“An Nặc” nhìn thấy An Nặc đến đủ gần, Văn Bân từ trong góc khuất nhảy ra.
An Nặc quay đầu lại liền nhìn thấy biểu hiện nặng nề của Văn Bân.
Thật ra thì An Nặc vẫn cảm thấy lúng túng khi gặp hắn, trước đây hai người gặp mặt cũng chưa từng hòa hỏa bao giờ, đều do Cố Bình Bình duy trì mối quan hệ này, sau khi Cố Bình Bình trở mặt, dù là An Nặc của trước kia hay thời điểm hiện tại, cô cảm thấy hai người vẫn không thể đơn độc nói chuyện với nhau.
An Nặc đứng lại, quay đầu nhìn hắn một lúc, hắn cũng chỉ cúi đầu, không nói lời nào. An Nặc chau mày, nghĩ thầm: đây là tật xấu, phải thay đổi, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến cô.
Nhìn chòng chọc một lúc, thấy Văn Bân như muốn nói lại dừng lại. An Nặc thở dài một cái, vậy thì đi thôi, giống như mình đang làm khó hắn vậy. Quay đầu nói lại một câu: “Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.” Lúc chuẩn bị nhấc chân lại bị kéo lại. Trực giác của An Nặc báo có người muốn kéo tay mình, cô liền phản ứng nhanh tranh tay Văn Bân. Văn Bân cũng biết hành động của mình không thích hợp, mặt liền nóng lên.
Hắn không thể không chế rồi rắm trong lòng, rõ ràng muốn kéo An Nặc muốn nói lời xin lỗi, vì chuyện mấy ngày trước, nhưng hắn lại cảm tấy hết sức khó chịu. Không mở miệng được, ở trong lòng cũng thầm hận bản thân, cũng hận An Nặc tại sao không chịu chủ động cho hắn một cơ hội, mắt thấy An Nặc muốn đi, không mở miệng lại sợ bạn học truyền đi những lời đồn khó nghe hơn.
Vừa nghĩ như thế, vốn sắc mặt có chút thành khẩn dần lại trở lên khó coi hơn, nhìn An Nặc chằm chằm, mang theo tâm tình muốn nói ba chữ ‘thật xin lỗi’, thở dài, quay đầu bỏ đi.
An Nặc cũng thở dài nhẹ nhõm, đối với sự chủ động của Văn Bân cô vẫn cảm thấy khó xử, cô cũng không muốn có tiếp xúc gì với Văn Bân, nhưng nếu Văn Bân thật tâm nói xin lỗi cô, cô cũng không thể làm bạn lại với hắn, thật may là hắn không thật lòng muốn xin lỗi, cũng không muốn dây dưa nhiều với cô.
Đến phòng làm việc của giáo sư, gõ cửa hai tiếng nghe thấy tiếng người bên trong mời vào, An Nặc bước vào phòng thấy giáo sư đang nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng còn đeo mắt kính gọng vàng, nhìn thấy An Nặc vào, giáo sư hào hứng kéo cô tới trước mặt người dàn ông đó giới thiệu: “Thư ký Từ, đây chính là cô sinh viên mà tôi kể cho cậu, tên là An Nặc.” Nhìn vẻ mặt kích động – hài lòng của thư ký Từ, giáo sư càng tự hào không ngừng khen cô học trò giỏi của mình.
“An Nặc, đây chính là người bạn ta đã nói với em, người mà em vô cùng sùng bái, mau chào hỏi đi.”
Lời đều đã nói hết, cô ngu đến mấy cũng hiểu, mặc dù giáo sư căn bản chưa từng nhắc đến người bạn này. Nhưng là muốm cuộc gặp mặt trở lên vui vẻ, lời xã giao vẫn không thể thiếu, giáo sư nói xong cũng hướng về An Nặc nháy mắt, chỉ sợ An Nặc còn trẻ không hiểu được chuyện xã giao, nhưng hiển nhiên, An Nặc không phải người như vậy.
Cô lập tức phản ứng, cúi đầu chào thư ký Từ, mang theo nụ cười ngọt ngào nói: “Chàp thầy Từ!” Kèm theo thể hiện sùng bái mười phần.
Lúc này, trong lòng thư ký Từ giống như có một cơn gió nhẹ quét qua, cả người như tràn ngập trong sắc xuân. Khiêm tốn nói liên tục “không dám, không dám, tôi cũng không phải là thầy giáo, gọi Anh Từ là được rồi”
An Nặc vô cùng nghiêm túc lắc đầu một cái: “Vậy làm sao được, dậy một chữ cũng là thầy, hơn nữa về sau em còn nhờ thầy chỉ giáo nhiều.” Sau này, trong quá trình làm việc An Nặc đều ghi nhớ từng câu từng từng chữ mà thư ký Từ nói, khiên thư ký Từ vô cùng hài lòng, cũng khiến giáo sư anh văn của cô vô cùng tự hào. Cô không chỉ có nói chuyện mà làm việc vô cùng lão luyện, hơn nữa tư tưởng giác ngộ cũng rất cao, biết học vẹt là vô ích, chỉ có thực tế mới có thể đem kiến thức chuyển thành kinh nghiệm, sau này mới có thể vận dụng vào công việc. Ở thời đại này tư tưởng mọi người còn chưa được giải phóng hết, muốn sinh viên bỏ quyển sách xuống đi tới các công ty thực hành là chuyện vạn ác mà giáo sư hành hạ họ, nhưng đối với An Nặc, cô lại hạ quyết tâm rất lớn, quả nhiên không để cho hắn thất vọng. Có loại giác ngộ này về sau nhất định có thể làm thành chuyện lớn.
Lúc này giáo sư chỉ vui mừng khi có thể đào tạo ra một sinh viên ưu tú, giáo sư cũng không biết, tương lai mình hướng các công ty đề cử các sinh viên ưu tú, đã khiến địa vị của mình trong lòng các sinh viên đức cao vọng trọng đến cỡ nào, tất cả đều là từ hôm nay bắt đầu.
Vì An Nặc biểu hiện xuất sắc, thư ký Từ sau khi thử năng lực của An Nặc vài lần, liền quyết định nhận cô làm phiên dịch cho nhà máy lần này. Sau đó, còn khen cô một phen, còn nói cô cứ coi hắn như anh trai là được, nếu công việc có gì cần hỏi cứ tới tìm hắn, lần này cũng bên nước ngoài mua bán hắn có toàn quyền phụ trách, nhất định sẽ để cho An Nặc có một lần kinh nghiệm làm việc vô cùng hoàn mỹ.
Đến nhà máy được ba ngày, An Nặc được sắp xếp làm việc ở một phòng tương đối tốt, để cho cô có thể nghiêm túc học các tư liệu mua bán, còn có thể làm quen với cách vận hành của nhà máy, đến lúc khách hàng có hỏi thì cô mới có thể phiên dịch chính xác và hoàn hảo được.
Mới vừa ngồi xuống không bao lâu, liền nghe thấy giọng thư ký Từ gọi: “An Nặc.”
“Thầy Từ” cô vội đứng lên nghênh đón.
“Hoàn cảnh thế nào? Đã thích ứng được chưa?” Thư ký Từ híp mắt cười, giọng nói ôn hòa hỏi.
‘Không tệ, so với học ở ký túc xá còn tốt hơn ấy chứ.” An Nặc cười trả lời.
“Vậy thì tốt, để đồ xuống đi theo anh, anh dẫn em đi gặp lãnh đạo của chúng ta.” Thư ký Từ nhận lấy tài liệu trong tay An Nặc để xuống bàn, rồi dẫn cô đi ra ngoài.
An Nặc nhìn hắn vội vội vàng vàng, nghĩ thầm, đi gặp lãnh đạo thì càng phải tích cực hơn rồi.
Đi không xa, đến một khúc quanh có một phòng làm việc cửa đã được mở sẵn, bên trong, sau bàn làm việc có một người đàn ông mặc tây trang, đang cúi đầu đọc tài liệu, từ bên ngoài nhìn vào chỉ nhìn được chỏm tóc màu đen, còn mơ hồ nhìn thấy trên tai đeo gọng kính.
Thư ký Từ gõ gõ cửa, người phía sau bàn làm việc vẫn không ngẩng đầu, chỉ mở miệng nói: “Mời vào.”
“Trưởng Xưởng (giám đốc), đây là người phiên dịch mới của nhà máy chúng ta, là đặc biệt vì chuyện mua bán lần này mà mời tới, thầy giáo của cô ấy khen không dứt miệng, nên tôi dẫn đến ra mắt anh.”
Người đàn ông sau bàn làm việc sau khi ký tên vào văn bản, ngẩng đầu lên, nhìn khoảng ba mươi giây, sau đó hướng An Nặc vươn tay: “Xin chào, tôi họ Trương, gọi tôi là Trương xưởng trưởng là được rồi.”
Trương xưởng trưởng, cái tên này khiến lòng An Nặc co rúm lại một chút, đây không phải là tên của nam chính trong kịch bản sao, nhưng trong kịch bản rõ ràng là không có nhân vật của mình, sao lần này lại có cuộc gặp gỡ này, cô có chút không xác định, nhưng nghĩ, nếu như cô xuất hiện bên cạnh nam chính thì nhất định trong kịch bản sẽ có miêu tả, nhưng rõ ràng là không có mà.
Cố gắng kiềm chế tâm trạng, An Nặc đối với những vấn đề Trương xưởng trưởng hỏi đều đáp lại rất lưu loát. Cuối cùng, Trương xưởng trưởng đối với cô rất hài lòng, lúc cô chuẩn bị cáo biệt trở lại phòng làm việc, đột nhiên hắn gọi cô lại. Đúng rồi, trước kia cũng bên đối tác trao đổi là thư ký Khiết Tây Tạp, cô tạm thời hãy dùng cái tên này để trao đổi với họ.
An Nặc trong nháy mắt cảm thấy mình bị sét đánh, không thể trùng hợp như thế được, Khiết Tây Tạp, cái tên này như sấm đánh bên tai. Cô nhớ cái tên này thật sự đã từng xuất hiện trong kịch bản.