Diêu Tín Hoa đương
nhiên sẽ không thật sự tìm đại nương chủ nhà nghĩ biện pháp giùm, bởi
nàng biết Diệp Thiếu Phong chắc chắn sẽ không nghe theo. Hơn nữa nói
thật, vừa rồi nàng cũng rất tự nhiên cho là Diệp Thiếu Phong nên ngủ
cùng phòng với nàng. Nghe lời nói của Thương Thương mới nhắc nàng nhớ
tới nơi này không phải là ngôi miếu đổ nát, cũng không phải căn nhà nhỏ
trong núi của bọn họ, nam nữ không có danh phận cần phải tránh tị hiềm.
Khi nàng kéo tay hắn, giống như trở lại khi còn nhỏ, nàng là nữ bá vương
cao cao tại thương trong đám khất cái, hắn là tiểu người hầu đáng yêu
luôn vâng vâng dạ dạ. Nhưng khi nàng muốn buông tay ra lại phát hiện tay mình đã sớm bị cầm chặt.
Vào phòng, Diệp Thiếu Phong đóng cửa lại. Xoay người lại, cánh tay vươn ra, kéo nàng đột nhiên đỏ bừng mặt vào trong ngực.
Tim của hắn, vào giờ phút này, cuối cùng mới bình tĩnh lại.
Nàng đại khái cũng rất mệt mỏi, không có giãy giụa, không có nhân cơ hội ăn
bớt đậu hũ của hắn, chỉ mềm mại dựa vào ngực hắn, lẳng lặng nghe nhịp
tim cùng hô hấp của nhau.
“Thối quá đi.” Nàng nói, “Tối nay ngươi ngủ đất ta ngủ giường!” Mùi thuốc còn chưa tiêu tán hết trên người hắn
kích thích nàng muốn rơi lệ.
Hắn đột nhiên siết chặt hai tay, vùi đầu vào cổ nàng, nhẹ nhàng, dùng răng nanh cắn cổ nàng. “Có thơm cùng
hưởng, có thối cùng chịu.” (Hề: sax, Tiểu Phong thật hài hước =)))
Nhiệt độ cơ thể khác thường của Diệp Thiếu Phong nhẹ nhàng xuyên qua lớp y
phục truyền sang người nàng. Nàng run rẩy, cảm thấy khẩn trương đối với
chuyện có thể xảy ra kế tiếp.
Nhưng hắn chỉ lẳng lặng ôm nàng, không có thêm hành động khác.
Hồi lâu sau, hắn mới phá vỡ bầu không khí im lặng, nói: “Ngươi sẽ không rời đi ta.” Giọng điệu hắn cực kì chắc chắn.
“Không nhất định nha?” Trong lòng thừa nhận điều hắn nói là sự thật, nhưng ngoài miệng lại không nhịn được muốn đùa hắn.
Hắn không tiếng động cười một tiếng: “Phải nói là cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng thật sự tránh được ta.”
“Hả?”
“Nếu như ngươi thật sự muốn bỏ lại ta, cũng sẽ không một đường tìm kiếm mọi
người trong miếu đổ nát đã tứ tán khắp nơi trước ta một bước. Mặc dù
ngươi uy hiếp không cho bọn họ tiết lộ hành tung của ngươi, nhưng mà
ngươi biết, một ngày nào đó ta sẽ gặp bọn họ, mà ta có thể biết được
hướng đi của ngươi từ chỗ bọn họ. Hơn nữa một mình ta hành tẩu giang hồ, ngươi nhất định sẽ không yên tâm, cho nên còn có thể thuận tiện nhờ bọn họ âm thầm chăm sóc ta. So với đi loạn như ruồi mất đầu, có người quan
chỉ đường vẫn nhanh hơn nhiều lắm. Tín Hoa, ngươi là thử dò xét ta, có
phải không?”
Nàng khẽ chống tay, rời khỏi ngực của hắn, đối mặt
với hắn. Cười tủm tỉm, tuyệt không ảo não vì bị đoán trúng tâm sự: “Nói
thế nào?”
Diệp Thiếu Phong lắc đầu một cái: “Ta đại khái đoán
được ngươi đang thử cái gì, tuy nhiên ta không biết ta có cái gì đáng
giá để ngươi thử.”
Một tay nàng nhẹ nhàng áp lên mặt hắn, “Ngươi
trẻ tuổi, tài hoa của ngươi, sự tuấn mĩ của ngươi, cùng với khát vọng
tìm hiểu những thứ mới lạ, đều làm ta lo lắng a. Trong thiên hạ này, nữ
nhân là vật phụ thuộc của nam nhân, việc nam nhân chi phối nữ nhân cùng
nữ nhân nghe lời nam nhân đều là chuyện đương nhiên. Nhưng chúng ta lại
không giống. Quan hệ của chúng ta cũng không phải chuyện đương nhiên, nó tràn đầy chuyện ngoài ý muốn, cho nên ta cần xác định, ngươi cũng cần.
Ta đánh cược với mình, đánh cược cả đời ta. Bây giờ ta thắng, ngươi
chính là phần thưởng của ta.”
Tốt cỡ nào! Bây giờ hắn đang ở bên người nàng.
“Ta chưa từng thay đổi, ngươi làm gì phải cực khổ đi một vòng lớn như vậy!” Hại hắn không công tương tư bảy năm.
“Ta có quá nhiều chuyện kinh hãi thế tục cần phải làm, cuối cùng rồi người
đời cũng sẽ không dung ta. Ta không muốn ngươi cực khổ, trừ phi ngươi
cam tâm tình nguyện.” Hắn đã trải qua nhiều mưa gió, thế thái nhân tình
như vậy, cách thiên sơn vạn thủy đuổi theo, đã nói lên hắn nhất định là
của nàng, đúng không? “Nhưng mà bây giờ, ta muốn ngươi cùng ta chia sẻ
tất cả.”
Diệp Thiếu Phong mâu quang chớp động. Nàng chuẩn bị khai thật với hắn về thân thế của nàng rồi sao?
Ngón tay thon thon điểm nhẹ môi hắn, “Không phải là đêm nay, đêm nay ngươi
quá thối. Ta phải chờ ngươi hồi phục lại vừa thơm vừa nộn, vừa hưởng
dụng sắc đẹp của ngươi vừa chậm rãi kể lại.”
Diệp Thiếu Phong
nheo mắt lại, vừa mới thật vất vả kiềm lại dục hỏa, giờ phút này lại
cháy hừng hực. Chẳng lẽ nữ nhân này không biết là không nên trêu đùa nam nhân động tình hay sao? Nếu nàng đã ra tay, hắn bây giờ không có lí do
gì không tiếp chiêu.
Cánh tay dài của hắn duỗi ra, định ôm nàng vào ngực lần nữa. Nhưng chưa chạm vào được, trong tay đã bị nhét vào một cây lược.
Diêu Tín Hoa cười nhìn bộ dạng ngây người của hắn, “Đứa ngốc, giúp ta chải đầu coi!”
Trong nháy mắt, thời gian phảng phất như quay ngược lại, những ngày bị nô
dịch ngày xưa tràn ngập trí óc, hợp lại thành một cổ ngọt lành.
Hắn không kìm lòng được cúi đầu, yêu cầu một nụ hôn.
Nàng không cự tuyệt, mặc cho hắn tận tình lấy.
Trong khi triền miên, mái tóc dài vấn lên vì hắn bị hắn gỡ xuống.
Cho đến khi hai người đều không thể hô hấp, hắn mới lưu luyến không thôi
rời đi đôi môi nàng, nâng lên lọn tóc đen nhánh của nàng, “Ta giúp ngươi chải đầu.” Năm chữ nhắn ngủi, lại làm người ta mặt đỏ tim loạn còn hơn
cả trăm câu tâm tình.
Sóng mắt nàng phiếm thẹn thùng, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ân.”
Hôm sau.
“Hoa muội, ta đi đây. Tứ Khối Ngọc nhờ muội vậy.” Dùng qua cơm sáng, uống thuốc xong, Thương Thương liền đi xem chẩn.
Hai người Diêu, Diệp cũng xuất phát.
“Tuyệt đối không được lộ mặt ra ngoài đấy!” Trước khi ra khỏi cửa, Diêu Tín Hoa lại dặn dò lần nữa.
Diệp Thiếu Phong vâng vâng đáp ứng. Bây giờ hắn bị bao bọc còn kín hơn cả phụ nhân ở cữ.
Bởi vì cái chân mà Diệp Thiếu Phong tự tàn còn chưa khỏi, cho nên hai người thuê một chiếc xe ngựa nhỏ đến Tứ Khối Ngọc.
Trong Tứ Khối Ngọc có ai ngờ Hoa cô nương hôm qua vừa đến và đi như gió cuốn
mây tan, ngày hôm qua lại tới a! Đều không có chuẩn bị, muốn biến mình
thành bệnh nhận bị trọng thương cũng không kịp rồi, một đám than thở
việc đời khó liệu. Ngược lại Hoàng Bản Nha trong họa có phúc, bởi vì bị
chúng khất cái hành hung một trận, sưng mặt sưng mũi, giành được vị trí
đầu tiên.
Diêu Tín Hoa nhìn bộ dạng của Hoàng Bản Nha mà kinh
hãi: “Hoàng đại ca, hôm qua huynh còn khỏe mạnh, làm thế nào mà hôm nay
lại biến thành cái dạng này rồi?”
Hoàng Bản Nha lén liếc mọi
người đang nhìn chằm chằm một cái, thở dài nói: “Không có gì, tối qua ta đi nhà xí, đột nhiên một con chuột từ trên trời giáng xuống, đập sập
nhà xí…”
“Con chuột làm sao mà từ trên trời giáng xuống? Còn đập sập nhà xí?!”
“Xui xẻo thôi! Người mà gặp xui, uống nước lạnh cũng tắc kẽ răng, thả cái rắm cũng đập trúng gót chân…!”
Diệp Thiếu Phong vừa nghe đã biết Hoàng Bản Nha lại đang bịa chuyện lung tung rồi, không nhịn được buột miệng cười.
Hoàng Bản Nha lúc này mới chú ý tới Diệp Thiếu Phong đang được bọc kín từ đầu đến chân, “Vị huynh đệ này là?”
“Ta là Lại Tứ.”
“Lại Tứ!?” Nếu không phải vì Diêu Tín Hoa đang bôi thuốc cho hắn, hắn tuyệt
đối đã nhảy dựng lên rồi. Đúng! Nhảy dựng lên, chuyển dời gấp mười lần
quả đấm trên người hắn lên người Lại Tứ!
Những người khác nghe vậy cũng đến vây quanh.
“Hoa cô nương, thì ra cô nương có quen Lại Tứ?” “Lại Tứ, cuối cùng ngươi
cũng nhận ra mình xấu xí đến mức không thể gặp người nên bọc lại rồi à?” “Sẽ không phải là một ngày không gặp, ngươi lại bị cùi hơn rồi chứ?” Ồn ào lộn xộn, líu ríu líu ríu. (Hề: chữ “Lại” trong “Lại Tứ” có nghĩa là
bệnh chốc đầu hoặc bị cùi.)
Bên kia Diêu Tín Hoa đã hồi tưởng lại hành động hỏa bạo của mình ngày hôm qua, đang quẫn đến không biết trả
lời như thế nào. Bên này Diệp Thiếu Phong không thẹn với trời đất, suy
nghĩ có nên công bố quan hệ thân mật của hắn và Tín Hoa hay không, dùng
để đoạn tuyệt vọng tưởng của đám lưu manh này.
“Thật ra là thế này…” Hắn vừa mở miệng, mọi người đều dựng thẳng lỗ tai. “Ta là đồng…”
Diêu Tín Hoa chợt run tay một cái, chạm phải vết thương của Hoàng Bản Nha,
làm hắn đau đến hét thảm một tiếng “Ai yêu”. Thừa dịp mọi người bị dời
đi lực chú ý, nàng ném qua cho hắn một ánh mắt sắc lẹm: có gan thì ngươi cứ nói tiếp cho ta xem!
Diệp Thiếu Phong vẫn ung dung: ta giờ không còn là tiểu hài tử không tự kiếm được cơm rồi!
Hai người đang ở nơi nào dùng ánh mắt ngươi một chiêu ta nhất thức liếc qua liếc lại bất diệc nhạc hồ.
Long Lão Đại thản nhiên đi ra ngoài, chen vào giữa hai người, chậm rãi mở
miệng: “Hoa cô nương, nếu cô nương có thời gian, có thể làm phiền cô
nương đi cùng ta đi xem Lục bà một chút được không?”