Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Chương 42




Mắt thấy tình huống như thế rồi, An Nặc cảm thấy như vậy cũng tốt, dù sao có người chăm sóc mẹ chồng, cô cũng một lòng một dạ chăm sóc người đàn ông của mình, nếu có thể vào trong quân đội làm việc thì không có gì tốt hơn. Tin tưởng Phó Quốc Hoa cũng không phản đối, mẹ cũng đã có tuổi rồi, lại không thể luôn ở bên cạnh chăm sóc, không bằng tùm một người bạn già, như vậy tất cả mọi người đều tốt.

An Nặc suy nghĩ, cuối tuần sau khi đi thăm Phó Quốc Hoa nên chọn thời điểm nói cho anh biết.

An Nặc bận rộn mấy tháng, công việc ở bệnh viện mặc dù không quá nhiều, nhưng cô vẫn rất chú tâm vào công việc mà không để ý đến chuyện khác. Cho đến khi đồng nghiệp cùng phòng đến nói với cô, cô mới biết bệnh viện vừa nhận thêm một thực tập sinh.

“Tiểu An, đây là Bình Bình, hai người học chung một trường nên chắc biết nhau?” Chủ nhiệm hạ giời thiệu: “Bình Bình đến đây được một tuần rồi, nhưng vừa tan việc là không thấy em đâu, hôm nay mới coi như chính thức gặp mặt.” An Nặc gật đầu một cái, nghĩ thầm, sao cô có thể không biết, cô không chỉ biết mà còn quen vô cùng. Bọn họ không chỉ cùng lớp, còn ngủ chung phòng, hai người kể từ khi vạch mặt nhau, Cô Bình Bình thường ở lúc An Nặc không để ý chơi xấu cô. Ngoài mặt vẫn làm bộ như mình vô tội làm vẻ dễ thương. An Nặc nghĩ thầm, cô ta thích diễn, chắc chắn đối với ai cũng từng diễn qua. Cố Bình Bình chơi xấu An Nặc cả kí túc xá đều biết, cũng khiến ban quản lý ký túc xá đau đầu, tất cả mọi người đều ghét cô ta. Không ngờ đấu ở trường học còn chưa đủ, Cô Bình Bình còn theo tới cả bệnh viện. An Nặc khổ sở nâng trán, mặc dù không sợ cô ta, nhưng nếu cô ta dở trò thì thật đúng là đau đầu.

Cô Bình Bình cọ một cái đứng lên; “An Nặc, đã lâu không gặp, về sau chúng ta lại làm việc cùng nhau.”

An Nặc trong lòng bất đắc dĩ, nhưng ngoài mặt vẫn phải mỉm cười đáp lại.

Chủ nhiệm Hạ thấy hai cô gái sống chung hài hòa, thỏa mán gật gật đầu. “Hai người hãy hợp tác thật tốt, một người là bác sĩ Tưởng cử tới, một người được viện trưởng cử tới, đều là cô gái tốt, cũng có bản lĩnh, tôi đều rất thích.”

Chủ nhiệm Hạ có thể vì đã làm mẹ của hai đứa con, rất hiền lành, nhìn hai người càng nhìn càng thích. Nhưng bà không biết hai cô ngoài mặt thì vui vẻ, nội tâm lại gió nổi mây phun. Đặc biệt là Cô Bình Bình. Lúc còn học ở trường luôn coi An Nặc là một người ngốc nghếch. Không biết từ lúc nào bắt đầu thay đổi ngày càng xinh đẹp, học tập ngày càng tiếng bộ, thậm chí tiếng tăm so với cô còn nổi trội hơn.

An Nặc khiến cho cô không còn là hoa khôi của khoa, khiến cho cô bị cả ký túc xá ghét, thậm chí Văn Bân cũng chia tay với cô. Nếu như An Nặc ngay từ đầu đã như vậy, có lẽ cô se khuất phục, sẽ không cố ý làm khó cô ta, nhưng rõ ràng An Nặc đã từng là con rối trong tay cô, đột nhiên một ngày lại dẫm lên đâu của cô làm mưa làm gió. Điều này khiến cô không thể chấp nhận được.

Cho nên sau khi biết An Nặc thực tập ở bệnh viện này, cô đã nói với người trong nhà muốn tới nơi này thực tập, ba cô vốn không đồng ý. Nhà bọn họ vốn có một xưởng thuốc, công việc cũng không khác gì Trương Diệu. Gia đình có điều kiện nên không muốn cô phải làm những công việc nặng nhọc. Muốn cô về công ty làm việc, người trong nhà còn có thể ở gần chăm sóc cho cô.

Nhưng Cô Bình Bình lại không muốn, muốn độc lập, đến bệnh viện để làm việc. Ba cô coi cô là con gái bảo bối, nếu ngày ngày cô không ở dưới mắt mình, ông thật sự không yên lòng. Lúc đi học không có biện pháp, hơn nữa trong trường học còc đơn thuần. Nhưng ở ngoài xã hộ bất đồng, ngư long hỗn tạp, sao ông có thể yên tâm được. Nhưng không chịu được con gái bảo bối làm nũng. Ba Cô Bình Bình suy nghĩ một chút, quan hệ giữa ông và viện trưởng bện viện không tệ lắm, nghĩ hết biện pháp tìm cơ hội để vợ chồng viện trưởng nhận con gái bảo bối của ông làm con gái nuôi, lần này đã đến lúc đem con gái bảo bối cho ba mẹ nuôi rồi.

Chủ nhiệm Hạ sau khi nói qua vài điều, liền khoát tay trở về phòng làm việc. Chủ nhiệm Hạ vừa đi, An Nặc cũng trở về chỗ ngồi của mình. Đối với Cô Bình Bình loại người lúc nào cũng hếch mũi lên mặt, điều tốt nhất An Nặc nên làm là địch không động ta cung không động. Tránh cho lại có chuyện rắc rối xảy ra.

Cô Bình Bình thấy An Nặc như không có chuyện gì ngồi xuống, trong lòng phẫn hận, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, trong miệng dịu dàng nhưng lại dùng những lời nói ghê tởm: “An Nặc à, nghe nói lúc cô được giáo sư giới thiệu vào bệnh viện, cô được rất nhiều người hâm mộ phải không. Tôi đây vẫn luôn cảm thấy cô cái gì cũng tốt, đặc biệt là chuyên môn, giáo sư lúc nào cũng để cho cô làm mẫu, cho nên giáo sư mới giới thiệu cô đến đây thực tập. Tôi thật sự cảm thấy cô đặc biệt khắc khổ.” Cô Bình Bình ngoài miệng toàn phun ra những lời tốt đẹp, nhưng An Nặc biết cô ta nói không thật lòng, chắc chắn vẫn còn vế phía sau.

Quả nhiên, Cô Bình Bình lại nói tiếp: “Tôi vẫn cái thấy số mình thật tốt, là tôi thấy cô đến bệnh viện làm bác sĩ cảm thấy vô cùng hâm mộ. Nên nói với ba nhưng không ngờ ba tôi lại chỉ cần nói với viện trưởng một câu, tôi liền có thể vào đây làm việc, tôi cảm thấy rất vui mừng nha.” Nhìn đi, An Nặc cũng biết cô ta không có ý tốt gì. An Nặc than thở, mình quả thật không muốn cùng một cô bé so đo, nhưng nếu không so đo, cô ta nhất định sẽ được voi đòi tiên. Vì vậy vẻ mặt An Nặc chợt tươi lên một cái: “Này Bình Bình, lần sau giáo sư Anh văn đề cử tôi ra nước ngoài, bạn cũng lên nhờ cha nuôi giúp, chúng ta cùng đi.”

Một câu đơn giản, lại thiếu chút nữa khiến nội tâm Cô Bình Bình khạc ra máu. An Nặc có ý gì, là cười nhạo hay đang uy hiếp cô. Giao sư thật sự muốn đề cử cô ta ra nước ngoài, vậy thì phải làm sao, cô ở đây là vì muốn cản trở bước tiến của cô ta, nếu An Nặc thật sự đi du học, vậy cô thì sao. An Nặc luôn có thể nghĩ hết tất cả biện pháp trêu tức cô. Nhận được tin dữ này, Cô Bình Bình trong lòng không còn tâm tư vui vẻ nữa nhưng ngoài mặt vẫn cố nở nụ cười, hướng về phía An Nặc hừ một tiếng: “Cô cứ chờ đó cho tôi.” An Nặc nhún vai, bày tỏ không sao cả. Cô Bình Bình cũng không nhịn được nữa. Nghiêng đầu nện bước chân nặng nề đi ra khỏi phòng làm việc.

Thật ra thì Cô Bình Bình là mọt người rất khôi hài, lúc nào cũng muốn làm bộ như hiền lương thucj đức, nhưng mỗi lần đều không duy trì được bao lâu, thường thường bị lộ giữa chừng, ở trước mặt cô giở những thủ đoạn nhỏ có lúc khiến cô đau đầu, nhưng có lúc còn có thể chọc cho cô vui vẻ. Giống như hiện tại, vốn nghĩ đến Cô Bình Bình về sau sẽ phải chạm mặt khiến tâm tình sa sút, nhưng chưa qua bao lâu thấy cách cô ta tức giận bỏ đi An Nặc lại cảm thấy vui vẻ.

Cô Bình Bình tính kế An Nặc thất bại, cô giận đến nỗi đi đi lại lại trong bệnh viện. Lúc này chạm mặt đồng nghiệp bã sĩ Trương, cô vội vàng bày ra khuôn mặt tươi cười: “Chào bác sĩ Trương.”. Đối diện vời người vừa mập vừa lùn như Tiểu Trương Cô Bình Bình vẫn cô gắng giữ nét mặt tươi cười, Tiểu Trương thấy Cô Bình Bình liền mở to đôi mắt híp “Bình Bình à”. Gãi gãi đầu, không biết nên nói những gì, thấy Cô Bình Bình gật đầu một cáu phải đi, bác sĩ tiểu Trương vội nói: “Bình Bình, cũng sắp đến bữa trưa rồi, em đã có hẹn với ai chưa? Nếu không anh mời em, coi như trả lại bữa lần trước.” Tiểu Trương có chút bứt rứt nói. Hắn vốn cũng là bác sĩ trử tuổi mới đến bện viện, kinh nghiệm của hắn ít, tiếng nói của hắn cũng không có mấy trọng lượng. Khi đó An Nặc tới, vừa nhìn quả đúng là đại mỹ nhân. Nhưng hắn không có dũng khí nói với cô mấy câu cô đã kết hôn rồi. Thật vất vả lắm mới đến thêm một Cô Bình Bình. Tuy nói nhìn qua không đẹp bằng Tiểu An, nhưng nói chung cũng không tệ. Tối thiểu đối với hắn mà nói lúc đi học vẫn luôn bị người khác xem thường, lúc làm bác sĩ mới lấy được một chút tự tin, giờ hắn cảm thấy hắn cũng là một miếng thịt thiên nga rồi.

Cô Bình Bình cũng là người có nhiều người theo đuổi, thấy biểu hiện người đối diện cũng biết hắn nghĩ gì. Cô Bình Bình từ trước đến giờ vẫn cao ngạo, từ đại tài tử Văn Bân ra ai cô cũng không để vào trong mắt, Văn Bân hiện tại đang làm việc ở Nhà Xuất Bản, hắn vẫn là một người cao nhã như xưa. Mặc dù đã chia tay, nhưng nếu không tìm được người hơn Văn Bân cô cũng không thèm để ý đến. Nhìn người trước mặt, dưới cặp kính dày cộm là đôi mắt một lớn một nhỏ, lỗ mũi thì tẹt, người lại lùn có một mẩu.

Cô Bình Bình muốn khéo léo nhắc nhở hắn không cần ôm ảo tưởng gì với cô. Vừa định mở miệng, đột nhiên nhớ tới sắp đến thời gian ăn trưa. Mới nhớ tới hôm nay là ngày đầu tiên cô chính thức đi làm, cha nuôi sợ cô đối với hoàn cảnh xung quanh không quen thuộc, đặt biệt gọi con trai mình tới đón cô đi ăn cơm trưa, để cô quen thuộc hoàn cảnh tiện thể gặp mựt người anh trai này.

Cô Bình Bình vì gần đây mới có ý tưởng kết thân, cho nên đến nhà họ không được mấy lần, mà con trai Đặng gia tên là Đặng Nhiễm cũng bởi vì công việc bận rộn nên không thường xuyên về nhà, hai người cũng chưa từng gặp mặt, cho nên hôm nay coi như là lần đầu tiên chính thức gặp mặt.

Mẹ nuôi nói với cô, 12 giờ trưa nay hai người sẽ gặp nhau ở cổng bệnh viện. Vì vậy cô vội vàng hỏi bác sĩ Tiểu Trương: “Hiện tại mấy giờ rồi?” Tiểu Trương đang mời cô ăn cơm, thấy cô hỏi thời gian còn tưởng rằng cô tiếp nhận lời mời của mình, vui mừng trả lời: “11 giờ 58 phút rồi, nếu không chúng ta.......”

Hắn vốn muốn nói nếu không chúng ta bây giờ đi, tuy nhiên đã thấy Cô Bình Bình như một cơn gió chạy đi. Căn bản không kịp nghe hắn nói câu phía sau. Vì vậy Tiểu Trương lúng túc, vì muốn che dấu bối rồi, hắn nói: “Bình thường thì nhìn là một người tốt, thì ra lại là một người tùy tiện như vậy, tôi không thích loại người này, lấu về mẹ nhất định sẽ mắng.”

May nhờ Cô Bình Bình đã chạy xa, nếu để cho cô nghe thấy bị một người như vậy ghét bỏ mình. Nhất định không đặt hắn dưới chân đạp tới đạp lui mới thôi.