Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Chương 12: Em muốn gả cho anh




Ngày thứ hai An Nặc dậy thật sớm, cả tối hôm qua cô không thể ngủ ngon giấc, trong giấc mơ đều là hình ảnh của Phó Quốc Hoa, mơ thấy thời điểm Phó Quốc Hoa cưới Dương Thanh Mỹ...hứa sẽ cả đời yêu thương cô ta, mơ thấy Phó Quốc Hoa cùng Dương Thanh Mỹ lúc thổ lộ tâm tình, mơ thấy gương mặt ẩn nhẫn đau khổ của hắn khi Dương Thanh Mỹ bỏ đi, cuối cùng trong đầu chỉ còn sót lại một câu, anh là của em, là của em, là của em…

Đẩy cửa ra ngoài mới phát hiện mọi người cũng đã dậy, chị dâu cô tối hôm qua nhận được món quà mình yêu thích hôm nay nhìn thấy cô càng nhiệt tình hơn, chị dâu bình thường đối với cô cũng không tệ, hơn nữa An Nặc là em chồng, lại được cha mẹ chồng hết mực yêu thường, nên chị dâu dĩ nhiên phải lấy lòng mình nhiều hơn, cô cũng không cảm thấy không thoải mái, hai người mặc dù không có mâu thuẫn, nhưng cũng không hẳn là thân nhau như chị em ruột, chỉ là tương kính như tân mà thôi. Nhưng kể từ khi cô lên đại học, dần dần cô cảm thấy thân thiết với người chị dâu này hơn, nếu là trước kia. Có đồ gì tốt có thể nhớ tới cha mẹ của mình coi như đã không tệ, anh trai cũng chưa chắc đã có phần, huống chi là chị dâu cô, nhưng là hiện tại, chị dâu thường giúp mình làm việc không nói, cô có mua quà cũng nhớ đến phần của chị dâu, mặc kệ là do cô học hỏi từ cuộc sống trong trường hay là do trong thâm tâm cô dần coi trọng người chị dâu này, nhưng cô biết chị dâu cô xứng đáng được nhận những điều đó.

"Nhị nha, nhanh đi rửa mặt ăn cơm."

An Nặc nhìn chị dâu đang giục mình đi ăn cơm, nghĩ thầm mình cũng chỉ mua cho chị ấy ít quà mà thôi, nhưng có thể thấy được chị ấy thực sự vui mừng, con người ở niên đại này thật sự thuần phác, dùng thật lòng nhất định có thể đổi lấy thật lòng, mọi người đều là thật lòng đối đãi với nhau, thích chính là thích, không thích chính là không thích, ít có người cầm dao đâm sau lưng mình, cũng không có nhiều loại người ngoài mặt thấy mình thì tươi cười, sau lưng lại giở trò đồi bại (có Cố Bình Bình đấy). Cho nên cái niên đại này có rất nhiều người nhận nhau làm anh em, An Nặc nhớ trước đây cũngquen biết mấy vị tiền bối trong giới nghệ thuật như vậy, mấy người đó cùng nhau kết nghĩa anh em, lúc về hưu rồi tình cảm đó vẫn được gắn kết chưa từng đứt đoạn, người nhà của họ cũng thật tâm đối đãi coi nhau như anh em trong nhà.

Ở niên đại này tình yêu nam nữ cũng thuần phác như vậy, hai người yêu nhau đến với nhau, không hề coi trọng vật chất, trong trường học bạn học cũng như vậy, nếu hai người thích nhau, sẽ ở cùng nhau, sau đó cùng nhau cố gắng, cùng nhau phấn đấu, khích lệ lẫn nhau, rồi cùng tiến về phía trước. Thực ra cô cũng rất hâm mộ bọn họ, đối với tình yêu cô cũng có chút động lòng, dù có rất nhiều người theo đuổi cô, nhưng cô lại không để một ai ở trong lòng, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là trong lòng đã sớm có một người, đã sớm động lòng với anh rồi.

Là lúc nào đây? Cô cũng không thể nói chính xác, có lẽ là đêm đó anh đưa cô về nhà, cũng có lẽ là lúc anh xuất hiện kịp lúc khi cô bị người khác đuổi theo, cũng có lẽ là lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên, nhìn thấy anh trong bộ quân trang màu xanh chỉnh tề, cũng có lẽ là cô đã phải lòng anh lúc đọc kịch bản ở kiếp trước.

Tại sao cô lại thích anh? Cô thích anh ở điểm nào đây? Cô cũng không biết nữa, cô chỉ biết, cô nhất định là càng ngày càng thích anh, thích đến nỗi tim đang ở trong lồng ngực gào thét, thích đến nỗi không thể quên cũng không thể đè nén nổi.

An Nặc nhìn bóng của mình trong chậu nước, bất tri bất giác nó đã dần giống gương mặt của mình trước đây, dù không giống hoàn toàn, nhưng cũng được năm, sáu phần mười rồi, đặc biệt là thời điểm cười lên, có lẽ là còn có chút non nớt, có lẽ khi đó mình 19 tuổi cũng giống như vậy, so với nữ minh tinh bình hoa di động An Nặc trước đây, chỉ là có chút non nớt mà thôi.

Đưa ra ngón tay của mình chạm vào cái bóng trong chậu nước, An Nặc cười cười, cứ làm như vậy đi.

Ban ngày An Nặc rất an tĩnh ở trong phòng đọc sách, thời gian này tất cả mọi người đi làm việc của mình rồi, công việc cũng không nhiều, chủ yếu là chăm sóc cánh đồng, anh trai cô nói cô không cần ra ngoài đó, đang là mùa hè nên việc nhà nông cũng không nhiều, An Nặc vừa vừa trở về, nghỉ ngơi một chút, không có việc gì đọc sách thì đọc sách, chị dâu cô cũng nói như vậy.

An Nặc nghĩ như vậy cũng tốt, việc nhà nông cô vốn cũng không biết làm, mặc dù có chút trí nhớ của kiếp trước, nhưng mà nhìn thấy và trực tiếp làm là hai chuyện khác nhau, rốt cuộc thì cô cũng chưa từng làm qua, khẳng định không thuần thục, giúp qua loa là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ bị nhìn ra sơ hở liền xong đời.

Cho nên An Nặc không tỏ vẻ mà quyết định ở nhà, đến lúc nấu cơm xuống phụ một tay là được.

Buổi tối cơm nước xong, nhìn thấy mặt trời đã xuống dần, An Nặc chuẩn bị đi ra cửa thực hành kế hoạch. Hướng về phía trong phòng cha mẹ hô một tiếng: "Ba, con đi ra ngoài tản bộ một chút." Nghe được bên trong truyền tiếng ‘con đi đi, về sớm chút’, An Nặc liền vỗ vỗ tay nhỏ bé ra cửa.

Lúc này, cô muốn đem tâm ý của mình nói rõ với Phó Quốc Hoa, bởi vì hôm nay cô mới biết Phó Quốc Hoa đã về nhà được một thời gian, đoán chắc sắp đến ngày anh phải đi rồi, trong thời gian này, từ từ bồi dưỡng tình cảm chắc chắn sẽ không có tác dụng, còn không bằng trực tiếp nói rõ với anh, kiểu gì cũng khiến anh khắc sâu bóng dáng của cô vào tâm trí, hai năm sau anh trở về dù không có tình cảm thì vẫn còn chút ấn tượng.

Hôm Phó Quốc Hoa đưa cô về nhà, cô cũng đã biết đại khái mỗi tối anh sẽ trốn ra hàng cây đầu làng hút thuốc lá, An Nặc biết, đối với chuyện mẹ anh ép anh kết hôn, anh luôn tìm cách lẩn trốn, ban ngày nhiều việc phải làm nên mẹ anh không có thời gian càu nhàu, nhưng cơm nước buổi tối xong xuôi bà lại tìm cách thuyết phục con trai. Đây là thời vừa mở cửa cải cách, gia đình có cơm ăn là tốt rồi, đừng nói tivi, mà ngay cả đài catteset cũng ít có người có, nên sau khi ăn xong không có hoạt động giải trí gì, mọi người không có gì để làm, chỉ đành nói chuyện phiếm cho qua, mà trong nhà Phó Quốc Hoa, đây chính là thời gian để mẹ anh càu nhàu, thúc giục anh mau chóng cưới vợ mới. Đối với chuyện này An Nặc có thể khẳng định chắc chắn, bởi vì ngoại trừ chính anh đã từng nói, trong kịch bản cũng từng nhắc đến chuyện này.

An Nặc đi đến hàng cây mà cô gặp anh lần trước chờ, quả nhiên chỉ một lúc sau liền thấy bóng dáng anh đang chậm rãi đi tới.

Nghe thấy có người gọi ‘ anh Quốc Hoa’, Phó Quốc Hoa đang chuẩn bị cúi đầu châm thuốc ngẩng đầu lên, thấy cô gái nhỉ đứng đối diện, hắn trầm mặc đem điếu thuốc chuẩn bị châm bỏ lại vào bao thuốc, rồi cất vào trong túi áo.

"Sao em lại ở nơi này?" Phó Quốc Hoa mở miệng.

"Em cũng không biết, ăn cơm tối xong muốn đi bộ cho tiêu cơm, kết quả đi tới đi lui đã ở nơi này." An Nặc cười hì hì trả lời: "Còn anh, thím lại càu nhàu sao?" Nhìn Phó Quốc Hoa cất điếu thuốc lá An Nặc cực kỳ hài lòng, lời cô nói tối hôm đó anh đã để ở trong lòng, hơn nữa thái độ của anh, ánh mắt của anh, An Nặc cảm giác khả năng mình gả cho anh là rất lớn. Cô ở trong ngành giải trí không lý tưởng, nhìn màu sắc, đoán ý định của người khác, cũng sắp thành tinh rồi, huống chi bây giờ đối thủ là một vị quân nhân, An Nặc liếc một cái là có thể nhìn thấu anh, anh mặc dù còn đối đãi với cô như một người em gái, nhưng đối với người em gái này lại có chút yêu thích, anh đem mình thành em gái, chắc là chưa từng nghĩ đến phương diện yêu đương kia, không sao, mình sẽ gieo mầm mống trong lòng của anh ấy, từ từ chờ nó nảy mầm, nở hoa.

Nhìn Phó Quốc Hoa không trả lời, chỉ thở dài, An Nặc liền chủ động thay đổi đề tài chắn ngắt này.

"Anh Quốc Hoa, anh có thể kể cho em nghe chuyện trong quân doanh các anh được không, cả chuyện binh sĩ các anh bị thương trong nhiệm vụ nữa? em thực sự rất tò mò đấy?"

Phó Quốc Hoa vì câu hỏi của cô mà phì cười, cô gái nhỏ không hổ danh là sinh viên đại học, đến nói chuyện phiếm cũng không quên mình học y học, thế nhưng vừa mở miệng liền hỏi nguyên nhân bị thương, dù hắn biết nguyên do, nhưng nếu lôi nó ra làm chủ đề nói chuyện, chỉ sợ người ta lại nghĩ cô là người háo sắc.(háo sắc…ko hiểu nữa)

An Nặc thấy anh cười, trong lòng rất hả hê, quả nhiên có hiệu quả rồi, lần này nhất định có thể làm cho anh khắc sâu ấn tượng, nói chuyện phiếm không có gì khó, muốn cùng anh tán gẫu, nhất định phải là chuyện không bình thường, lần sau anh có cùng người khác nói chuyện, sẽ luôn nhớ tới người tán gẫu với anh những chuyện mà người khác không giám nói.

Hai người cứ như vậy ngươi hỏi ta đáp, mãi cho đến trời tối hẳn, ánh trăng sáng tỏ, Phó Quốc Hoa mới từ dưới tàng cây đứng lên, hướng An Nặc vươn tay: "Trời không còn sớm, để anh đưa em về."

An Nặc vươn tay ra, để vào trong lòng bàn tay của anh, nhưng không dùng lực, để cho anh kéo cô dậy, tay hai người vừa chạm tay vào nhau, liền nghe trong không khí truyền tới một câu nói: " Phó Quốc Hoa, hai năm sau trở lại lấy em nhé."

Phó Quốc Hoa không thể tin nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đột nhiên cảm thấy bàn tay nhỏ bé trong tay mình nóng rực, không thể tin nhìn cô, một cô gái nhỏ bé, đứng ở chỗ đó khéo léo đáng yêu, ánh mắt sáng rực mà kiên quyết nhìn hắn, khiến cho hắn không biết làm sao.

Dùng lực kéo An Nặc lên, không ngờ dùng lực quá mạnh khiến cô mất thăng bằng, ngã nhào vào ngực mình, một mùi hương thơm ngát xông thẳng vào mũi của hắn, người trong ngực mền nũn giống như không xương dựa vào người mình. Giống như một đứa trẻ.

Phó Quốc Hoa đã kết hôn, dĩ nhiên đã từng ôm phụ nữ, nếu là nói Dương Thanh Mỹ khi ôm vào trong ngực giống như tưởng tưởng của hắn là một phụ nữ trưởng thành ngọt ngào, còn đồi với An Nặc, lại giống như một đứa trẻ mền nũn toàn tâm toàn ý dựa vào mình, không thể không nói, trong lòng hắn lại cảm thấy mình càng thêm thích vật mềm nhũn này. Vừa nghĩ như thế, Phó Quốc Hoa mặt liền đỏ lên, không hoàn toàn là cảm giác xấu hổ, mà cảm thấy bản thân thật biến thái khi có cảm giác với một cô gái nhỏ như vậy.

Hắn ho hai tiếng, đem An Nặc đỡ dậy, nghĩ làm bộ như không nghe thấy. Ai biết được An Nặc lại nhìn thấu tâm tư của hắn, theo dõi ánh mắt của hắn lại nói một lần: " Phó Quốc Hoa, em thích anh, em muốn gả cho anh."

Lần này hắn không thể giả bộ không nghe được rồi, chỉnh lại sắc mặt: "Nhóc con, gì mà thích với không thích chứ, lo mà học tập cho giỏi, đừng đi theo người khác học thói xấu."

An Nặc cúi đầu, không nói gì, hai người lạ một trước một sau bước đi, chỉ có điều lần này An Nặc đi phía trước, mà Phó Quốc Hoa theo phía sau. Nhìn bóng lưng An Nặc mảnh khảnh, Phó Quốc Hoa không biết nên nói những gì, hắn có cảm giác tội lỗi, cũng biết chuyện này không thể tin, dù sao An Nặc vẫn còn nhỏ chưa hiểu tình yêu là gì, sau này sẽ hiểu thôi.

Vừa nghĩ như thế, hắn lại cảm thấy trong lòng có mất mác mơ hồ. Vội vàng ép xuống.

Hai người cứ như vậy một đường im lặng, đi thẳng đến nhà An Nặc. Phó Quốc Hoa cũng khống chế được tâm tình của mình. Mặc dù An Nặc rất đáng yêu, cảm giác lúc mình ôm cô ấy cũng rất an tâm, hắn thích cảm giác như thế, nhưng lại nghĩ An Nặc kém mình gần mười tuổi. Cô lại rất xinh đẹp, còn là sinh viên đại học, tương lai tốt đẹp đang ở phía trước chờ cô, mình nếu vì lòng riêng đáp lại cô mới gọi là cầm thú. Cô còn nhỏ, không biết tương lai sẽ gặp phải những chuyện gì, nhưng hắn không còn nhỏ nữa, hắn biết, tương lai của cô tiền đồ nhất định sẽ bừng sáng, quyết không thể để mình trì hoãn.

Mắt thấy cổng nhà An Nặc, Phó Quốc Hoa há hốc mồm, do dự nửa ngày chỉ nói được một câu: "Em vào đi." Vốn giọng nói dễ nghe giờ có chút khàn khàn, giờ nghe ra giống như giọng nói của một người đang khổ sở.

An Nặc nghe thấy anh nói, dừng lại một chút, lại tiếp tục bước đi. Phó Quốc Hoa không đi theo đứng lại một chỗ nhìn cô. Ai ngờ An Nặc lại được hai bước, đột nhiên quay đầu lại chạy tới chỗ Phó Quốc Hoa, đi tới sát cạnh hắn, hai người đứng sát lại một chỗ, cô cao 1m65 ngẩng đầu nhìn anh cao 1m8, quan sát một chút đột nhiên nhón chân lên.

Giờ phút này môi của An Nặc chỉ cách môi Phó Quốc Hoa một đầu ngón tay, Phó Quốc Hoa không biết An Nặc có chủ ý gì, cũng không dám lộn xộn, hô hấp ấm áp phả lên mặt hai người. Ở cự ly mập mờ này, An Nặc mở miệng nói: "Coi như anh có là đá vừa xấu vừa cứng, nhưng một ngày nào đó em nhất định sẽ cắm cờ đỏ ở trên đó để cho nó tung bay.” (hợ …)