Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm

Chương 27




“Hức, bạn đừng như vậy mà....mình...mình sợ lắm..hức...”

Vũ Mị nhi lê hoa đái vũ chọc người thương tiếc, lại thêm cái khuôn mặt trắng như xác chết kia, không ai có thể kìm lòng trước một vẻ đẹp yếu đuối như thế.

“Hừ, thật đúng là quả đáng lắm rồi. Cô ấy có làm gì cô chưa mà cô ác miệng thế?”

“Đúng vậy! Chính mình không đẹp phải dùng tới son phấn thì chớ, còn nói xấu người ta. Hừ, cô được đi học cũng bằng thừa, đồ vô học!”

“...”

Vô số tiếng chửi rủa làm nữ sinh B thấy thực uất ức, ánh mắt cô đỏ lên, nhưng quật cường không để nước mắt rơi, chỉ đứng đó lắng chịu sự chỉ trích của mn.

“Snow à, cô ấy nói cũng có lý nha! Cách đây hơn một tháng không phải vẫn là nữ thần mông to sao? (0.0???)

Sao tự nhiên qua một thời gian ngắn như vậy mà có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế?”

Thanh Loan nhìn đám đông, nghi hoặc hỏi.

“Ân! Ngoại hình của một người chịu sự tác động của ba yếu tố.

Một là di truyền, hai là chế độ ăn uống tập luyện, ba là các yếu tố ngoại cảnh như sử dụng các loại thuốc kích thích, quan hệ tình dục, dao kéo linh tinh...

Ví dụ như chúng ta là nhờ chế độ ăn uống và gen di truyền, Vũ Mị Nhi cũng vậy, vòng ba của cô ta là di truyền từ Lâm Á.

Hơn một tháng trước cô ta vẫn giữ danh hiệu là thái bình công chúa nhờ vòng một cỡ A của mình, giờ như vậy chắc là đi sửa chữa rồi, trách không được biến mất lâu như vậy.”

Snow mặt không đỏ, khí không suyễn bàn luận về vấn đề nhạy cảm này, làm hại Tiểu Tuyết và Thanh Loan đỏ bừng cả mặt, tụi Richard bối rối quay đầu sang hướng khác, không nói gì.

“Nhưng mà....Cô nàng kia cũng không tệ a! Có lẽ nên giúp một tay, thuận tiện hạ uy phong của Vũ Mị nhi luôn.”

Bảo Bảo tà tà cười, ánh mắt lóe ra những tia sáng kỳ dị, nhếch môi nói.

“Ai nha! Cậu thật xấu tính nha Snow! Bất quá...tớ thích!” Thanh Loan nhìn cô cười gian trá cũng cong cong đôi mắt nói.

“Ủa? Gì mà xấu tính vậy? Mấy người thần bí quá nha! Không chịu đâu, người ta cũng muốn tham gia nga!”

Chị em song sinh họ Trịnh chạy lại góp vui, ý xấu nổi lên cánh tay cô nhõng nhẽo.

“Ân? Muốn chơi chung sao? Được thôi, tụi này đang muốn giải vây cho cô nàng kia, thấy không?

Và đùa bỡn nữ thần mông to một chút nữa, hai người muốn chơi chung thì phải ra sức chung nha!”

Snow lưu manh dạng nâng khởi cằm nhỏ của Trịnh Thùy My, bắn ra mị nhãn, chỉ chỉ phía xa đám đông nói.

Trịnh Thùy My đỏ mặt, vội gật đầu, không dám nhìn cô. Tà Mẫn Chí thấy thế hùng hổ lại ôm chầm cô nàng vào lòng, hôn cái chóc nói:“Snow! My My là của mình, không được mê hoặc cô ấy nha!”

“Ha ha ha!” Mọi người cười vang, Thùy My mặt càng đỏ hơn, Mẫn Chí thì đắc ý hất cằm.

“Ủa? Mà nữ thần mông to là ai nha?” Mika chớp mắt hỏi.

“Kìa!” Tạ Thủy Bình chỉ xa xa Vũ Mị Nhi nói.

“A? Nhưng tớ thấy không chỉ vòng ba mà vòng một cũng to lắm mà!” Mika lại chớp mắt khó hiểu.

“Ha ha ha!” Mọi người lại cười to.

“ Được rồi. Let's play!” Tiểu Tuyết vỗ tay hai cái nói.

“Ây da, ở đây có chuyện gì mà ồn ào quá vậy?” Richard cười như không cười hỏi.

“A! Là mấy bạn du học sinh Anh, đẹp quá a!” Háo sắc nữ A nói.

“A...không...không có gì...chỉ là chút hiểu lầm thôi...bạn ấy không có bắt nạt mình đâu...”

Vũ Mị nhi vừa thấy giai đẹp là mặt liền đỏ lên, vội rặn ra vài giọt nước mắt, nhìn nữ sinh B sợ sệt lên tiếng.

Mn cảm thấy ả thật tốt, bị người bắt nạt còn giúp người ta, nhưng thật ra nếu nghĩ kỹ sẽ thấy thật ra không phải vậy.

Lời ả nói chẳng khác nào lời buộc tội cho nữ sinh B, làm mn hiểu lầm cô ấy dù chẳng làm gì sai, chỉ nhận xét tý thôi.

Kei nhếch môi cười, gật gù nói:

“Ân! Thật là một hiểu lầm vì tụi này nãy giờ đứng xem có thấy cô bị cô ấy bắt nạt đâu. Toàn là cô tự biên tự diễn thôi, may mà cô còn biết phân biệt đấy.”

Tử Đồng nói tiếp:

“Không là cô nàng này đã bị cô vu oan rồi. Thật giả tạo!”

“Ai nha, nè nhóc. Em nói gì vậy? Phải là thật trung thực mới đúng!” Tà Mẫn Chí lắc lắc ngón tay sửa đúng.

“Nha, phải rồi!”

Cả đám tự biên tự diễn không quan tâm đến ánh mắt người khác nên không thấy mặt Vũ Mị Nhi đã phát xanh, ngón tay bấu chặt vào da đến trắng bệch.

Mn bừng tỉnh, suy nghĩ lại vừa rồi mọi chuyện thấy đúng vậy thì không khỏi nhìn ả với ánh mắt khác.

Ả tức lắm nhưng nhớ lời mẹ dặn, cắn mạnh lên khóe môi khiến nước mắt chảy ra, vừa chạy vừa khóc nói:

“Hức, sao mn lại nhìn tôi như vậy chứ???? Hu hu hu.”

“Hừ, thật giả tạo!” Tà Mẫn Thiên khinh thường hừ lạnh nói.

“Thôi kệ cô ta đi!” Hoắc Kiến Minh hừ lạnh.

“Cảm...cảm ơn.” Nữ sinh B cúi đầu nói.

“Không có chi. Sau này chiêu ai chọc ai cũng đừng chọc cô ta! Không thì có khi chết lúc nào cũng không biết đấy, cô ta không phải dạng vừa đâu.”

Snow lạnh nhạt nhìn nữ sinh B nói. Cô nàng kinh ngạc, đứa con riêng đó có gì ghê gớm mà họ lại nói thế chứ?

Snow nhìn vẻ mặt biến hóa liên tục của cô nàng liền biết cô nàng đang nghĩ gì, lại nói:

“Đừng bao giờ nhìn dáng mà bắt hình dong. Đã có rất nhiều người chết thảm chỉ vì một giọt nước mắt cá sấu của cô ta.Chính chúng tôi cũng từng là nạn nhân của cô ta đấy, may là dừng lại đúng lúc. Không là xong phim rồi!

Tôi chỉ nói thế thôi! Cô là người thông minh, sẽ tự hiểu lấy, đừng vì một kẻ không đáng mà mất tất cả.”

Nói rồi xoay người đi mất. Mn thấy thế cũng lóc chóc theo sau.

Vào lớp học, cô chợt nhớ ra một chuyện, nói:

“Phải rồi! Thứ bảy là sinh nhật tớ, sẽ tổ chức ở nhà tớ, mn nhớ đến chung vui nha!”

“Oa! Tuyệt quá!” Tiểu Tuyết vỗ tay.

“Sao? Sinh nhật hả? Tổ chức ở nhà cậu sao? Tuyệt quá, cuối cùng cũng được đến nhà cậu rồi.” Thanh Loan cũng vui mừng nhảy nhót.

“Ủa? Không có thiệp mời sao?” Trịnh Thùy Chi nũng nịu.

“Đây nè!” Kei lấy từ trong ba lo ra một xấp thiệp phát cho mn.

“Sao giống thiệp cưới vậy? Hở?

Đám cưới Snowflake Collin và Kei Robinson, sẽ diễn ra vào ngày xx - yy - yyyy. Lễ cưới sẽ được cử hành tại tư gia, đường xyzt, sự hiện diện của anh(chị) là niềm vinh dự của chúng tôi?

Trời, không ngờ nha! Vậy rốt cuộc là sinh nhật vẫn là đám cưới nha? Nhưng tụi mình mới 15 tuổi thôi mà.”

Bằng sơn mỹ nhân Nguyên Bảo Trân cũng phải giật mình kinh hãi trước nội dung tấm thiệp.

“No no no! Đó là cô ấy thôi! Anh đã 18,5 tuổi rồi. Đủ tuổi mà!” Kei lắc lắc ngón tay giải thích và...

Bốp.

“É....b...bảo bối? Em làm chi?”

Một chiếc dép bay tới đập thẳng vào đầu Kei, cậu chàng quay lại định chất vấn nhưng thấy vẻ mặt sát khí của cô liền nín luôn.

“Giỏi nhỉ? Muốn cưới lắm sao?”

Gật gật đầu.

“Tốt! Richard, lo cho đám cưới của Kei cùng Marco đi.”

“Ok.” Richard sung sướng khi người gặp họa đáp.

Marco là một anh chàng đồng tính bên Anh, đã từng tỏ tình với Kei rồi, cậu chàng tuy rất tự hào rằng mình là một người có sức hút đến cả nam và nữ đều phải nghiêng ngả nhưng bị Marco theo đuổi dữ quá cũng sợ.

Giờ cô bảo anh kết hôn cùng tên đó...giết anh đi, anh thẳng mà, chỉ là lâu lâu loạn phóng mị nhãn nên mới thế thôi, chứ anh có làm gì đâu!( đáng đời, cho chít!)

“A? Đừng mà bảo bối. Anh sai rồi.....”

Kei khóc lóc thảm thương níu váy cô, thực chất là thừa dịp xoa mông cô thì đúng hơn. (--_--! Bó tay!)

Snow hỏa đại, chân vung lên, đá anh bay ra xa, nghiến răng hỏi:

“Giờ sao?”

Kei ôm mũi, ngón tay chảy tí tách những giọt đỏ sậm nói:

“Màu hồng. Dâu tây!” (:-) mn tự hiểu ha! Lý do chân chính khiến ẻm chảy máu mũi!)

“Kei Robinson......anh chết đi!”

“Aaaaaaáa....anh sai rồi...”

“Này thì sai! Dám ăn đậu hủ của bà này, dám nhìn lén này, dám viết bậy lên thiệp mời này...”Ò í e.

Bác Trương được Richard gọi lên trường chở “xác”cậu chàng về. Nghe nói ba ngày kế tiếp Kei không đi học.

Thấy cũng tội, mà thôi cũng kệ. Quay lại vấn đề chính nào! Thịt thôi.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Thứ bảy rốt cuộc đã tới, mn ồn ào đến dự sinh nhật cô.

Mấy vị gia gia, đám nhóc cùng mấy chị y tá ở bệnh viện, nhóm bạn của cô cùng mn trong biệt thự là hết rồi.

Cô không mời nhiều, chỉ bấy nhiêu thôi nhưng thiếu vài người và dư vài người.

“Sao các người lại tới đây?” Tiểu Mẫn lạnh lùng nhìn Vũ Thiên Hùng cùng Vũ Thiên Anh hỏi.

“Ta...ta muốn gặp Bảo Bảo, con thông báo với con bé giùm ta được chứ?” Vũ Thiên Hùng biết những người làm cho Vũ gia trước đây đã chịu tổn thương bởi chính sự vô tâm của ông cùng độc ác của mẹ con Lâm Á.

Ông không dám nói gì vì đây là lỗi của ông, ông xứng đáng nhận được những sự ghẻ lạnh này.

Thấy ông ta sau vài năm không gặp mà tiều tụy đến vậy, Tiểu Mẫn cũng không làm khó dễ nói:

“Bảo Bảo hiện tại rất bận, bữa khác rồi ngài ghé thăm được không?”

“Tiểu Mẫn, ta chỉ muốn gặp con bé chút thôi cũng không được sao?” Vũ Thiên Hùng đau khổ.

“Không phải tôi không muốn giúp ngài. Mà hôm nay là ngày vui của nhà chúng tôi, chúng tôi không thể vì ngài mà khiến mọi chuyện mất vui, ngài hiểu chứ?

“Ta đã hiểu. Nhờ con nói với con bé lần sau ta sẽ tới. Chào con.” Vũ Thiên Hùng thở dài, rời đi.

“Haiz, một gia đình yên ấm thì không muốn, lại muốn phá vỡ nó. Giờ muốn nối lại...là Không thể rồi.” Nhìn bóng họ đi xa, Tiểu Mẫn thở dài, vào trong nhà.

Bên trong mn đã đến đầy đủ hết, Bảo Bảo nhìn những gương mặt xa lạ hỏi:

“Xin hỏi, các vị đây là...”

“Tôi là Hiên Viên Lãnh Hàn, anh trai của Hiên Viên Tố Vy, cũng chính là cô bé hạt nho hồi trước cô từng chăm sóc trong bệnh viện, tôi không an tâm để nó đi một mình nên đi theo.”

Người đàn ông tuổi ngoài đôi mươi ôm hạt nho, mỉm cười nói.

“Chị Bảo Bảo, em dẫn theo ảnh, chị không giận em chứ?” Hạt nho sợ sệt níu tay cô hỏi.

Cô xoa đầu bé nói:

“Sẽ không! Sao chị nỡ giận hạt nho của chị được chứ! Chị thương còn không hết nữa là.”

“Bảo Bảo, em nữa em nữa!” Mấy đứa nhóc khác nhõng nhẽo.

“Rồi Rồi Rồi. Đứa nào chị cũng thương.”

“....”

Hôm nay Bảo Bảo dùng hình dáng thật sự của mình để dự tiệc, cũng chính là hình dáng của Daffodils.

Tụi Mika đã rất ngạc nhiên trước điều này, vì đã chấp nhận họ là bạn nên tụi Bảo Bảo cũng không giấu mà nói rõ đầu đuôi cho họ luôn.

Tụi Mika đã rất cảm động, Trịnh Thùy Chi còn khóc luôn, hại Tà Mẫn Thiên phải dỗ mãi.

Mọi người cười đùa vui vẻ với nhau. Hát mừng sinh nhật, Bảo Bảo chắp tay cầu nguyện rồi thổi nến, mn lần lượt tặng quà, chơi vui quên lối về.Tụi nhỏ và mấy vị gia gia thì độc chiếm mấy bàn ăn cùng đám bạn trên lớp của cô, cuộc chiến giành thức ăn đang đến hồi gay cấn, bất phân thắng bại.

Đám người bác Phúc, Tiểu Mẫn ngồi quay phim lại làm kỷ niệm.

Tụi Richard thì đang có âm mưu gì đó. Rất bí ẩn.

Còn tụi Tiểu Tuyết và Thanh Loan? Bị Âu Dương Phàm và Lý Duy chuốc rượu, nguyên nhân? Không nói đâu, tự đoán đi.:-)

Hôm nay không thấy Tử Đồng đâu cả, hỏi cũng không ai biết. Mà Thanh Linh cô có mời cũng không thấy đến, không biết có chuyện gì không?

Cô có chút lo lắng nghĩ thì tụi Kei từ đâu đi tới mời cô uống rượu, cô không biết uống rượu nên từ chối, Richard nói:

“Hôm nay là ngày vui mà, uống một chút cũng không sao đâu. Nào, anh mời em ly này!”

Cô nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng liền uống, không hề thấy nụ cười bí hiểm của đám nam nhân kia.

Rồi Kei, Bảo Minh, Gia Ngạo Luân, mấy gia gia không biết sao cũng vô góp vui, Gia Ngạo gia gia nháy mắt với Gia Ngạo Luân, cả hai hiểu ý cười thầm.

Từ gia gia cùng Mạc gia gia nhìn hai cô cháu gái của mình say bí tỷ, “bất đắc dĩ” lắc đầu rồi rủ mấy ông bạn già chuồn mất, trong lòng thầm nghĩ 'sắp có cháu bế rồi. Hơ hơ hơ.'

Mấy cụ đi còn không quên túm luôn vài bọc đồ ăn cùng tụi nhỏ về, để lại không gian 'riêng tư' cho tụi trẻ.

Hiên Viên Lãnh Hàn tiếc nuối nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, người thông minh như anh sao lại không biết mấy ông cụ cùng đám lang sói kia nghĩ gì chứ.

Cứ nhìn tên bạn Âu Dương Phàm của anh là biết, cách đây mấy phút sớm ôm cô nàng họ họ Từ kia lên phòng dành cho khách rồi.

Tên nhóc họ Lý cũng ôm mỹ nhân về phòng luôn, Aiz, còn lại con thỏ ngố này, hức, nói thật anh cũng muốn ở lại lắm.

Nhìn họ như vậy chắc là muốn ăn chung đây mà, haiz. Đang suy nghĩ, tay áo bị kéo, một đôi mắt to tròn phản chiếu hình ảnh anh giơ lên, hỏi:

“Hai, hai sao vậy?”

“Không sao. Vy vy có muốn có chị dâu không?”

“Có nha! Nhưng em muốn Bảo Bảo cơ! Hai lấy Bảo Bảo nha!”

“Được. Nhưng em phải giúp anh đó!”

“Dạ.”

“Ừ. Mình về thôi.”

....

“Một ly nữa, ly này anh mời em.”

“Ừm! Thôi, Minh, tớ nóng quá, không uống nữa đâu.” Cô khó chịu kéo kéo cổ áo nói.

Tụi sói xám thấy phần da trắng nõn nà của cô lộ ra trong không khí, nuốt nước bọt, Richard giả ngu hỏi:“Nga? Sao lại nóng? Ở đâu nha, để anh giúp em.”

“Ừm...ân....không biết...chính là rất nóng...giúp em với...”

Lũ sói đói nhìn nhau cười, Gia Ngạo Luân bế cô lên, đi vào nhà, vừa đi vừa nói:

“Ân! Để tụi này giúp.”

Bình thường người Gia Ngạo Luân rất lạnh, nay gặp hơi lạnh, cô lập tức nhích người lại gần để “giải nhiệt“.

Nào ngờ đâu hành động này sẽ hại mình không xuống giường được trong ba, bốn ngày gì đó.

Cạch.

Phịch.

Cạch cạch.

“Ưm...nóng quá...Ân... Giúp em với...”

Bảo Bảo bị thả xuống giường, cổ áo hơi rộng mở, bộ ngực sữa như ẩn như hiện đốt cháy ánh mắt tụi Richard.

Richard tiến lên, cởi áo của mình rồi cũng cởi đồ cho cô luôn.

Hôm nay Bảo Bảo mặc một bộ váy dài ngang đùi màu lam, các nút thắt là những sợi dây nhỏ và mảnh được cột hình nơ, rất đơn giản và... dễ gỡ.

Trang phục này là do...Kei “Tốt bụng” chuẩn bị.

Ngón tay Richard bay nhanh trên từng nút thắt, kéo một cái, toàn bộ dây bị bung sạch.

Kei ngồi bên giường, thuận tay tuột váy xuống tận đùi.

Nháy mắt, thân hình trắng nõn không tỳ vết hiện ra trước mắt họ. Bra màu hồng phấn ôm chặt bộ ngực sữa non mềm, Richard búng một cái, cái áo ngực bay luôn.

Lộ ra trọn vẹn màu trắng bộ ngực sữa, non mềm như thể ấn một cái là xuất thủy vậy.

Tuy chỉ mới 15 tuổi nhưng Bảo Bảo phát dục rất tốt, ngực chắc cỡ C, không lớn không nhỏ, nhưng rất tròn trịa, co dãn, vừa đủ tay người cầm.

Richard và Kei không chần chừ mỗi người một chú thỏ ngọc, xoa bóp liên tục tới khi nó căng cứng, đỏ hồng.

Gia Ngạo Luân thuận tay tuột luôn chiếc váy ra, chiếc quần tam giác màu hồng phấn cùng tông với áo ngực, bên trên còn có một chú mèo hello kitty nữa. =)))

Bảo Minh xoa nhẹ dọc theo bắp đùi cô, len vào vùng tam giác, kéo quần chip của cô ra, phấn hồng sạch sẽ hoa huy*t tựa vùng đất hoang vu, chưa người khai phá.

Richard và Kei ngậm đóa hồng mai vào miệng, khẽ mút, Bảo Bảo toàn thân run lên, miệng ngân nga gì đó.

Gia Ngạo Luân cùng Bảo Minh xoa dịu thân thể cô, từ eo thon gọn đến đùi mảnh mai, xoa đến gót chân lại quay về vùng tam giác.

hoa huy*t mẫn cảm run lên run lên, ngón tay thon dài của Bảo Minh luồn vào trong miệng hoa huy*t, nhẹ nhàng đi vào.”Ân!”

Bảo Bảo khẽ rên, hoa huy*t kịch liệt co rút lại, ý đồ bài trừ dị vật.

Cô mở sương mù mắt to ra, nhìn bốn người đàn ông đang làm bậy trên người mình, khó hiểu hỏi:

“Mn đang làm gì vậy? Thật khó chịu~ a~”

Âm thanh kiều mỵ bị tình dục tiêm nhiễm khiến nó khàn khàn hơn, quyến rũ hơn cũng khiến bốn con sói đói thực sự thức tỉnh.

“Nga, không có gì. Tụi anh đang giúp em “giải nhiệt” thôi. Đừng lo, một lát sẽ tốt rồi.”

Richard mỉm cười “dịu dàng” dụ dỗ.

“Thật sao?” Bảo Bảo mơ màng hỏi.

“Ân!”

“Ừm! Vậy mấy anh nhanh lên nha, em khó chịu quá~”

“Yên tâm, tụi anh rất nhanh sẽ giúp em “giải nhiệt“.” Kei nhếch mép.

Khi Bảo Bảo nhắm mắt lại ngủ, Richard hùng hồn tuyên bố:

“Vì tôi là lớn nhất nên tôi đầu tiên.”

“Ngon! Vậy còn tụi này, anh tưởng anh khó chịu tụi này sung sướng chắc?” Bảo Minh nghe vậy tức giận chỉ vào “lão nhị” của mình nói.

“Ờ, vậy được rồi. Tôi phía trước, cậu phía sau.” Richard nhìn Bảo Minh không biết từ bao giờ đã thoát sạch trơn, lão nhị uy phong lẫm liệt đứng thẳng chào cờ, không khỏi thấy mình có chút...tội lỗi, liền đáp.

“Không được. Nếu theo thứ tự tuổi thì anh lớn nhất, em thứ nhì, hơn nữa em còn là vị hôn phu của Bảo Bảo nữa.

Lẽ ra em phải phía trước anh phía sau, còn hai người....”

Kei bất bình lên tiếng nói một lèo, đến cuối cùng, liếc hai người một mắt, nói:

“Tự chia.”

“Không được!” Cả hai đồng thanh, thế là bốn người rơi vào cuộc chiến giành quyền thừa kế, ý nhầm, là cuộc chiến tranh giành vị trí.

Hoàn toàn không phát giác có hai bóng đen khác đã lẻn vào phòng.

Một trong số đó khinh thường nhìn bốn người liếc mắt một cái, liền ma không biết qủy không hay ôm Bảo Bảo đi mất, bóng đen còn lại cũng lặng lẽ theo sau.

Mang Bảo Bảo về phòng cô, bóng đen nọ thả cô xuống giường, khàn khàn hô:

“Bảo Bảo...”

“Ưm...mắt tím, tóc đen? Tử Đồng?”

“Ân! Là em.”

Thật bất ngờ, bóng đen cao to nọ thế nhưng là Tử Đồng? Nhưng tại sao cậu nhóc lại lớn như thế? Không để cô kịp suy nghĩ, Tử Đồng lên tiếng:

“Đừng nói nữa. Có phải Bảo Bảo thấy khó chịu lắm không? Để Tử Đồng giúp.”

Nói rồi cởi sạch đồ bản thân ra, ôm lấy cô, cô thắc mắc:

“Em làm gì vậy? Còn kia là ai?”

Cô chỉ vào người một người nam nhân đứng ở cửa, ánh mắt trần trụi dán vào người cô.”Thanh Linh!”

Nam nhân lạnh lùng lên tiếng, âm thanh do tình dục mà ám ách, hắn cũng sải chân vào phòng, đóng cửa lại, gia nhập hội “giải nhiệt“.

Cô kinh ngạc, Thanh Linh? Là “chị” y tá đã chăm sóc cô ở bệnh viện cách đây 3 năm sao?

Tử Đồng biết người này cũng có liên quan đến cô vì cậu đã điều tra rồi, nên cũng rộng lượng cho hắn tham gia chung, dù không muốn.

Thực ra là sợ không cho thì cả hai phải tranh giành như bên kia rồi lại mất thêm thời gian nên đành chịu.

Tử Đồng ngón tay thon dài nơi nơi đốt lửa trên cơ thể cô, từ mỹ lệ khuôn mặt đến khêu gợi xương quai xanh, chạm đến cương hồng hai chú thỏ ngọc khi, dừng lại một chút, xoa bóp cho đã tay rồi tiếp tục cuộc hành trình.

“Ừm...”

Bảo Bảo rên nhẹ, “Thanh Linh” cũng lột sạch đồ, trèo lên giường, cúi đầu bên tai cô dụ hoặc:

“Bảo Bảo nga~ nơi nào nóng? Nơi nào khiến em khó chịu?”

“Ưm...bên dưới...Trước ngực rất trướng...ngứa nữa...bên dưới...cũng rất ngứa...nóng...như...là...như là có hàng ngàn..con kiến nhỏ đang đi tới đi lui vậy...hảo ngứa...hảo khó chịu....” Bảo Bảo say đến mù mờ, dựa theo cảm giác trả lời.

Ngón tay Tử Đồng chạm vào ngọt ngào u cốc, nơi đó sớm ướt đẫm một mảnh, cậu cười khẽ, cúi đầu, đưa lưỡi vào trong, bắt đầu trêu chọc.

“Ân...đừng....” Bảo Bảo co rụt hạ thể, nỉ non.

“Đừng dừng lại?” Đầu lưỡi khẽ ấn, Tử Đồng vặn sai ý hỏi.

“Ngứa....khó chịu...”

“Có nghĩ là chúng ta đến giúp em?” “Thanh Linh” hỏi.

“Ân! Thanh Linh, giúp em.”

“Như em mong muốn!” Khẽ cười, hắn ra hiệu cho cậu, Tử Đồng hiểu ý, rút ra đầu lưỡi, không chần chờ đem vị huynh đệ đã sớm trướng được phát đau của mình xông thẳng vào chật hẹp u cốc.

“A...đau...đi ra...ô ô...”

Vừa chạm phải vách tường, còn chưa xé rách thì cô đã khóc thét, may là phòng có cách âm nên mấy tên sói đói nào đó vẫn không biết gì.

“Ngoan, một chút sẽ không đau.” Thanh Linh ôn nhu hôn nhẹ môi cô, linh lưỡi chui vào miệng, quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương, bắt đầu truy đuổi.

Dần dần phân tán sự chú ý của cô, tình dục chiến thắng, Tử Đồng nhân cơ hội phá tan bức tường mỏng manh mà cô nào biết.

Một cảm giác lạ lẫm truyền đến từ nơi hai người kết hợp, vừa đau đớn lại có chút thoải mái khiến đầu óc cô rối bù, miệng vô thức rên rỉ:

“Ân...a...ân ân...”

“Xong chưa?” Thanh Linh âm thanh lạnh lẽo truyền vào tai Tử Đồng. Âm thanh của cô làm hắn càng sưng to, khó chịu muốn chết mà tên nhóc này còn chưa xong? Muốn hắn nhịn đến chết à?

Cũng đã được 45' rồi, hắn thấy thực khâm phục bản thân mình vì đã nhịn được lâu như thế, nhất là còn nhìn người con gái mình yêu cùng một tên khác ái ân.

Mà tên nhóc này cũng kinh thật, nhìn là biết ngay là xử nam nhưng xử nam thường không trụ được lâu, tên nhóc này còn trụ được những 45' chưa bắn, và có xu thế tiếp tục...khá lâu.

Nó có thật là người không vậy? Hay là quái vật đội lốt người? [ =))) Mew: gần đúng rồi! Có ai đoán được Tử Đồng là gì không? ]

Cậu còn đang hưởng thụ cá nước thân mật, thực tủy biết vị, làm sao xong nhanh vậy được? Bèn nói:

“Cái này không phải muốn xong là xong được. Nếu anh chờ không kịp, có thể đi cửa sau.”

Đi cửa sau? Đâu phải hắn không muốn, chỉ là...hắn luyến tiếc cô chịu đau, đi cửa trước đã đau thế thì phía sau sẽ đau cỡ nào?

Tử Đồng là biết đến điều này nên mới khích thế thôi, tưởng hắn sẽ đợi cậu thêm chút nữa, dù gì nam nhân chiếm hữu dục là rất cao, đây lại là người phụ nữ đầu tiên của mình, còn là người mình yêu, hắn có thể nhường người khác sao?

Đáp án dĩ nhiên là...Không.

Tử Đồng rất đắc ý vì đã được làm người đàn ông đầu tiên của cô nhưng dường như cậu vui mừng hơi sớm.

“Thanh Linh” nhìn cô rên rỉ dưới thân cậu, gương mặt đỏ hồng, đôi mắt bị tình dục thiêu đốt trở nên mê ly, lại nhìn cậu thỏa mãn gương mặt, nhìn nơi cô và cậu đang kết hợp, rốt cuộc nhịn hết nổi.

Đem Tử Đồng đẩy ngã, cô nằm trên cậu nằm dưới, hắn giữ chặt lấy cái mông tròn lẵn của cô, nói:

“Xin lỗi, anh nhịn hết nổi rồi.”

Dùng d*m thủy từ nơi hai người kết hợp bôi lên người anh em, lại xoa thêm nơi cửa cúc huyệt.

Một cái động thân liền đem gốc rễ tiến sâu vào trong cúc huyệt.

“A~”

“A?”

“A....”

Ba âm thanh vang lên, của hắn là sung sướng, của cậu là sửng sốt và của cô là đau đớn.

Cạch.

“Bảo Bảo....A?”

Cửa phòng chợt mở, bốn thân ảnh to lớn, TRẦN TRỤI, chen chúc đi vào, người dẫn đầu lo lắng gọi rồi chết điếng, thân hình cứng ngắc tại cửa.

Ba người phía sau tò mò ngó vô cũng sửng sờ, người bên trong và bên ngoài cứ đứng và nằm tò te nhìn nhau trân trân, cho đến khi...

“Đau quá....đi ra đi mà...”

Dù đã viết thử cảnh H vài lần nhưng thực sự Mew vẫn không có kinh nghiệm mấy, cảm thấy hai chương này không quá hay, mong mn thông cảm! >0