Hai người phát bánh kẹo cưới xong liền trở về chỗ trọ của An Nặc. Trong quá trình phát bánh kẹo Phó Quốc Hoa vẫn rất vui vẻ, nhờ vào lần này hắn đi đến chỗ làm việc của An Nặc đồng thời dựng lên một pháo đài kiên cố, để cho người người đều biết là cô đã kết hôn. Cũng đem nhưng tư tưởng xấu hướng trên người cô biến mất. Đồng thời cũng nhận được rất nhiều lời chúc phúc, mặc dù có mấy vị bác sĩ nam chúc phúc không được chân thành lắm.
Lúc hai người về đến phòng trọ, An Nặc cả người mệt mỏi ra rời, định lôi kéo Phó Quốc Hoa chuẩn bị ngủ trưa một giấc bồi bổ tinh thần. Ngày mai mới chính thức phải đi làm, nhưng mấy ngày nay không đi làm so với thời gian đi làm còn mệt mỏi hơn nhiều.
Nhìn An Nặc nằm trên giường đơn nho nhỏ, Phó Quốc Hoa con mắt sâu lại, hắn cũng thật sự muốn ôm An Nặc ngủ một giấc, nhưng hắn cố nhịn, nói với An Nặc hắn có chuyện muốn đi ra ngoài một chút, An Nặc gật đầu một cái, nếu anh muốn ra ngoài làm việc, vậy cô có thể ngủ một giấc cho thật đã rồi. Vì vậy không hỏi anh muốn làm chuyện gì, chỉ phất tay để cho anh rời đi. Tình hình cụ thể chờ tỉnh hỏi cũng không muộn.
Do quá mệt nhọc, An Nặc ngủ một giấc đến lúc trời đen một chút mới tỉnh lại, lúc tỉnh lại Phó Quốc Hoa đã ngồi ở trên giường kéo tay của cô vuốt vuốt.
“Mây giờ rồi?” trong giọng nói của cô còn mang theo sự lười biếng của người mới thức dậy.
“Hơn sáu giờ rồi.” Phó Quốc Hoa nhìn cô nói.
An Nặc ngủ mọt giấc thấy tinh thần và sức lực tỉnh táo hơn rất nhiều. Động thân đứng lên xuống giường mang giày, chuẩn bị đi nấu cơm. Phó Quốc Hoa không đi theo, ở trong phòng quan sát xung quanh xem phòng cô có những gì. Khi hắn nhìn thấy hình của hắn để ở trên bàn làm việc của cô, hắn cảm thấy rất thỏa mãn. Bức hình này là chụp lúc hắn mới đi lính, trong nhà có hai bức, chắc An Nặc lấy từ chỗ mẹ hắn. Biết cô gái nhỏ đặt hắn ở trong lòng như vậy, trong lòng của hắn so với ăn mật còn ngọt hơn.
An Nặc đi vào phòng bếp lấy ra những đồ đã mua từ sáng nãy chuẩn bị nấu vài món, đưa tay lên liền thấy bên ngón tay áp út có một vật màu vàng, là một cái nhẫn vàng rất đơn giản, không được chạm khác gì. Nhưng đây chính là mẫu mới nhất lưu hành trên thị trường.
Thời điểm hai người bọn họ kết hôn, bởi vì là nông thôn, nên chưa lưu hành nhẫn cưới này, bình thường chỉ quan trọng lễ cưới nhà trai trao cho nhà gái mà thôi. Dĩ nhiên, vì mẹ chồng đặc biệt coi trọng, đã chuẩn bị lễ cưới không ít, còn tặng cho An Nặc một cái dây chuyền vàng khá nặng, nghe nói là bảo bối của Trương Tú. An Nặc cũng liền nhận lấy. Còn nhà cô, vì anh trai đã kết hôn, trong nhà vô cùng ổn định không có chuyện gì cần dùng đến tiền, vì vậy toàn bộ tiền mừng, ba cô đều đưa lại cho cô, để cho cô lo cho cuộc sống sau này.
An Nặc cũng nhận lấy rồi gửi vào sổ tiết kiệm, khi nào nhà có chuyện cần dùng cô sẽ rút ra, chỉ như vậy thôi An Nặc đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi, nhưng Phó Quốc Hoa thì chưa, hắn cảm giác không có cách nào chứng minh An Nặc chính là người của hắn, vì vậy qua hai ngày suy tư, Phó Quốc Hoa quyết định theo An Nặc lên tỉnh thành, mua cho cô gái nhỏ nhà hắn một chiếc nhẫn.
An Nặc sờ sờ chiếc nhẫn, hướng về phía bên trong gian phòng hô to một tiếng: “Phó Quốc Hoa anh ra đây cho em.” Nhà trọ của cô là một dãy nhà cũ, chỗ nấu cơm ở bên ngoài hành lang. An Nặc kêu lớn tiếng như vậy, trong hành lang cũng đang có mấy người đang nấu cơm người người không hẹn đều quay ra nhìn, nhưng An Nặc không để ý những chuyện này, cô chỉ biểu đạt cô đang rất vui vẻ.
Phó Quốc Hoa ở trong phòng nghe An Nặc gọi tê tâm liệt phế như vậy, xuất hiện đầu tiên trong đầu chính là An Nặc có phải hay không dùng dao bị đứt tay, dùng tốc độ nhanh nhất vọt ra ngoài. Nhìn thấy An Nặc cũng đang chạy tới, nhảy lên người của hắn, ôm hắn liền cúi đầu xuống gặm. Cái miệng nhỏ nhắn ở trên miệng Phó Quốc Hoa hôn một cái, Phó Quốc Hoa trong nháy mắt liền hiểu được. Không cần nói, nguyên nhân nhất định là do chiếc nhẫn kia, là chuyện khiến cô vui, đương nhiên hắn hoan nghênh tiếp nhận phần thưởng của cô.
Mọi người xung quanh đến tột cùng vẫn không hiểu hai người xảy ra chuyện gì, chưa thấy rõ đã thấy Phó Quốc Hoa ôm An Nặc vào phòng, để lại đám người bên ngoài với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, đây là tình huống gì vậy, là gây gổ sao, thấy cô gái ấy trực tiếp nhào tới, chắc là đánh nhau, cô gái này đúng là hung hãn hiếm thấy. Không biết có nên khuyên giải không, nhìn chồng cô ta có vẻ hung hãn, cô gái đó cũng không phải vừa đâu.
Ngoài cửa một mảng thổn thức, mà trong gian phòng hai người lại nhiệt tình như lửa, An Nặc liếm môi của anh, vụng về hút, mút lấy môi của anh. Khẽ cắn cằm anh, ở trên đó lưu lại những dấu răng nho sau đó lại dùng đầu lưỡi trấn an. Mãi cho đến yết hẫu, đến bả vai, khắp nơi đều lưu lại ấn ký của cô. Giống như chỉ có vậy mới có thể biểu hiện sự nhiệt tình của cô.
Trong bóng đêm xuất hiện một cái tay nhỏ, lôi kéo cánh tay của anh để lên ngực mình. Lửa nóng lại bùng lên, một nụ hôn nóng bỏng tiếp tục ập xuống. Xúc cảm quen thuộc vừa mền mại vừa đàn hồi khiến hắn thở dài thỏa mãn, đầu lưỡi nghịch ngợm liền nhân cơ hội chạy vào trong miệng của hắn, trêu chọc đầu lưỡi hắn. Nhưng quen thuộc không thỏa mãn với hiện trạng, bàn tay dùng sức, vải vóc che thân thể tráng noãn đều bị hắn kéo ra. Hắn một tay ôm bờ eo mền mại của cô, một tay khác vuốt ve nơi đẫy đà của cô thành các loại hình dáng.
Cô cũng cởi bỏ áo của hắn, dán sát vào người hắn, vóc người lỗi lóm hấp dẫn, eo nhỏ nhắn giống như rắn uốn éo. Dụ hoặc, hấp dẫn hắn. Thân thể của của cô tốt đẹp như vậy, mang cho hắn sức sống thanh xuân cùng hơi thở, trong hoảng hốt, hắn hỗn loạn nghĩ tới. Đầu lưỡi không bị khống chế phản thủ làm công, liềm hết hương vị ngọt ngào trong miệng cô.
Đôi chân thon dài quân lên hông của hắn, dùng bộ phận mền mại nhất ma sát, cọ lên bộ phận đã cứ rắn của anh. Nhiệt tình mang theo một chút ngượng ngùng, gương mặt cô ửng đỏ nhưng vẫn cố chất kiên trì nhìn anh, mang theo nụ cười ngọt ngào, từng điểm từng điểm khiến cho hắn nổi điên.
An Nặc không ngừng uốn éo, bên đùi da thịt mền mại bóng loáng như tơ lụa, quấn thật chặt hông hắn. Cảm nhận được nơi âm ướt ấm áp đó khiến cho hắn gấp gáp khó nhịn, giống như đây là hành hạ khổ sở nhất cũng là vui sướng nhất cõi đời này. quen thuộc ôm An Nặc dần lui về phía sau, khi hai người cùng té lên chiếc giường nhỏ duy nhất trong phòng. Cô té ở trên người anh cười cười, trong tiếng cười còn kèm theo tiếng thở dốc nhỏ nhẹ. Cô là một yêu tinh, mặc kệ là tinh thần hay thể xác đều khiến cho hắn vui thích lớn nhất. Hắn cảm thấy giờ phút này hắn giống như quên mất sứ mệnh quân nhân, chỉ có thể chìm đắm trong hương thơm dịu dàng này.
quen thuộc nắm thật chặt đôi tay, lồng ngực kịch liệt phập phồng. Hắn cơ hồ không nén được dục vọng giờ phút này muốn hung hăng chiếm được cô gái nhỏ này.
Không thể từ bỏ sự quyến rũ này, nhưng An Nặc giống như mệt mỏi chỉ ngồi đó thở gấp, hổn hển ngồi trên bụng hắn. Hắn không có chút sức chống cự nào, chỉ có thể mở miệng dùng giọng khàn khàn nói: “Đừng dừng lại, bảo bối.”
An Nặc nghe thấy giọng nói của anh, cúi đầu hấp dẫn nói: “Gọi lại lần nữa.”
Phó Quốc Hoa không để cho cô được như ý, chỉ nhìn cặp tuyết phong đang đung đưa, nâng đầu ngậm đỉnh tuyết phong vào trong miệng, còn dùng đầu lưỡi trêu chọc, dùng răng cắn nhẹ. Coi như là đang trả thù cô, “A nha” An Nặc khó nhịn mở miệng, âm thanh quen thuộc mang theo đủ loại mị hoặc khiến hắn giật mình.
Phó Quốc Hoa càng thêm kích động, hai tay đưa lên chà đạp cặp tuyết phong, cô gái ưỡn thẳng lưng, lại bắt đầu một hiệp kích thích mới. Trong cổ hắn dường như thở dài một tiếng, bị đốt lên tới cực điểm lại không được giải phóng, đụng chạm như có như không giống như gãi không đúng chỗ ngứa. An Nặc rời khỏi thân thể anh, dời xuống phía tiểu huynh đệ, sau đó lại cúi người xuống, vừa uốn vừa éo còn vươn đầu lưỡi ở trên ngực anh làm loạn. Liếm, ghé vào lỗ tai anh mập mờ thổi hơi, trêu chọc khiến máu trong người anh sôi trào. Hắn cũng không nhịn được nữa lật người cầm lại quyền chủ động, hai cái lột xuống hai người cuối cùng không trở ngại, khi nơi tư mật dán lại với nhau, hắn rốt cuộc hài lòng vuốt vành tay của cô, gọi một tiếng: “Bảo bối.”
Cho dù Phó Quốc Hoa là một nam tử hắn, nhưng cũng không ngăn cản được hương dịu dàng, huống chi là một cô gái khéo hiểu lòng người, trước sau như một xinh đẹp dịu dàng. Phó Quốc Hoa đang ở trên người cô rong ruổi, lần này thậm chí kích động mắt có chút hồng, hắn vẫn không thể không chế, muốn cô nhiều hơn nữa. Bọn họ bởi vì yêu mà kết hợp lại thành gia đình, cô chính là nhà của hán. Tâm tình kêu gào khiến động tác Phó Quốc Hoa càng lúc càng nhanh. An Nặc bị anh chơi đùa thậm chí không nén được ra tiếng.
Sau một phen giày vò, An Nặc lại một lần nữa thể lực cạn kiệt ngủ mất, vì giường nhỏ nên cả người cô nằm trên ngực anh, chỗ hai người kết hợp vẫn chưa có tách ra. Mà Phó Quốc Hoa vẫn đang vuốt ve từng chỗ trên cơ thể cô, da cô bóng loáng trắng nõn khiến hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Lưu luyến một lúc, hắn đứng dậy đi lấy một ít nước nóng, lau quan thân thể cho cô và hắn. Nơi đó của cô bị hắn yêu thương qua một hồi có chút sưng đỏ, nhưng lại mền mại như đóa hoa nở rộ hấp dẫn hắn, nhẹ nhàng hôn lên đùi cô một cái. Sau đó hắn mặc lại bộ quân trang, đi tới bếp nấu cho cô một bát mì.
An Nặc bị đánh thức còn chưa tỉnh hắn, bụng nhỏ đã kêu hô, Phó Quốc Hoa biết buổi trưa cô còn chưa ăn, buổi tối chưa ăn cơm còn không nói, lại vận động lâu như vậy, làm sao có thể không đói bụng đây. Kéo chiếc chăn trên giường bọc tiểu mỹ nhân vừa tỉnh ngủ lại, ôm vào trong ngực rồi bế đến bàn, trên bàn đã để sẵn một bát mỳ, bên cạnh còn có trứng trắng và một ít dầu vừng. Nhìn rất thanh đạm nhẹ nhàng, thích hợp để ăn khuya. An Nặc ngooig trong lòng Phó Quốc Hoa quay đầu lại hỏi hắn: “Anh không ăn sao?”
Phó Quốc Hoa ôm sát cô, giúp cô kéo cánh tay ra, sau đó đem cái chăn quấn chặt lại: “Em ăn trước đi, còn lại anh sẽ ăn, trong bát là phần cho hai người ăn.”
An Nặc gật đầu sáng tỏ, thảo nào bát lại lớn như vậy. Cô yên tâm cầm đũa lên ăn, vừa ăn vừa chú ý chiếc nhẫn trên tay, mặt mày công cong.
“Có thích không?” Phó Quốc Hoa hỏi.
“Tại sao không thích?” An Nặc hỏi ngược lại (...)
Phó Quốc Hoa thở dài, hắn đúng là không thể nói lại cô gái nhỏ của mình, hắn nói xong một câu, cô gái nhỉ đã cho hắn đáp án cùng hắn mong đợi bất đồng. Từ ngăn kéo hắn lấy ra một quyển sổ tiết kiệm, đặt ở trước mặt An Nặc. “Còn cái này, cũng cho em.”
“Sổ tiết kiệm?” An Nặc đã ăn no, để đũa xuống mở quyển sổ tiết kiệm ra, đếm một chút, số đuôi vậy mà có bốn con số, không ngờ chồng cô lại có tiền như vậy, còn hơn một vạn đồng đấy. An Nặc nghi ngờ nhìn anh: “Tất cả đều cho em?” Phó Quốc Hoa mỉm cười gật đầu một cái. Mặc kệ cho cô nghiên cứu, hắn tập trung ăn chén mỳ mà cô để dư lại.
An Nặc đảo quyển sổ tiết kiệm trong tay, đột nhiên nghĩ đến nếu mình sống lại, có nên lợi dụng kịch bản kiếm một chút tiền hay không nhỉ, tối thiểu có thể bảo đảm cuộc sống sau này trôi qua dễ dàng, vì Phó Quốc Hoa mà chuẩn bị cho tương lai thật tốt.