Chương này tặng riêng cho hai bạn PhngAnhLng3 và bạn ChuHong175!????????
Chúc mừng hai bạn đã đoán đúng trong chương trước.????
Và cũng xin lỗi Mn, vốn mình định đăng sớm hơn chút nhưng điện thoại bị bệnh????, phải đi bảo trì, mới lấy về được là mình dành 2h rưỡi để viết luôn đó.????
Tuy nhiên hơi vội nên sẽ không hay lắm, mong Mn thông cảm! ????????
Chúc Mn đọc truyện vui vẻ!
“Là con của kẻ khác, không phải của Lê Tuấn Phong! “
Vũ Mị Nhi xoắn nhẹ lọn tóc mai, cười khinh thường nói.
Thình thịch.
Tim hắn như ngừng đập, ánh mắt hắn mở to nhìn nụ cười rực rỡ trên môi Vũ Mị Nhi, đó là con người thật sự của em sao?
Nụ cười đó vô tình đó, ánh mắt khinh miệt đó cùng sự độc ác trong giọng nói và cả ánh mắt đó thực là em sao?
Liệu đó là do những năm qua bọn hắn đã quá yêu thương, chiều chuộng người con gái này, khiến cô mất đi sự ngây thơ, thuần khiết năm nào, thay vào đó là sự giả tạo của giới quý tộc, vẫn là...
Vẫn là... Đó mới thật là cô? Một người như vậy có thể bị ba cô gái từ nhỏ được người thân bảo vệ chặt chẽ tính kế, hãm hại?
Tại sao bọn hắn lại có thể ngu như vậy? Bị lừa suốt bao năm qua mà hào không hề hay biết, thậm chí tiếp tay cho ả?
Mà cô ta vừa nói gì cơ? Bảo bối hắn một lòng bảo bọc thế nhưng không phải của hắn? Vậy là của ai?
Đột nhiên, hình ảnh một thiếu nữ mặc bộ váy trắng bị rách tung toé lộ ra cơ thể trắng nõn in đầy vết thâm tím, ứ xanh, toàn thân là máu nằm trong hồ cá hiện lên trong óc.
Từ trong bụng thiếu nữ rách toạc ra một cái lỗ, thân thể tròn tròn, đo đỏ của một đứa trẻ mới thành hình được vài ba tháng trồi ra, rồi nhanh chóng bị lũ cá hổ ăn mất.
Đây.... Là quả báo sao?
“A? Vậy... Vậy con là con ai? “ bé kinh ngạc hỏi, nhưng không có chút kinh hoảng nào của một đứa bé khi biết được bí mật kinh hoàng của cha mẹ mình cả.
“Sao mẹ biết được! Con chỉ cần biết con là con mẹ, thế thôi! “ Vũ Mị Nhi vô trách nhiệm đáp.
“Nga! Con đã biết, vậy mẹ ơi, các anh em còn lại thì sao ạ? Họ cũng không phải con của các ba ba sao? “
“Hừm, có thể xem là vậy. Vũ Tuấn Kiệt (con của Vũ Thiên Anh) là một lần mẹ bị cưỡng bức khi đi nhậu say về, ngang qua con hẻm vắng.
Lâm Ngọc Triệu đúng là con trai của Lâm Hào.
Hoàng Quý Nhi và con là mẹ khi đi bar tình một đêm. “
“Ồ! “ bé cảm thán, cũng không có biểu hiện gì lạ cả.
“Tuy nhiên, trong mấy đứa, mẹ vẫn thích con nhất. Vì con giống mẹ cả về tính cách lẫn ngoại hình. “Ả vuốt tóc bé, mỉm cười ôn nhu nói.
“Ân! Con biết mẹ thương con nhất nhưng mẹ ơi, sao con thấy con đâu có giống mẹ? “ bé tròn xoe mắt hỏi.
“À, cái đó hả? Nói chung con giống mẹ như từ một khuôn đúc ra luôn, chỉ là mẹ sau khi hạ bệ mấy đứa ngu kia, chiếm được tình cảm của năm người họ thì đã đi phẫu thuật thẩm mỹ lại ý mà.” Vũ Mị Nhi thản nhiên đáp.
“Ồ, vậy sao ba Bình lại không có anh chị em nào vậy ạ? “
“Cái này.... Mẹ cũng không biết nữa. Chắc tại hắn không có khả năng sanh con ấy mà.” Vũ Mị Nhi khinh thường đổ lỗi cho người khác.
“Thế sao mẹ không “kiếm đại” cho ổng một đứa? “
“Này thôi, trong năm người thì hắn là ghê gớm nhất, bốn tên kia còn ngu ngốc chịu nuôi con tu hú hộ người mà không xác nghiệm ADN gì chứ hắn thì.... Mẹ chưa muốn vì nhất thời vuốt lông hổ mà chết sớm. “ Rất đúng tình hợp lý nói, Vũ Mị Nhi không bận tâm đáp.
“Vậy.... “
Lê Tuấn Phong không thể nghe thêm gì nữa rồi, mắt hắn vô hồn xoay người lại, bước ra khỏi phòng khách.
Đến hoa viên ngồi, nơi đây là nơi khiến hắn cảm thấy yên bình nhất, nó có trồng hai loài hoa mà hắn và cô (Bảo Bảo) thích.
Hoa sen và hoa phi yến.
Nằm trên ghế đá, nhắm mắt lại, ký ức xưa ùa về tâm trí hắn, từng nụ cười, nước mắt cùng sự cam chịu của cô.
Cô là thế, một đóa hoa sen hồng ngát hương trong đống bùn tanh hôi.
Mà bùn ấy... Là hắn, là gia đình cô, là Vũ Mị Nhi. Dù bị họ vùi dập, chà đạp, cô vẫn kiên cường chống đỡ, mục đích là giúp bọn hắn nhận ra con người thật của mẹ con Vũ Mị Nhi.
Thế nhưng họ không hiểu, có lẽ mấy người Tiểu Tuyết, Thanh Loan cũng là như thế đi?
Vì người mình yêu mà làm tất cả, không cầu hồi đáp, chỉ cần bọn hắn vui vẻ là tốt rồi.
Hắn hối hận, thực sự hối hận. Nhưng... Như vậy thì sao? Năm đó ông nội đã bảo Vũ Mị Nhi không như bề ngoài ả vẫn biểu hiện, ả là con rắn độc, thế nhưng hắn không tin.
Thân thể cô, đã bị lũ cá hổ ăn sạch, cùng với... Đứa nhỏ.... Kỷ niệm về cô, hắn cũng đốt hết, giờ hắn còn gì đâu?
Bất chợt, một gương mặt anh khí nhìn hắn đầy phức tạp hiện lên trong đầu.
Lê Tuấn Phong bật dậy, lấy chìa khóa xe phóng ra khỏi nhà.
Kịch.
Xe dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ, đơn sơ nhưng ấm áp. Hắn bước vào.
Cốc cốc.
“Ai?” khàn khàn giọng nam tràn vào trong lỗ tai, đầy mệt mỏi cùng tang thương, hắn kinh ngạc nhưng càng nhiều là hiểu rõ, hít sâu, nói:
“Tôi đây. “
“...”
Bên trong im lặng hồi lâu, ngay khi hắn nghĩ rằng người kia sẽ không trả lời thì giọng nói ấy lại vang lên:“Vào đi. “
Hắn vào trong, người kia bước ra, gương mặt anh khí che kín tang thương cùng dấu vết của thời gian vô tình.
Không sai, đây là Trần Hoàng Luật. Năm đó hắn vốn cũng định vào hậu cung Vũ Mị Nhi, chỉ là ả chỉ cùng hắn mây mưa vài lần rồi viện cớ không cho hắn vào trong đó.
Lúc đó hắn không hiểu nhưng sau khi mẹ hắn chết, hắn đã hiểu.
Nguyên lai, ả là ngại hắn nghèo, không gia thế nên không cho hắn vào, thứ ả thèm ở hắn là cái túi da xinh đẹp này.
Nhìn trước mắt người đàn ông cương nghị này, ánh mắt đó, là của hắn khi biết được sự thật. Có lẽ, hắn (Lê Tuấn Phong) cũng đã nhận ra đi.
“Lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?
không, tôi muốn hỏi...anh đã biết trước rồi phải không? “
Thản nhiên liếc mắt một cái, Trần Hoàng Luật quay vào trong nói:
“vào trong trước rồi tính! “
Trong nhà.
“đúng vậy. Sau khi bị từ chối, mẹ tôi đã dùng cái chết để bức tôi không được làm nam sủng cho cô ta.
Khi bà chết, cũng là sau khi các người bên nhau năm năm, tôi đã biết tất cả khi một lần vụng trộm lên thăm cô ta.
Do tôi trốn lên thăm cô ta làm mẹ tôi tức giận, bà đuổi theo tôi lên đấy rồi mắng tôi một trận, sau đó khi qua đường bị xe tông.
Trong bệnh viện, bà đã một lần cuối cùng nói rõ tất cả cho tôi và nói nếu không tin, tôi có thể đi tìm những người làm năm xưa của Vũ gia mà hỏi, rồi tắt thở.
Tôi đi tìm nhưng... “
Giọng hắn nghẹn lại, mãi lâu sau mới cất được lời, giọng nói khàn đặc, nghẹn ngào giọng mũi, nước mắt lả chã rơi.
“tất cả đã chết, trừ chị Mỹ Lệ vì sau lần bị đánh nhập viện (lần Bảo Bảo ngã cầu thang ý), chị ấy đã quá thất vọng mà bỏ đi xa, thoát khỏi lần cô ta cho người huyết tẩy mn làm trong Vũ gia ấy.
Chị ấy đã nói tất cả mọi chuyện trước khi Bảo Bảo 12 tuổi cho tôi nghe. Tất cả hệt như mẹ tôi nói.
Tôi đã rất ngỡ ngàng nhưng... Tất cả đã quá muộn rồi.
Cô ấy( Bảo Bảo) đã chết, giờ có nói gì cũng thế thôi. Thứ duy nhất còn sót lại, là hai thứ này. “
Trần Hoàng Luật từ trong ngăn tủ lấy ra hai chiếc vòng cổ có dính vệt đen ra, nói:
“còn nhớ lời hứa lúc nhỏ của chúng ta không? “
......
“Anh Phong, anh Luật, nhìn kìa, vòng cổ kia thật đẹp nhỉ? “ bé gái 4 tuổi nằm trong vòng tay người con trai, chỉ chỉ sợi dây chuyền trong một cửa tiệm nói.
“em thích?” Lê Tuấn Phong hỏi.
“không, sau này khi lớn lên, em sẽ làm cho hai anh mỗi người một sợi còn đẹp hơn thế nữa. “ bé con gương mặt mủm mĩm cười tự tin nói.
“ai nha, nói được phải làm được nga. “ Trần Hoàng luật cười trêu.
“hừ, anh dám không tin em, em ứ thèm làm cho anh. “ nho nhỏ nắm đấm giơ lên, bé con đe doạ.
“ấy đừng, anh đùa mà. Làm cho anh với ~”
“Ứ! “
“ai da, tục tưng bé nhỏ giận rồi. Haiz, vậy mình phải ăn pudding cùng ai đây ta? “ vờ tiếc nuối, Trần Hoàng Luật chú ý đôi tai hơi vểnh của ai đó mà cười thầm.
“em em. “
“ủa? Tưởng em giận anh mà. “
“hết rồi. Pudding, Pudding... Em ăn em ăn. “
“Ha ha ha! “
........
Nghĩ lại chuyện đó, cả hai bất giác nở nụ cười thật ôn nhu rồi nhanh chóng héo tàn, Trần Hoàng Luật lại thở dài nói:
“đúng vậy. Trước khi bị ngã cầu thang, cô ấy đã thức trắng đêm làm hai cái vòng này, màu đen này là máu của cô ấy khi bị ngã cầu thang.
Cô ấy vẫn luôn giữ nó bên người rồi có một lần đã đưa cho mẹ tôi.
Trước khi chết mẹ đã đưa cho tôi. “
“...” cả hai im lặng nhìn vòng cổ không nói gì.
“cô ấy... Sao rồi?”
“ai cơ? “
“Bảo Bảo. Tôi biết các anh sẽ không giết mà sẽ tra tấn cô ấy từ từ đúng không? Vậy thì chắc chắn cô ấy vẫn còn sống, phải không?”
“Anh thực hiểu tôi nhỉ? Đúng vậy, nhưng 5 năm trước cô ấy đã chết rồi. “
“Vậy sao? “ Trần Hoàng Luật giọng lạc hẳn đi, nhìn đôi vòng cổ trên tay nói:
“đi thôi. Nếu cô ấy đã chết rồi thì cũng nên chôn chứ nhỉ? “
Cả hai không nói gì, yên lặng ra sau nhà, đằng sau mộ của bác Phúc đào thêm một ngôi mộ khác, chôn hai chiếc vòng lại.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Vù vù.
Gió lại thổi lên rồi.
Bầu trời âm u, chắc là sắp mưa đây.
Hai người vừa nhổ cỏ vừa nghĩ, bàn tay dính đầy đất và máu do bị xước da nhưng họ vẫn không ngừng lại.
Tí tách.
Từng giọt nước mưa đầu tiên rơi xuống????, mưa thấm ướt áo, thân thể họ, họ vẫn tiếp tục nhổ cỏ.
Mưa chảy xuống áo họ, tóc, rồi gương mặt, phân không ra là nước mưa vẫn là nước mắt.
Cơn mưa lớn mang theo gió cùng nỗi buồn của hai người con trai hòa vào nhau, cùng nhau trút xuống mảnh đất này.
Bầu trời u ám hệt như tâm hồn họ, tâm hồn sớm chết lặng vì những tổn thương mình đã gây ra cho một người con gái, những nỗi đau không bao giờ lành cùng nỗi ân hận muộn màng.
........
Phịch.
“A? “
Lê Tuấn Phong từ trên giường rơi xuống đất, trán đẫm mồ hôi.
Hắn vừa mơ thấy gì vậy? Đó là... Kiếp trước của hắn sao? Hay chỉ là... Một cơn ác mộng?
Hắn không biết, cũng không muốn biết. Bây giờ tim hắn đau quá, hắn cần tìm ai đó giải đáp những thắc mắc này.
To be continued.