Sáng sớm thứ 2, An Nặc trở lại bệnh viện liền bị chủ nhiệm Hạ gọi vào phòng làm việc.
Chủ nhiệm Hạ ngồi phía sau bàn làm việc đang đọc bệnh án, ‘đông đông đông’ An Nặc đứng ngoài cửa gõ nhẹ ba cái. Chủ nhiệm hạ thấy An Nặc, nâng cặp kính nói: “Vào đi” Lúc này An Nặc mới đi vào.
“Chủ nhiệm”
Chủ nhiệm Hạ gật đầu một cái: “Ngồi đi.” An Nặc ngồi ở xuống cái ghế trước bàn làm việc. Lúc này chủ nhiệm Hạ kéo ngăn kéo ở bàn làm việc lấy ra một bộ hồ sơ để ở trước mặt cô.
An Nặc đưa tay từ trên bàn cầm lên: “Đây là cái gì?” Cô nghi ngờ hỏi.
“Đây là tài liệu của cuộc hội thảo Senminar cuối tuần này ở thành phố B, trở về hãy xem thật kỹ, cuối tuần đi cùng tôi.” Chủ nhiệm Hạ khóe miệng mang theo một nụ cười bày tỏ tâm tình rất tốt. Cuộc hội thảo lần này thật ra thì đối với những người có chút thông mình đều biết, cho dù chỉ là một phụ tá cũng sẽ có thu hoạch lớn, nhưng ngày hôm qua khi nhận được mời đến Seminar, viện trơngr quả thật có ý đề cử Cố Bình Bình đi theo, chủ nhiệm Hạ cũng thích Cố Bình BÌnh, hơn nữa còn là con gái nuôi của viện trưởng không thể biểu hiện không thích, hơn nữa Cố Bình Bình người này cũng không có cái gì không tốt, nhiề nhất cũng chỉ là do điều kiện gia đình tốt nên nuôi dưỡng thành tình tình tương đối kiêu ngạo, những phương diện khác cũng không có gì phải bắt vẻ. Đặc biệt là thời điểm cô ở trước mặt mọi người.
Nhưng nếu xét về phương diện chuyên nghiệp, chủ nhiệm Hạ cũng không thể thiên vị, đối với hai người mà nói, Cố Bình Bình là loại dạy cô thứ gì đều phải dạy thật kỹ (dạy thấu), cô ta mới có thể hiểu được. Nhưng An Nặc lại khác, bà chỉ cần chỉ dẫn một chút cô liền thông, có lúc còn có thể suy một ra ba. Cho nên là một chủ nhiệm, chủ nhiệm Hạ dĩ nghiêng nghiêng về phía An Nặc một chút. Mới vừa rồi chủ nhiệm Hạ cũng gọi Cố Bình Bình tới phòng làm việc, hỏi cô có muốn đi hay không. Cố Bình Bình nghe nói được đi Seminar, còn rất kích động, nhưng vừa nghe chủ nhiệm Hạ nói chuyện chủ yếu đi để ghi chép lại cuộc họp, sau đó chỉnh sửa thành tài liệu. Cố Bình Bình lại do dự, gần đây cô đang muốn làm nóng quan hệ với Chu Trì, nếu đi thì phải mấy một hai tuàn lễ, cô còn rất do dự.
Cuối cùng chủ nhiệm Hạ còn nói, nếu như em không đi cũng không sao, kết quả cuộc thảo luận lần này sẽ được viết thành báo cáo, nếu em đối với đề tài này có quan tâm, có thể đến gặp viện trưởng hỏi xem một chút. Cố Bình Bình nghe vậy, cũng không do dự. Nói một tràng cảm ơn chủ nhiệm Hạ sau đó liền đi ra ngoài. Vì vậy Cố Bình Bình dưới sự hướng dẫn của chủ nhiệm Hạ bỏ qua cơ hội lần này.
An Nặc mpr ra nhìn một chút, là tài liệu nói về giải phẫu trị liệu đau thắt tim, sẽ có nhiều bác sĩ giỏi từ cả nước về đây, là một cơ hội hiếm có, đối với một bác sĩ thực tập mà nói, có thể thấy đây là một cơ hội tốt, dù là không có cơ hội thỉnh giáo, chỉ cần được xem báo cáo hoặc nghe những lời tâm đắc của họ cũng là tốt rồi.
Nhận lời chủ nhiệm Hạ, An Nặc cầm túi hồ sơ trở lại phòng làm việc.
Cố Bình Bình lần này ngược lại trong lòng rất thăng bằng, túi hồ sơ trong tay An Nặc dĩ nhiên cô biết đó là cái gì, nếu như không phải vừa rồi mình cự tuyệt, như vậy cái túi hồ sơ đó bây giờ đã ở trong tay mình, bác sĩ thực tập ở khoa tim chỉ có hai người, cô không đi dĩ nhiên người đi chính là An Nặc.
Xác định hành trình xong, An Nặc dùng thời gian ngắn nhất làm xong công việc quan trọng đầu tiên, đó là viết thư gửi cho Phó Quốc Hoa, nói tóm tắt tình huống hiện tại.
Sau khi xắp xếp vông việc xong, sáng thứ hai tuần này bọn họ sẽ phải ngồi xe lửa đến thành phố B. Vì vậy tối thứ 6 An Nặc về nhà. Khi về đến nhà, Trương Chánh Bưu vẫn còn ở đó để chăm sóc mẹ cô, mặc dù chân bà đã tốt hơn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, bước đi vẫn khập khiễng. Vì vậy Trương Chánh Bưu kiên quyết muốn chăm sóc bà đến khi hoàn toàn phục hồi mới thôi, tránh lại cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn/ Hơn nữa, gần đây trong quá trình chung sống, Trương Tú cảm nhận được sự che chở của một người đàn ông, hai người sống chung cũng rất vui vẻ, cho nên đối với cách làm của Trương Chánh Bưu cũng không kiên quyết phản đồi.
An Nặc về đến nhà thấy Trương Chánh Bưu vẫn còn chăm sóc mẹ mình cũng không tỏ ra khó chịu, ngược lại còn nhiệt tình, khiến hai lão già không tránh khỏi lúng túng. Trên bàn cơm An Nặc thoáng tiết lộ, ý từ của Phó Quốc Hoa, cô nói: “Mẹ, con lần này đi thăm anh Quốc Hoa, có nói chuyện mẹ bị đau chân, anh ấy sợ hết hồn. Chỉ là có chú Bưu chăm sóc, anh ấy cũng yên lòng hơn nhiều, nhưng anh ấy có nhờ con nhắn lại, nói nếu như còn có người không chăm sóc mình tốt, nhất định phải bảo chú Bưu liên lạc với anh ấy, anh ấy sẽ về chăm sóc mẹ.” Một câu đơn giản, hai lão già có thể nghe ra Phó Quốc Hoa đã biết chuyện của bọn họ, chẳng những không phản đối ngược lại tương đối hiểu chuyện. Trương Chanh Bưu trong lòng rất vui vẻ, rất tự nhiên dục An Nặc ăn uống nhiều vào. Ba người vui vẻ hòa thuận ăn cơm tối.
An Nặc nói phải đến thành phố B một vòng, Trương Tú cảm thấy không yên lòng, An Nặc còn nhỏ lại phải đến một nơi xa lại như vậy, bà nhớ tới cái gì cũng có thể dặn đi dặn lại, nhất định phải chăm sóc tốt bản thân. Lúc trở về nhà, ba mẹ cùng anh trai và chị dâu lại tiếp tục dặn dò. An Nặc cảm thấy buồn cười, cô đã từng vì diễn xuất mà một ngày phải bay qua nhiều thành phố. Thậm chí có lúc còn đến một quốc gia mà cô không biết ngôn ngữ của họ. Đối với chuyện lần này cũng chỉ coi như chuyến ‘du lịch’ nhỏ, thậm chí đến hành lý cũng chỉ cầm những thứ cần thiết. Nhưng người nhà cô lại khác. Lúc về bệnh viện, mẹ cô nhét cho cô một đống trái cây cùng trứng gà luộc, mẹ chồng cũng chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cùng một ít tiền. An Nặc mặc dù cảm thấy không dùng tới, nhưng vì cảm động tấm lòng của họ mà vẫn cầm theo.
Xách theo mấy quả trứng gà cùng trái cây lên xe lửa cùng chủ nhiệm Hạ, mất một ngày một đêm mới đến được thành phố B. Xuống xe lửa có người đón, đoàn người một đường đến nghỉ ở khách sạn, sau khi sắp xếp phòng xong người tiếp đãi nói hai người có thể nghỉ ngơi chút, sau đó chuẩn bị ăn cơm tối. Chủ nhiệm Hạ cùng mấy người khách khí mấy câu, sau đó cùng An Nặc gật đầu một cái, hai người chia ra trở về phòng.
An Nặc để túi lên bàn, mình trước bò đến giường xoa xoa eo. Cả ngày đêm ngồi trên ghế cứng, hiện tại eo mỏi lưng đau ghê gớm, nhiều ngày thức đêm cùng mệt nhọc, thể chất của cô bây giờ kém xa trước, trước kia dù mấy ngày đêm không ngủ nghỉ quay phim còn có thể duy trì khí sắc. Nhưng giờ lại khác, cũng là ngồi xe lửa cả đêm, không ngờ chủ nhiệm Hạ sau khi xuống xe khí sắc vẫn còn rất tốt. Sự thật này khiến An Nặc bị đả kích. Cô cảm thấy, không vận động không kiện thân cuộc sống cũng nhanh mệt mỏi.
An Nặc nằm lỳ ở trên giường, đưa tay ở sau lưng mình vuốt ve. Tận lực để cho mình buông lỏng, buông lỏng bản thân rồi, cô liền thoải mái ngủ thiếp đi.
Thời tiết tháng ba vẫn còn có chút lạnh, trong giấc mộng An Nặc cảm thấy lạnh, vô ý thức từ từ co lại, giống như một con mèo con, mặc dù ôm chặt, nhưng vẫn cảm thấy lạnh léo như cũ, cô áo não hừ một tiếng, cau màu lôi kéo một góc chăn, đem mình cuộn lại thật kín chỉ để lộ ra khuôn mặt mệt mỏi, sau đó chìm sâu vào giấc ngủ.
Bời vì quá mệt mỏi, cô ngủ thẳng từ mặt trời mới mọc lên đến lúc trời xuống núi, mãi cho đến có người gõ cửa An Nặc mới tỉnh lại.
Chủ nhiệm Hạ thấy An Nặc còn buồn ngủ chưa tỉnh hẳn, có chút kinh ngạc, mình ngủ một giấc liền tỉnh lại, tài liệu cũng xem lại đã lâu, vồn nghĩ An Nặc cũng đã sớm tỉnh lại, không nghĩ rằng đến lúc tới gõ cửa cô vẫn đang ngủ. Chủ nhiệm Hạ vỗ vỗ bả vai của cô: “Nhanh đi rửa mặt, một lát nữa đi xuống ăn cơm.” An Nặc mở của để chủ nhiệm Hạ tiến vào ngồi, còn mình ngượng ngùng chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Chủ nhiệm Hạ thấy động tác buồn cười của cô lắc đầu một cái: “Người trẻ tuổi à, đúng là không có năng lực tự kiềm chế, ban ngày ngủ nhiều như vậy, buối tối sao còn ngủ được.”
Chủ nhiệm Hạ nói rất đúng. Trước kia An Nặc làm việc và nghỉ ngơi thời gian đều rất chuẩn, bởi vì có lúc cảnh diễn của cô vào ban đêm, có lúc lại diễn ra vào ban ngày, cho nên chỉ có thể nắm chắc thời gian làm việc của mình để phân bổ thời gian nghỉ ngơi hợp lý. Giờ đi đến thân thể này lâu như vậy, trên căn bản không có thói quen thức đêm, nguyên tưởng rằng cái thói quen này đã sửa đổi rồi, không ngờ đến giờ lại để bản thân ngủ quên.
Lúc hai người xuống đại sảnh trời đã tối, vào đại sảnh đã có rất nhiều người, cuộc hội thảo lần này có rất nhiều người tới tham sự, mọi người đang túm năm tụm ba lại thảo luận, nhìn qua đều là phần tử trí thức cao cấp. Hai bàn bên trái còn có mấy người mặc quân trang, có nam có nữ, chắc là người của bệnh viện quân y. An Nặc đời trước đối với người ở bệnh viện Quân y cũng rất có hảo cảm, tác phong nghiêm chỉnh không nói, điều kiện để trúng tuyển vào đại học quân y cũng rất hà khắc, không chỉ phải là người có đầu óc, còn phải có thể chất khỏe mạnh, cho nên An Nặc đối với quân y vẫn rất tôn kính.
Sau khi hai người ngồi xuống, chủ nhiệm Hạ thấy An Nặc liên tục nhìn đám người bên viện quân y, liền chủ động lên tiếng giới thiệu: “An Nặc, thấy không, bàn thứ nhất có một người đàn ông mặc quân trang tóc muối tiêu đó.” An Nặc gật đầu một cá. Chủ nhiệm hạ nói tiếp: “Người đó là Thái Đấu trưởng khoa tim mạch của bệnh viện quân khu ba.” An Nặc kinh ngạc, bệnh viện quân khu ba không phải là nơi Phó Quốc Hoa đóng quân sao? An Nặc nhìn lại thêm mấy lần.
Lúc cô đi học cũng đã từng nghe thấy danh tiếng của người này, ông là người đầu tiên thực hiện thành công phẫu thuật nối mạch máu cũng như giải phẫu xung động mạch vành.... ......(toàn ngôn ngữ y học mà ta không thể hiểu được nên xin phép bỏ qua vì nó cũng không quan trong.)
Phương pháo của ông đã được công nhận và đưa vào giảng dậy. Đây là giải phẫu này rất khó, dù được học, nhưng rất ít người có thể thực hiện được thành công, cho nên có rất nhiều người từ bỏ, nhưng ông đã không tử bỏ, còn thực hiện rất thành công. Bây giờ mặc dù giải phẫu này sắc xuất thành công còn chưa cao, nhưng người dám đem nó tiến cử vào Trung Quốc, đã là một đột phá.