“Trên đời có một loại người, sinh ra dùng để họa quốc ương dân.”
Vương lão hán bán trái cây gặp người là nói --- kể từ sau khi có hai nam nhân hỏi thăm khuê nữ nhà hắn tìm người tại sạp trái cây.
“Nếu không phải thê tử mất sớm, ta đây tuyệt đối sẽ không để khuê nữ ra ngoài giúp một tay a!”
“Sư đệ, hay là để ta thám thính đi!”
Phong Vô Tình đột nhiên ngăn lại Tướng Lý Trí đang định đi tới thám thính tin tức.
Tướng Lý Trí nháy mắt, nói: “Tốt.” liền ôm thỏ trắng ngoan ngoãn đứng nghiêm
một bên, bất quá khóe miệng lại mang ý cười tựa tiếu phi tiếu.
Chư vị thắc mắc vì sao Phong Vô Tình chủ động xin đi giết giặc? Không vì
cái gì khác, chỉ vì trên đường bọn họ đi, luôn do Tướng Lý Trí thám
thính tin tức. Nếu đối tượng là nam nhân thì không sao, khổ là khổ mấy
thiếu nữ mới lớn luôn phải gặp. Mỗi lần Tướng Lý Trí nói chuyện với nữ
hài nhi nhà người ta, một khi xoay người đi, thật không biết câu đi bao
nhiêu tâm hồn của thiếu nữ a! Phong Vô Tình yên lặng thu hết tất cả vào
trong mắt, sâu sắc cảm giác tiểu sư đệ này của hắn thật sự không thích
hợp xuất đầu lộ diện, quyết định nếu lại muốn thám thính tin tức, liền
đổi thành hắn.
Chỉ thấy Phong Vô Tình ho khan hai tiếng, đi về
phía trước, thi lễ một cái: “Vị tỷ tỷ này, tại hạ muốn hỏi ngài một chút về hai người…”
“Ồn ào ---!”
Hắn còn chưa thi xong lễ, một chậu máu đã dội tới.
“Máu cút! Bớt quyến rũ thê tử ta!”
Phong Vô Tình thình lình bị đại ca bán thịt heo dội một cái, chỉ cảm thấy khó hiểu, bất đắc dĩ một thân chật vật cũng không tranh luận được, không
thể làm gì khác hơn là tạm thời thối lui.
Tướng Lý Trí đã sớm cười đến không đứng thẳng lên được.
“Sư đệ, ngươi cười cái gì?” Phong Vô Tình cực kì buồn bực, quay về khách sạn liền vội vàng tắm rửa thay y phục.
Tướng Lý Trí vuốt ve tai thỏ, không nhanh không chậm nói: “Chẳng lẽ sư huynh
không nhận ra? Ngươi còn chưa đi sang, vị đồ tể nương tử kia đã sớm dán
chặt mắt vào ngươi. Ngươi còn muốn đi bắt chuyện với nàng, vị đại ca đồ
tể kia không sốt ruột mới là lạ.”
“Ai nha sư đệ, ta chỉ là thấy
đồ tể nương tử nhìn ngươi không chớp mắt, mới chủ động đi hỏi thay ngươi chứ sao. Làm sao ngờ được trượng phu của nàng đã đứng sau gian hàng rửa tay, còn không phân được phải trái dội ta một chậu nước bẩn.”
“Sư huynh, ngươi thật đúng là hồ đồ!”
Tướng Lý Trí lắc đầu một cái, thong thả đi ra ngoài tản bộ.
Giống như sư huynh không chút nào nhận ra sức quyến rũ của mình, thật không biết nên nói là đáng quý hay đại trí giả ngu.
Ngẩng đầu nhìn trời. Mây trắng nhìn dặm trời xanh biếc. Là một ngày đẹp trời. Người, cũng không dễ tìm.
--- ------ ------ ------ ------ ----
Tuổi, chính là bí mật cùng chỗ đau của nữ nhân hơn ba mươi.
Diêu Tín Hoa đã hơn hai mươi chín, Diệp Thiếu Phong vẫn nhỏ hơn nàng năm tuổi.
“Ta có!” Yên lặng hồi lâu, nàng nhíu mày, mặt lộ vẻ vui mừng.
Hắn y như vừa nuốt sống một quả trứng gà, âm thanh đều nặn từ trong kẽ hở ra: “Ngươi… có ~ rồi hả?”
“Ân!” Nàng tràn đầy tự tin gật đầu.
Hắn không thể tin nhìn chằm chằm vào cái bụng bằng phẳng của nàng: “Mấy… tháng?”
“Hả?” Nàng kỳ quái phản ứng của hắn, “Mới vừa có, thì sao?”
“Mới vừa!?” Trứng gà theo giọng nói đột nhiên bén nhọn lên của hắn vọt ra ngoài, biến mất trong không trung.
“Không sai, mới vừa.” Nàng bịt lỗ tai, nhíu mày, “Ngươi phản ứng lớn như vậy
là sao? Ta có chủ ý trước ngươi, không phục à? Như đã nói, ngươi vẽ
tranh là phải chú ý, võ công mèo quào Phong Vô Tình truyền thụ cho ngươi cũng phải chuyên cần luyện đấy! Nam nhân a, vừa qua nhược quán, rất dễ
mập, hơn nữa buông thả bản thân, thân thể suy sụp càng mau. Mặc dù…”
Buông thả bản thân hình như là nói nàng. “Em hèm… Cho nên ngươi tuyệt
đối không được quên giữ vững vóc người. Bị ta thấy được ngươi tăng vòng
bụng liền thảm! Vừa hay bây giờ đang rảnh, cho ta kiểm tra một cái xem
có mập hay không!” Nói xong, nàng lại bắt đầu giở trò.
Hắn suýt nữa lỡ tay bóp chết nàng.
“Ai da da, Thiếu Phong, thời tiết ấm áp như vậy, sao ngươi run dữ thế?”
Chậc chậc, làn da thật mịn màng, sờ lên cảm giác lại tốt như vậy, oa ha
ha.
“Tín Hoa,” Hắn không thể nhịn được nữa kìm hai tay không an
phận của nàng ra sau lưng, nửa người trên chỉ có một lớp y phục ngăn
cách, vô cùng thân mật, “Ngươi rốt cuộc có biện pháp gì để khống chế con sói ngu ngốc này động dục?”
Nàng thản nhiên cười: “Đơn giản! Thiến nó!”
Ngao ---!!!
Không cần a! Nó mới hơn tám tháng thôi a! Phòng ngừa chu đáo cũng phải có chừng mực chứ!
“A! Thuyền tới rồi! Nhà đò! Chúng ta muốn thuê thuyền!” Nàng vui vẻ nhảy ra khỏi ngực hắn, ngoắc một con thuyền nhỏ đang cập bờ. Đề tài thảo luận
được khởi xướng để giết thồi gian tuyên bố kết thúc. Chợt nhớ tới cái
gì, nàng quay đầu lại, rất nghiêm túc nhắc nhở hắn: “Y phục!”
Hắn cúi đầu nhìn nửa thân trên vừa bị ma trảo của nàng chà đạp. Than thở.
“Thời tiết thật tốt!” Diêu Tín Hoa vô cùng thỏa mãn đắm chìm trong ánh nắng
mặt trời. Lên thuyền đã ba ngày, nàng vui đến quên cả trời đất.
“Cẩn thận!” Một đôi tay dịu dàng từ đằng sau ôm lấy thân thể cơ hồ sắp lao ra ngoài của nàng.
“Thời tiết thật tốt!” Nàng vui vẻ xoay người đối mặt với hắn, “Thiếu Phong, ta rất yêu ngươi đó!”
Sau đó không ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng lên.
Đây là một trong những thành quả mà Diêu Tín Hoa ở trên nghiên cứu ra trong lúc nhàm chán. Ví dụ như làm cái gì sẽ khiến Diệp Thiếu Phong đỏ mặt,
làm cái gì sẽ làm hắn giơ chân, trêu đùa nơi nào sẽ khiến hắn bộc phát
thú tính.
“Cách xa mép thuyền một chút, nếu như thuyền lay động sẽ rất nguy hiểm!”
Bọn họ đang trên đường thẳng tiến đến Quế Lâm, bị cảnh sơn thủy hấp dẫn,
kết quả liền mướn một chiếc thuyền nhỏ, bắt đầu thoải mái lướt đi trên
nước.
“Thiếu Phong, hình như hành lí của chúng ta ngày càng nhiều.” Điểm tâm hắn mang về khoang thuyền cũng nhiều.
“Đúng vậy a…” Mặc dù bọn họ vẫn tuân theo nguyên tắc mang hành lí nhẹ nhàng,
nhưng lộ tuyến cũng hết sức du sơn ngoạn thủy, cho nên Diệp Thiếu Phong
cũng vẽ càng nhiều. Dĩ nhiên cũng bán đi không ít, chỉ là luôn có mấy
tấm mình yêu thích, thuận tay lưu lại, bất tri bất giác biến thành một
đống. Ánh mắt Diệp Thiếu Phong từ hành lí chuyển sang bên cạnh, “Chỉ là
hành lí lớn nhất lại là ‘cái này’.”
Diêu Tín Hoa giống như cũng
mới phát hiện, kêu lên: “Trời ạ! Tiểu Tử Tử đáng yêu của ta đâu mất
rồi!? Lúc nào thì biến thành con sói to ngu ngốc rồi!”
Ngao ---!
Con nào đó bất bình kêu lên.
Cũng không phải do nó muốn lớn như vậy!
Diệp Thiếu Phong cười mỉa: “Không bằng chúng ta nhân cơ hội này ném nó vào
trong nước tự sinh tự diệt đi! Nếu không sẽ luôn bị người ta nghi ngờ
chó chúng ta nuôi sao lại giống sói đến vậy.” Hắn thủy chung không thể
quên được thảm sự bức Vân Hải đồ hắn mất ăn mất ngủ để hoàn thành bá
tháng trước bị Tử Tử hủy đi.
Gào khóc ---!
Nó là sói a! Không phải chó! Dù gì cũng phải cho sói về núi, sao có thể ném sói trôi sông! Thật là vô nhân tính mà!
“Nói cũng phải. Gần đây Tử Tử cũng không muốn vẫy đuôi giả làm chó, nếu cứ
tiếp tục như vậy bị người nhận ra, bị loạn côn đánh chết, chẳng bằng bây giờ ném nọ vào sông, có lẽ còn có đường sống.”
Gào khóc ngao…!
Nữ hiệp tha mạng! Đại hiệp lưu tình a! Xem ở phân lượng ta đây còn có thể
tha khăn lau chân, tha cho sói con một cái mạng nhỏ đi! Sói con sau này
nhất định gặp người liền vẫy đuôi! (mẫu thân, ngài thường dạy nhi tử, vì sinh tồn không từ thủ đoạn. Hôm nay nhi tử cũng vì bất đắc dĩ mới làm
mất mặt của sói, cầu ngài nhất định phải tha thứ nhi tử a!)
Diêu
Tín Hoa thấy bộ dạng bi thống bỏ nghĩa lấy sinh của Tử Tử, không nhịn
được phun bánh đậu xanh trong miệng ra đầy đất: “Khụ khụ khụ… Ha ha… Khụ khụ…”
Diệp Thiếu Phong vừa giúp nàng vỗ lưng thuận tức vừa rót nước trà đưa cho nàng: “Đã kêu ngươi ăn từ từ rồi.”
“Ai nha, khụ khụ, Thiếu Phong, ta thấy ngươi cũng không cần bán tranh nữa,
để cho Tử Tử đi diễn xiếc cũng đủ cung dưỡng chúng ta rồi.”
Ngao!
Thiệt hay giả?
Diệp Thiếu Phong buồn cười. Đứng dậy ra ngoài khoang thuyền ôm giỏ cá vào, lấy ra hai con, “Đặc biệt câu cho ngươi, ăn đi!”
Hai mắt Tử Tử sáng lên: chủ nhân ngươi thật là tốt a!
Diêu Tín Hoa không chịu nổi mùi tanh của cá, nôn khan một cái: “Tử Tử, ngậm cá ra bên ngoài ăn đi.”
Đáng tiếc giờ phút này trong mắt Tử Tử chỉ có cá, nào còn quan tâm cái khác.
“Nôn…”
Mặt Diêu Tín Hoa biến sắc, che miệng chạy ra ngoài khoang thuyền.
Diệp Thiếu Phong vội vàng đi theo ra ngoài. “Tín Hoa! Không sao chứ?”
“Không có việc gì… Nôn, chỉ là có chút buồn nôn… Nôn…” Ngực thật khó chịu, lại cái gì cũng không nôn ra được, chỉ nôn khan mà thôi.
“Tín Hoa, ngươi sẽ không là… lại say sóng?”
Diêu Tín Hoa thoáng chốc đen nửa mặt: “Ngươi có tin ta sẽ hôn mê cho ngươi
xem không?” Cho dù ngày đầu tiên nàng lên thuyền nôn đến long trời lở
đất, nhưng bây giờ gió êm sóng lặng, không có lắc lư đung đưa cái gì,
nàng say cái gì sóng chứ! Thật là uổng công đi theo nàng nhiều năm như
vậy, chẳng lẽ thật sự không nghĩ được khả năng khác sao?
“Nghiêm trọng như vậy? Ta đỡ ngươi về khoang thuyền nghỉ ngơi.”
Ai, phải nói nàng cũng không có gì để oán trách. Chuyện của nữ nhân trừ sinh con ra, nam nhân này còn có gì mà không biết làm?
Vừa bắt mạch cho bản thân, vừa đếm lại ngày kinh nguyệt.
Đúng vậy a, trừ sinh con ra.
Chân mày nàng nhíu lại nửa ngày.
“Không có việc gì… chứ?” Nhìn mặt nàng bí hiểm, không khỏi khẩn trương.
“E hèm, không có việc gì.” Nàng thở dài một hơi, nằm lên giữa giường.
Còn muốn một chiếc thuyền đi khắp thiên sơn vạn thủy nữa cơ, xem ra phải từ bỏ rồi. Ai, đây chính là kết quả của tham luyến nam sắc a! Thật là tự
làm bậy không thể sống.
“Thật không sao chứ?”
Nàng ngoắc ngoắc ngón tay: “Nếu như ta nói có chuyện, ngươi có phải sẽ nhảy thoát y cho ta xem không?”
…
Xí! Chỉ biết là sẽ đi mà!
Một cơn buồn ngủ ập tới, lật người, ôm chăn, trầm trầm tiến vào mộng đẹp.
Hôm nay bắt đầu chăn heo rồi.
Bút vẽ trong tay không biết dừng lại bao nhiêu lần, mới vừa phác họa ngọn núi ở đằng xa, bất giác đã từ từ đến gần.
Mỗi lần vừa nói đến chuyện đứng đắn, nàng nhất định sẽ đổi chủ đề. Nhiều
năm như vậy, tật xấu này không chút thay đổi. Có lúc hắn thật muốn ấn
nàng trên đùi đánh mông nàng một trận --- nếu như không phải trước kia
nàng than vãn “Nếu ngươi còn dám đánh mông ta, ta liền nuôi nam thiếp
cho ngươi xem”.
Nàng nói là làm, mà hắn lại tuyệt không hoài nghi.
“Quan nhân, tôn phu nhân say sóng còn chưa khỏe? Hình như đã nằm trong khoang thuyền hai ba canh giờ. Thê tử ta vừa mới làm cơm trưa xong, ở đây còn
có chút trái cây vị chua, cho phu nhân ăn một ít, có lẽ sẽ khá hơn
chút.”
Nhà đò ân cần bưng tới một bàn thức ăn.
Hắn khom người nhận lấy: “Đa tạ.”
Thì ra đảo mắt đã đến trưa rồi.
Đẩy cửa đi vào, nàng vẫn còn đang ngủ. Ôm chăn vo thành một cục. Không biết nằm mơ thấy cái gì, một hồi cười một hồi lại cau mày.
“Tín Hoa, dậy ăn cơm trưa.” Nhẹ nhàng kêu nàng.
Không có phản ứng.
Không thể làm gì khác hơn là dùng hết biện pháp, gãi gãi lòng bàn tay nàng.
Quả nhiên tay nàng quơ một cái, vẻ mặt bất mãn mở mắt. Nhưng thân nhiệt
nàng hình như có chút cao.
“Thơm quá! Có gì ngon ăn?” Người thật giống như tỉnh táo, trong giọng nói còn mang theo lười biếng.
“Đại nương nhà đò làm cháo cá, còn có một đĩa trái cây chua, nếm thử chút không?”
“Ân… Ta muốn ăn trái cây!” Nàng ngồi dậy, còn chưa ăn đã nhăn mặt.
“Thật muốn ăn?” Chần chờ đưa một quả đến miệng nàng.
Quả nhiên, “Chua chết ta!!”
Lập tức đưa tay ra hứng: “Chua thì nhả ra.”
Nàng lắc đầu, đành phải nuốt trái cây chua xuống. “Mau đưa cháo cá cho ta!”
Cháo cá vào bụng, nàng rốt cuộc thư thái. “Ăn ngon quá! Thiếu Phong, ta có việc muốn nói cho ngươi.”
Thấy khóe miệng nàng dính cháo, không nhịn được tiến tới ăn hết. “Chuyện gì?”
Nàng tiến lên hôn hắn, “Ta mang thai.”
“…?”
Không có phản ứng? Lặp lại lần nữa. “Thiếu Phong, ta, có, thai, rồi.” Ung
dung chờ hắn giật mình nhảy cao ba thước, sau đó kích động ôm lấy nàng
xoay ba vòng.
Nhưng Diệp Thiếu Phong cứ như đã hóa đá, phản ứng
gì cũng không có, chỉ không nói một lời đứng lên, đi tới bên bàn, cầm
lên giỏ đựng đồ thêu thùa bắt đầu sửa vá y phục.
Diêu Tín Hoa giống như tượng Phật nằm, một tay chống đầu nằm nghiêng nhìn sau lưng hắn.
Nhìn hắn một hồi dừng may vá ngẩn người, một hồi lại lắc đầu, một hồi lại hừ nhẹ hai tiếng.
Quan sát nửa ngày, Diêu Tín Hoa mở miệng nói: “Thiếu Phong, ngươi đang cười trộm?”
Ngừng may vá. Diệp Thiếu Phong cũng không quay đầu lại đi về phía cửa.
“Đợi đã nào…! Ta nói…!” Bùm! “…Khung cửa thấp…”
Diêu Tín Hoa cười.
Mặc dù không phải phản ứng mà nàng mong đợi, nhưng đây là phương thức biểu hiện vui sướng của Diệp Thiếu Phong, có gì không thể?
“Chúc mừng chúc mừng! Chúc mừng quan nhân cùng phu nhân! Chú ý dưới chân, đi thong thả a!”
Không ngoài dự đoán của nàng, Diệp Thiếu Phong quả nhiên kêu nhà đỏ cập vào
bờ gần nhất. Sau đó phu thê hai người được nhà đò chúc mừng đưa xuống
thuyền.
Sau này còn gặp lại, thuyền nhỏ của nàng!
Nhưng mà có chuyện nàng phải cho Diệp Thiếu Phong biết --- “Chúng ta có thể không cần đi như rùa bò như vậy không?”
“Không được!” Diệp Thiếu Phong rất kiên trì, “Bây giờ ngươi đang có thai, không thể nhảy loạn lung tung như trước nữa.”
“A! Chúng ta thật sự bị rùa vượt qua!” Chỉ vào một con rùa ngồi trong sọt
trên xe lừa nghênh ngang rời đi oa oa kêu to, “Thứ nhất, ta trước kia
không có nhảy loạn lung tung. Thứ hai, ta chỉ mang thai mà thôi, không
phải biến thành búp bê sứ, không có yếu ớt như vậy. Thứ ba, chờ ta nghĩ
ra lại nói!”
Bị Diệp Thiếu Phong để ý che chở cẩn thận như vậy, eo nàng sắp gãy tới nơi rồi.
Sớm biết vậy chờ bụng lớn hơn nữa hẵng nói cho hắn biết.
“Thật không sao chứ?”
“Ta làm sao có thể lấy hài tử của chúng ta ra nói đùa chứ?”
Vẻ mặt vẫn như lâm đại dịch cuối cùng cũng thả lỏng, “Vậy chúng ta đi bằng một nửa tốc độ tản bộ bình thường đi.”
“Ngươi có tin ta vừa đi đường vừa ngủ cho ngươi xem không?”
“Vậy… liền nhanh hơn một nửa một chút?” Hắn cứ như đang cắt đất bán nước.
“Gì?”
“Được rồi, vậy thì giống như tản bộ bình thường vậy…” Toàn bộ lãnh thổ đều bị bán ra ngoài.
“Vậy còn tạm được.” Được tiện nghi còn ra vẻ, “Không cho than thở nữa! Sẽ mau già đấy.”
Diệp Thiếu Phong không thể làm gì khác hơn là chuyển thành không tiếng động than thở, ngay sau đó bật cười.
Có lẽ hắn thật sự khẩn trương quá mức. Nhưng vừa nghĩ tới trong thân thể
Tín Hoa đang dựng dục tiểu sinh mệnh đầu tiên của chung hai người, thật
sự khó có thể giữ lòng bình tĩnh.
“Thiếu Phong… Thật ra thì ta
cũng rất hồi hộp.” Phụ nhân ở tuổi nàng, có thể đã con cái thành đàn, mà nàng chỉ mới mang thai lần đầu. “Cho nên ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta sẽ bình an sinh ra hài tử của chúng ta.”
Diệp Thiếu Phong dừng bước, dịu dàng ôm lấy vai nàng, trán chạm trán với nàng:
“Ta tin tưởng ngươi!”