhắn của hai cánh tay thấy thế, vội vàng cười nói:
“Hì hì, không có gì. Khi nào rảnh nhớ qua thăm tụi em/ bọn ông nhaaaa!”
Cô nổi da gà xoa xoa tay, trong lòng chảy qua dòng nước ấm, ngoài mặt thì không được tự nhiên nói.
“Đã biết, ba năm sau ta sẽ về thăm mọi người.”
“Gì? Sao lại ba năm?”
Cả đám hét lên.
Cô xoa lỗ tai đáng thương của mình, thản nhiên nói:
“Bây giờ con sẽ về làm thủ tục thôi học, sau đó qua Pháp du học ba năm, ba năm sau con sẽ về.”
“Nhưng tại sao?” Mấy lão ngoan đồng đau lòng hỏi.
“Nơi này không dành cho con, vậy nên, con sẽ đi, tìm cho mình một vùng trời mới, khi con thành công hoặc mệt mỏi con sẽ về đây, nơi có những người luôn chờ và yêu thương con.
Vậy nên đừng buồn, chia ly không phải kết thúc, nó là một bắt đầu cho những thử thách mới, hành trình mới cùng những người bạn mới. Hãy đợi con thành công trở về.”
Cô nghiêm túc nhìn họ, chân thành nói.
Tất cả sau khi nghe cô nói đều im lặng, sau một lúc, hạt Nho nói:
“Bảo Bảo, em sẽ vượt qua đợt kiểm tra sức khỏe sắp tới, vậy nên chị cũng hãy chờ em nhé.”
Hạt nho là cô bé bị bệnh hen suyễn, bé rất yếu ớt và nhút nhát, không ngờ hôm nay lại dũng cảm vậy. Cô mỉm cười:
“Ừm, chị hứa.”
“Em nữa!”
“Em nữa!”
Bọn nhóc còn lại thấy thế cũng reo lên, hạt nho còn làm được, tụi nó sao có thể chịu thua.
Cuối cùng dưới những lời hứa kiên định, họ đã chia tay nhau.
Đó là một ngày thu thật đẹp, dưới ánh hoàng hôn, tại gốc cây bằng lăng tím, một bóng dáng nhỏ xinh đứng đó, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt những người bạn mới quen không lâu.
Bóng dáng đó sẽ không biết được, hình ảnh đó của mình đã làm tim ai xao xuyến và làm bản thân mình lọt vào tầm ngắm của một con sói già.
.
.
.
“Tiểu Vy, sao rồi?” Một người đàn ông bước vào phòng bệnh Vip 302, anh mở cửa, mỉm cười nhìn cô bé trong phòng, nhẹ giọng nói.
Cô bé ấy quay phắt lại, bổ nhào vào lòng anh, vì dùng sức nên bé ho khan mãnh liệt, anh đau lòng vỗ về lưng bé, giúp con bé bình thường lại.
Sau khi bình ổn nhịp thở, cô bé vỡ ra một nụ cười ngọt ngào nhìn anh.
“Anh hai!”
“Ân!”
“Nếu như...lần kiểm tra sắp tới em qua, anh...Anh cho em xuất viện nha.”
Tiểu Vy cũng chính là hạt nho nói, anh kinh ngạc nhìn bé, bình thường anh dụ dỗ mãi cũng không được, sao bữa nay ngoan thế.
“Anh...Anh À...Được Không?”
“A được chứ. Mà sao em lại...À...nghiêm túc vậy.”
Bé ngập ngừng, suy nghĩ một hồi, vẫn là nói:
“Um...thật ra...em...em có hứa...với một người sẽ...vượt qua...kỳ kiểm tra sắp tới...”
“Ồ, ai thế?”
“Chị Bảo Bảo á. Chị ý nấu ăn ngon lắm. Hát cũng hay nữa, cũng rất...là dịu dàng. Chính vì vậy em đã hứa sẽ vượt qua đợt kiểm tra sắp tới, rồi chờ chị ấy trở về.”
“Trở về? Cô ấy đi đâu?”
“Pháp, ba năm lận. Vậy nên, em sẽ khỏe, học thật giỏi để chị ấy vui lòng.”
“Ừ, vậy em phải cố lên nha.”
“Dạ!”
Ba năm sao? Anh trầm tư suy nghĩ, không ai biết anh đang nghĩ gì, mái tóc dài che khuất đôi mắt anh, chỉ có tia sáng chợt lóe mà qua cho thấy anh đang tính kế ai đó.