Nàng cực kì vui vẻ
cong môi lên, đến nỗi bí mật mà nàng nói ra khỏi miệng cũng trở nên nhẹ
nhàng bâng quơ: “Phụ thân ngươi đã từng là một họa sĩ rất nổi tiếng.”
Diệp Thiếu Phong nhát mắt: “Cái gì?”
Nàng kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Ta nói phụ thân ngươi từng là một họa sĩ.”
Ánh mắt cùng giọng nói hắn cũng trở nên nguy hiểm: “Đừng nói với ta rằng
ngươi bỏ ta mà đi suốt bảy năm là để tra xem cha ta làm nghề gì!”
Ai nha! Hắn phản ứng thế là sao? Người bình thường không phải đều nên nhảy lên ba thước sau đó kích động đến tay chân run rẩy nói “Làm sao ngươi
biết”… sao? Nàng đã phải trải qua thiên tân vạn khổ mới tra ra được thân thế của hắn đó! Biểu hiện kinh ngạc một chút để nàng có hơi có cảm giác thành tựu sẽ mất khối thịt sao?
Mặc dù phản ứng của Diệp Thiếu
Phong nằm ngoài dự liệu của Diêu Tín Hoa nhưng nàng vẫn quyết định nói
tiếp theo kế hoạch: “Ngươi đừng kích động, cứ nghe ta nói đã…”
Diệp Thiếu Phong sớm tức đến bể phổi, còn lòng dạ nào để nghe nàng nói a
---“Nếu ngươi muốn biết cha ta làm nghề gì không phải cứ trực tiếp hỏi
ta là được sao!!!”
Gì? “Ngươi biết cha ngươi làm nghề gì? Ngươi
lúc nhỏ không phải là si ngốc cái gì cũng không nhớ được sao?” Nàng cảm
thấy mình bình sinh chưa bao giờ trợn lớn mắt đến như vậy. Nhất là kể từ khi nhặt Diệp Thiếu Phong về, thường xuyên “nheo mắt”, làm cho mắt càng có vẻ dài nhỏ.
Diệp Thiếu Phong hít thở sâu rồi lại hít thở sâu, cắn răng nghiến lợi rồi lại cắn răng nghiến lợi: “Chẳng lẽ ta không thể nhớ lại sao?”
Diêu Tín Hoa che miệng hô to: “Vậy tại sao ngươi chưa bao giờ nói cho ta biết?”
Vô lực, nhụt chí: “Ngươi không có hỏi.”
“Ngươi chừng nào thì, làm sao ngươi nhớ lại ra được?”
“Cũng không hẳn là nhớ ra, chỉ là trong đầu thỉnh thoảng xuất hiện một ít
cảnh tượng trước kia, đặc biệt là khi vẽ tranh.” Trong đầu hắn có lúc sẽ dần hiện ra bộ dáng một nam nhân trông cực kì giống hắn đang múa bút vẽ tranh. Vậy hẳn đó là phụ thân của hắn.
“Sau đó thì sao? Ngươi có nhớ được nhà ngươi ở đây, vì sao lưu lạc đến Thái Bình huyện hay
không?” Sắc mặt Diêu Tín Hoa trở nên rất kì quái, có hơi thất vọng lại
có chút khẩn trương.
Diệp Thiếu Phong nhíu mày: “Không nhớ rõ.”
Trực giác nói cho hắn “quá khứ” không quá tốt đẹp, nếu không hắn cũng sẽ không lưu lạc đầu đường thành khất nhi. Nhưng bất luận quá khứ tốt đẹp
hay đau khổ, hắn đều không cảm thấy cần thiết phải truy xét, dù sao hắn
rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cần gì phải để cho sáu năm quá khứ
quầy rầy hiện tại cùng tương lai của hắn chứ?
“Vậy nếu như ta nói ta biết thân thế của ngươi, ngươi có muốn nghe hay không?” Nói thật,
Diệp Thiếu Phong cũng giống như nàng, đều có một quá khứ không đơn
thuần. Mà nàng đã sớm lựa chọn coi nhẹ quá khứ của mình, nhưng không có
cách nào không tò mò quá khức của hắn. Bởi vì nàng rất rõ ràng trước đây nàng đã lựa chọn quên đi, nhưng quá khứ của Diệp Thiếu Phong lại mang
theo nhân tố không ổn định, nếu không biết rõ, không biết khi nào nó sẽ
bùng phát.
“Ta lại muốn nghe bảy năm qua ngươi đã làm gì hơn!” Nhất là cái tên “Thương đại ca” kia chui từ cái lỗ nào ra.
Diêu Tín Hoa nắm chặt nắm đấm --- nếu như không phải nàng sợ phá hỏng lớp
thuốc trên mặt Diệp Thiếu Phong, chắc chắn nàng đã bóp lên rồi. Thật
không biết rốt cuộc là nàng giáo dục thành công hay thất bại, vì sao xú
hài tử này đối với chuyện của mình chẳng có chút hiếu kì nào chứ? Nhưng
mà, quan tâm hắn làm quái gì! Nàng thật vất vả với tra ra được bí mật
này, há có thể để nó tịch mịch lắng trong bụng nàng suốt đời? Hừ! Cô nãi nãi nàng quyết định nói!
“Coi như ngươi biết phụ thân ngươi là
một họa sĩ, nhưng ngươi nhất định không biết năm ấy hắn hết sức anh
tuấn, đã từng mê đảo chúng sanh…”
Hắn trầm giọng ngắt lời: “Công công ngươi.”
Hả?
“Chúng ta đã là phu thê, cho nên cha ta chính là công công ngươi.” Hơn nữa hắn có thể nói là rất có ấn tượng về bộ dáng của cha nương hắn, hai người
đều là mĩ nhân.
Diêu Tín Hoa ửng hồng hai má, hồi tượng lại đêm làm người ta tim đập nhanh không dứt bảy năm trước. “Câm miệng lại mà nghe đi!”
Diệp Thiếu Phong nghe lời ngậm miệng, nhưng lại không chút che giấu ý cười trong đáy mắt.
“Bởi vì họa kĩ của cha ngươi rất cao siêu, bộ dạng lại anh tuấn bất phàm,
thường ra vào nhà của quan to hiển quý, quyến rũ mấy khuê phòng oán phụ
đến thần hồn điên đảo. Dĩ nhiên cũng kiếm được không ít bạc. Mặc dù có
không ít đại lão gia có ý chiêu hắn làm rể, thế nhưng hắn lại toàn tâm
toàn ý muốn đến hôn nữ nhi duy nhất của sư phụ hắn, cũng chính là nương
ngươi… ách… là bà bà ta á! Hắn thành thân đả thương lòng của bao nhiêu
thiếu nữ a! Mọi người nói lòng của nữ nhân là không thể thương tổn, nếu
không rất có thể bị hận cả đời. Trong đó, có cả Lục phu nhân lúc ấy đang được Thái sư sủng ái nhất. Nhưng Lục phu nhân hận cha ngươi… Được rồi!
Là công công ta được chưa! Lục phu nhân hận công công ta không hiểu
phong tình, thịt béo đưa tới cửa cũng không biết ăn, luôn tìm biện pháp
chia rẽ công công bà bà, sau đó biến công công ta thành của riêng. Nhưng một nữ nhân nàng cuối cùng cũng không tạo được sóng to gió lớn gì, lại
sợ bị Thái sư biết trong lòng nàng có nam nhân khác, không thể làm gì
khác hơn là mang lòng oán hận nhẫn nại rất nhiều năm.” Diêu Tín Hoa càng gọi càng thuận miệng, “Trong vài năm này, công công khảo trúng họa sĩ
hoàng gia, phải ra vào ngự hoa viên trong cung, trong nhà vô cùng phong
quang a. Dĩ nhiên ngươi cũng được sinh ra trong mấy năm này. Nhưng dù
sao nhân sợ nổi danh trư sợ tráng, công công hắn quá rêu rao, tránh
không khỏi bị người oán hận. Trong số đó cũng có một thanh niên tài tuấn muốn thi vào giới hội họa hoàng gia nhưng lại nhiều lần thi rớt, hắn
hết sức đỏ mắt với phong quang của công công, hận không thể cướp lấy.
Cũng do cơ duyên xảo hợp, hắn vào phủ Thái sư vẽ tranh, quen Lục phu
nhân, hai người ăn nhịp với nhau. Lục phu nhân muốn lợi dụng thanh niên
tài tuấn lòng dạ hiểm độc này để kéo công công xuống ngựa, làm cho công
công cùng đường sẽ quay về cầu xin nàng. Thanh niên tài tuấn kia muốn
lợi dụng Lục phu nhân thổi gió bên đối đưa hắn vào giới hội họa hoàng
gia, dương danh lập vạn.”
Bên này Diêu Tín Hoa miệng lưỡi lưu
loát, nên kia nước tắm của Diệp Thiếu Phong đã hơi lạnh. Hắn với lấy
khăn lông khoác lên cạnh thùng lau thân thể. Thuốc kia quả nhiên kì
diệu, hắn chỉ nhẹ lau qua, tài liệu dịch dung trên người hắn sẽ tróc
theo, lộ ra làn da vốn có.
Diêu Tín Hoa nuốt nước miếng: “Ngươi muốn làm gì!”
“Nước lạnh rồi.” Hắn đáp hợp tình hợp lí, “Ngươi nói, ta vẫn đang nghe.”
“Ta nói tới chỗ nào rồi?” Lại nuốt một ngụm nước miệng. Một quả mật đào thật to nha… thật muốn nhào qua cắn nha…
“Nói đến thanh niên tài tuấn kia mặc dù lợi dụng Lục phu nhân đến làm họa sĩ hoàng gia nhưng vẫn không bỏ qua công công ngươi, hại chết cả nhà hắn.” Tuy ngoài miệng nói rất nhẹ nhàng, nhưng dù sao cũng là chuyện liên
quan đến cha nương mình, trong lòng hắn không khỏi rối rắm thành một
đoàn.
Diêu Tín Hoa gật đầu một ái, “À, đúng đúng. Nói đến thanh
niên tài tuấn lòng dạ hiểm độc kia thuê một nhóm sát thủ…” A --- nàng có nhiều như vậy sao? “Ngươi lại nhớ ra rồi?”
Diệp Thiếu Phong đứng lên, bước ra thùng tắm, cần lên bộ y phục mới trên bình phong, nhanh
chóng mặc vào. “Ta không nhớ ra được, nhưng ta lại đoán được. Thanh niên tài tuấn kia mặc dù đem công công ngươi…”
“Là cha ngươi chứ!”
Phản công lại. A! Thân thể thanh niên mặc dù không đáng yêu bằng khi còn là thiếu niên, nhưng vẫn làm người ta chảy nước miếng a!
“Được
rồi. Hắn mặc dù đã gạt cha ta ra khỏi giới hội họa hoàng gia, nhưng lại
sợ cha ta thật sự quay về cầu xin Lục phu nhân, đến lúc đó chỉ sợ phong
thủy luân chuyển, Lục phu nhân lại lợi dụng quan hệ của Thái sư đưa cha
ta về lại giới hội họa hoàng gia, khi đó vị trí của hắn trong giới hội
họa hoàng gia là tuyệt đối không giữ được. Cho nên hắn dứt khoát hoặc là không làm, còn đã làm thì làm đến cùng, hạ sát thủ với cả nhà ta. Lại
không biết vì sao lại lưu lại mạng của mình ta.”
Diêu Tín Hoa
giật mình lùi lại mấy bước, dán trên tường: “Ngươi thật sự là Diệp Thiếu Phong năm đó mỗi ngày đi theo sau mông ta còn bị dọa sững sờ sao?”
Chẳng lẽ đây là chênh lệch giữa sáu tuổi và hai mươi ba tuổi?
Diệp Thiếu Phong mặc quần áo tử tế, mấy bước đi đến trước mặt Diêu Tín Hoa.
“Ta phải nói rằng nếu như La Tam ca không cứu ta, ta cũng có năng lực
trốn ra khỏi tay Hứa phu nhân.” Bảy năm lưu lạc mà còn có thể bình yên
vô sự cũng không phải chỉ nói không.
Diêu Tín Hoa một bộ dạng không biết gì cả: “Ngươi đã gặp La Tam ca? Hứa phu nhân là chuyện gì xảy ra?”
Diệp Thiếu Phong một tay nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. “Thứ nhất,
ngươi tốt nhất là đừng có giả vờ ngây ngốc nữa, ngươi vẫn dùng bồ câu
đưa tin để giữ liên lạc với bọn La Tam ca, có đúng không? Thứ hai, khi
ta vừa rời nhà Đại Niên ca trước khi lên đường đi Kinh Thành, ‘trùng
hợp’ thấy một con bồ câu đưa tin bay từ nhà hắn ra ngoài. Ngươi không
cảm thấy chữ trong lá thư đó đẹp hơn bình thường sao?”
Nói thật,
nàng đúng là cảm thấy khó hiểu thế nào mà chữ Ngô Đại Niên lại tiến bộ
thần tốc như vậy. Sẽ không phải là --- “Ngươi lén đổi tín?”
Hắn cười, cười đến rất khó coi: “Ngươi cứ nói đi?”
Nàng cũng cười, cười đến rất miễn cưỡng: “Ta nói ngươi nhất định còn chưa giận đến mất trí phải không?”
“Hả?”
“Bởi vì ngươi còn nhớ rõ ta nói lớp thuốc trên mặt phải thoa nửa canh giờ,
cho nên chỉ lau trên người, mà giữ lại thuốc trên mặt.”
Hắn gật
đầu một cái: “Ta còn giữ lại một tia lí trí cuối cùng để chờ nghe ngươi
nói rốt cuộc ngươi và Thương Thương là chuyện gì xảy ra!”
Diêu
Tín Hoa chỉ vào mũi Diệp Thiếu Phong tức giận mắng: “Ngươi cái đồ con
bất hiếu! Một chút cũng không quan tâm chuyện của cha nương ngươi sao?”
Diệp Thiếu Phong cầm ngón tay nàng, đối với kĩ năng nói lảng sang chuyện
khác của nàng hắn đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, “Ngươi
chết cũng đã chết, phải quan tâm đến hiện tại và tương lai. Ta đương
nhiên để ý chuyện của cha nương, nhưng đó đã thành chuyện cũ nghe sớm
hay nghe trễ cũng như nhau.” Hơn nữa nếu Diêu Tín Hoa sau khi tra được
cũng không lập tức đi tìm hắn nói cho hắn biết, cho thấy thân thế của
hắn cũng không phải bí mật cấp thiết gì.
Diêu Tín Hoa nhìn chằm
chằm bàn tay Diệp Thiếu Phong đang cầm ngón tay nàng, ý thức được bình
dấm chua nhỏ đã lớn lên thành vò giấm lớn!
Hơn nữa, nhìn phản ứng của hắn, nàng hình như không cần phải lo lắng hắn sẽ bị chuyện quá khứ quấy nhiễu. Thật tốt!
Giơ lên bàn tay khác còn đang tự do, lời thề son sắt nói: “Ta thề rằng ta với đại ca là trong sạch!”