Chu Tiểu Bạch chẳng ngờ duyên phận trên đời lại kỳ diệu cỡ ấy, ngồi
trên máy bay mà bạn hết cảnh giác liếc nhìn nét mặt thập phần bình tĩnh
của Mặc Duy Chính lại đảo sang nàng tiếp viên hàng không cũng đang khẩn
trương nhìn bạn, “Khéo quá nhỉ…” Gặp ân nhân giữa đường tương trợ bạn
thoát khỏi ma trảo của Mặc Duy Chính, Chu Tiểu Bạch thân thiện hỏi han,
lòng thầm kêu đúng là quả đất tròn. Chu Tiểu Bạch vốn có tâm như thế,
tiếc là người ta nhìn xong Chu Tiểu Bạch mặt mũi bầm dập với Mặc Duy
Chính bộ dạng tăm tối, chỉ cười xấu hổ, chậm rãi lùi một bước, lại một
bước… Chu Tiểu Bạch thấy kỳ quái làm sao, “Vì sao bỏ chạy, tôi nào phải
hành khách phiền phức gì đâu…”
“Hiếm thấy cô tự đánh giá cao thế đấy!” Mặc Duy Chính lạnh lùng liếc bạn một cái.
Chu Tiểu Bạch ngượng ngùng cười, “Chỉ là ngoài ý muốn, tôi vốn nghĩ đó là cửa…”
Mặc Duy Chính buông tạp chí trong tay, “Phải, là cách gõ cửa của Chu
tiểu thư đặc sắc làm sao, không chờ mở liền tông cửa xông vào?”
“Chẳng phải trên cửa thường viết ‘Đẩy vào’ ư…” Chu Tiểu Bạch nghiêm túc đáp.
Mặc Duy Chính nghĩ ngợi rồi gật đầu, “Về công ty nhớ quăng hết mấy cái biển “Đẩy vào” trên cửa…”
Chu Tiểu Bạch khóe miệng giật giật, “Ai… Thế là tốt, kẻo lại làm người khác hiểu lầm.”
Chờ Chu Tiểu Bạch trở lại công ty, quá trình đi công tác của bạn với
tổng tài tự nhiên thành đề tài buôn dưa nóng hổi trong đám nhân viên nữ. Tỉ như Chu Tiểu Bạch buổi trưa ăn xong cơm canteen đương vội vội vàng
vàng về phòng xem GV khiêu chiến sức nhẫn nại của Mặc Duy Chính, ấy thế
mà lại bị một đám nữ nhân viên cản đường, trong có cả mấy người quen
biết từ thời làm ở phòng quảng cáo.
“Vờ vịt gì nữa…” Một người thúc nhẹ Tiểu Bạch một cái, đầy vẻ chế nhạo khiến Chu Tiểu Bạch giật thót mình.
“Vờ gì chứ?” Chu Tiểu Bạch nhăn trán cau mày, lẽ nào bản chất bị phát hiện rồi? Bạn xem GV vốn rất bí mật mà…
“Này…” Nàng kia lườm bạn một cái, “Ôi, cả nhà đều là thân thuộc cả, cần gì phải…”
Chu Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, tám phần mười là tên đê tiện vô sỉ Mặc Duy
Chính đem chuyện bạn xem GV đi tung tin khắp công ty rồi, lẽ nào hắn cho rằng dưới áp lực dư luận bạn phải bỏ GV? Hắn cũng quá coi thường bạn
đi!
“Ừm, tôi là thế thì có sao nào, vẫn rất đáng tự hào!”
Thốt ra lời này, người vây quanh Chu Tiểu Bạch đều có vẻ kinh dị, “A… Mình còn tưởng cô nàng xấu hổ cơ…” “Đúng vậy, tháng trước XX chẳng phải rất thảm sao, còn không muốn nhắc tới…”
“Này có gì phải xấu hổ…” Chu Tiểu Bạch nghe đến váng cả đầu, tự nhủ
bạn chưa bao giờ thấy thẹn, cùng lắm là sợ mọi người không tiếp thu
được, mình lại thành đối tượng bị nhòm ngó, bạn vốn có hơi sợ bị “Cưỡng
bức thị giác” …
“Vậy cô…” Một người chỉ vào vết bầm trên mặt Chu Tiểu Bạch hỏi, “Thành công không?”
“Thành công?!” Chu Tiểu Bạch gật đầu, bạn tự cho mình làm hủ nữ coi
như tương đối thành công đi, tuy tương lai kế hoạch bẻ cong tổng tài còn rất mờ mịt.
“A…” Mọi người một mảnh thổn thức, “Thành công rồi?” “Ở chung một phòng rồi?”
Chu Tiểu Bạch lại gật đầu, nếu phủ nhận thì vấn đề sẽ ngày càng
nhiều, mà bạn phải nhanh chóng kết thúc buổi “tọa đàm” này, trở về chỗ
ngồi ấm áp của bạn, nhưng Chu Tiểu Bạch sai rồi, bạn thừa nhận rốt cuộc
lại gặp vấn đề còn lớn hơn. Huống hồ bạn với tổng tài quả thực ở chung
một phòng, trên đường cũng đi cùng nhau, chỉ là bị vứt ra ngoài, tuy bạn không biết làm hủ nữ rất thành công với việc cùng một thẳng nam ở chung thì liên quan gì, chẳng lẽ là ở cùng một cực phẩm thẳng nam một đêm mà
không xảy ra chuyện có thể khẳng định bạn là hủ nữ thuần khiết?
“A… Cô làm sao thành công vậy?” “Lẽ nào trên mặt là tổng tài…” “Còn cổ nữa!”
“Đại khái là xem thấy kích động, rồi cứ thế duy trì…” Chu Tiểu Bạch
thành thật trả lời, từ đọc truyện tranh chuyển qua xem anime, cuối cùng
là GV. Sau đó bạn cúi đầu nhìn xuống cổ, bị thương ở chỗ suối nước nóng, cũng may khi đó có quấn khăn, bằng không chẳng phải cả người bị thương
rồi!”Cổ không phải tại tổng tài…” Nhưng Chu Tiểu Bạch nói phân nửa liền
hối hận, nếu không phải tổng tài với nữ vương thụ nói mấy câu dễ hiểu
lầm, bạn thế nào lại trèo tường! Chẳng qua là bể chật người đông, thế mà cứ hết “vào” lại “thượng”! Vì vậy Chu Tiểu Bạch dứt khoát đáp, “Là tổng tài làm! Còn có một nam nhân khác!”
“Cái gì! Còn có một nam nhân?”
“Phải…” Dù là thụ thì cũng là nam nhân, Chu Tiểu Bạch đáp, muốn mau chóng hạ màn, “Vậy tôi đi trước nhé…”
“Ai…” Cả đám muốn giữ Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch bước nhanh như điện, Tử (2) bên bờ sông nói: GV như lưu thủy, làm sao ngã…
Mặc Duy Chính ngồi ở phòng làm việc giương mắt thấy Tiểu Bạch đẩy cửa vào, biết “ hoạt động buổi trưa” của bạn lại đến rồi, tức giận đóng ập
văn kiện trong tay, “Hôm nay muộn nhỉ…”
“Có mấy đồng sự kéo lại bắt chuyện…” Chu Tiểu Bạch vừa nói vừa đi về phía máy tính.
“A.” Mặc Duy Chính gật đầu, “Hiếm thấy cô cũng có bạn bè bình thường…”
“…” Chu Tiểu Bạch liếc hắn một cái, “Tổng tài, anh cũng quá nhỏ mọn
đi, tôi chẳng qua vô tình thấy anh để trần nửa người mà thôi, từ trên
đường về đến giờ còn không chịu thôi trả đũa tôi.”
Mặc Duy Chính chẳng hiểu thế nào, bạn sao có thể cứ thế nói toạc ra, lại còn ra bộ bị bắt nạt nữa.
Thấy Mặc Duy Chính không nói lời nào, Chu Tiểu Bạch hít một hơi, mở
ví, lấy ra một thứ trông như tấm card, “Quên đi… Tôi cũng không có ý xem chùa, cho anh xem bồi thường đấy.” Nói xong liền ném về phía Mặc Duy
Chính.
Mặc Duy Chính đón lấy, cúi đầu vừa xem, liền thấy hai nam nhân khỏa
thân đang quấn lấy nhau, máy tính của Chu Tiểu Bạch đã truyền ra tiếng
rên rỉ, thanh âm của Chu Tiểu Bạch cũng theo nền “nhạc” mà véo von,
“Nhìn nửa thân của anh, tôi bồi hai khỏa thân, SHO và NAGI(1) là tôi yêu vô cùng…”
Mặc Duy Chính biến sắc, muốn nói cũng không nên lời, đạp cửa xông ra, nhưng ra ngoài lại không có an tĩnh như hắn tưởng tượng, đột nhiên cảm
thấy hết thảy nhân viên đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, ánh mắt
khiến hắn nghĩ tới Chu Tiểu Bạch, nếu ánh mắt nhân viên cả công ty đều
thành như Chu Tiểu Bạch, thì thực là chuyện kinh khủng biết chừng nào,
Mặc Duy Chính bị ý nghĩ này dọa đến không nhẹ.
Hắn tuy thấy kỳ quái song cũng không nghĩ nhiều, đi về phía một phòng hội nghị be bé, còn chưa đẩy cửa chợt nghe bên trong như có mấy người
đang nói chuyện, làm tổng tài mà nghe trộm là sai, nên Mặc Duy Chính
xoay người định đi, rồi lại bất đắc dĩ dừng chân, vì hắn nghe thấy tên
mình cùng Chu Tiểu Bạch song song xuất hiện…
“Thật sao, tổng tài dũng mãnh thế ư?”
“Chu Tiểu Bạch nói rồi, nàng ta ở chung một phòng với tổng tài.”
“Thấy trên cổ không, là tác phẩm của tổng tài!”
“Thì ra tổng tài thích SM …”
“Thật nhìn không ra, cả XX cũng thất bại, không ngờ Chu Tiểu Bạch lại thừa dịp đi công tác mà nắm được tổng tài…”
“Đây gọi là không thể trông mặt bắt hình dong được…”
Chu Tiểu Bạch vốn đang đắc ý vì chọc tức được “ai đó”, nhàn nhã gác
chân lên bàn, cửa đột nhiên bật mở, theo đó là gương mặt đỏ ửng của Mặc
Duy Chính.
“Tổng tài, chính anh nói, cửa phải đẩy chứ không phải tông vào…” Chu Tiểu Bạch ngẩng đầu nói rất nghiêm túc…
.
.