Thế giới trước kia của hai người.
Chủ tử: trà!
Đồng dưỡng phu: đến đây!
Chủ tử: nước tắm!
Đồng dưỡng phu: nấu xong rồi!
Chủ tử: đấm lưng cho ta!
Đồng dưỡng phu: vâng…
——— —————— ————————
“Thật ra thì… Ta cũng chỉ vô tình gặp được nàng… một lần mà thôi…” Thanh âm La Tam nhỏ xíu, run rẩy, chẳng có tia khí lực nào.
“Nói tiếp.” Ánh mắt của hắn, giống như băng và lửa hòa vào nhau.
La Tam chìm sâu vào trong kí ức: “Đó là một đêm đông chừng hai năm trước,
một mình ta đi trên đường cái không một bóng người, gió lạnh gào thét,
bệnh mắt hột mê ly… Ôi, khi đó, ta vừa đúng lúc bị bệnh đau mắt hột…”
Một thanh kiếm vô hình quét qua: “Nói trọng điểm.”
La Tam co rúm lại một chút, rất nhanh đã trở lại thực tế: “Đơn giản mà nói chính là mấy ngày ấy ta đang bị bệnh đau mắt hột, hết sức khổ não, đột
nhiên có một ngày Hạnh Hoa xuất hiện trong tiệm của ta, chào hỏi ta một
phen, chữa khỏi bệnh đau mắt hột của ta liền đi.”
“Chỉ chào hỏi liền đi?” Lòng bàn tay hắn túa ra mồ hôi.
“Đúng, đúng a… Chào hỏi và chữa khỏi bệnh đau mắt hột của ta liền đi.” Hắn thật sự không có nói láo nha.
“Nàng chào hỏi kiểu gì?” Cũng không thể là “Hắc, ngươi khỏe không, đã lâu không gặp, sau này còn gặp lại” chứ.
La Tam chỉ cảm thấy đầu đau lỗ tai cũng đau mắt cũng đau miệng cũng đau,
đau đến mức hắn không muốn suy tư không muốn nghe không muốn nhìn cũng
không muốn nói. Cho nên hắn nói chuyện giống như đầu lưỡi bị rút gân:
“Nàng dặn… sau này có nhìn thấy Diệp Thiếu Phong, ngàn vạn lần không
được tỏ ra quen biết, cũng không được tiết lộ là nàng đi đâu, trừ phi
vạn bất đắc dĩ…” Nói đến phần sau, La Tam nghĩ thầm chết thì chết đi,
dứt khoát thú nhận hết cho xong, vuốt thuận đầu lưỡi nói: “Ta nghĩ những năm nay ngươi không có được tin tức của nàng, cùng với việc nàng đi
trước ngươi một bước dặn dò mọi người không thoát khỏi quan hệ.”
“…” Run rẩy.
“Tiểu Phong, ngươi không sao chứ?”
“Không có việc gì!” Hắn khẽ cắn răng, “Ta chỉ là lạnh.”
“Lạnh? Giữa ngày hè sao?”
Hắn là lạnh trong tim. “Lúc ngươi nhìn thấy nàng… Nàng đi một mình sao?”
“Không… không phải…” Ai yêu, thế nào đột nhiên hắn cũng cảm thấy lạnh lên rồi,
“Ban đầu ta cho là nàng chỉ có một mình… Nhưng sau lại phát hiện có một
nam nhân đứng chỗ cách nàng không xa, giống như là đang đợi nàng. Sau đó Hạnh Hoa từ trong cửa hàng của ta rời đi, ta xa xa nhìn thấy nàng sóng
vai đi cùng nam nhân kia.” A--- Thu! Chẳng lẽ là lại có cái gọi đậu nga
xuất hiện oan tình, tháng sáu hạ bão tuyết, cho nên mới lạnh như thế?
Nhưng nhìn ra bên ngoài, rõ ràng là ánh nắng mặt trời rực rỡ a.
Tú Tú kéo kéo ống tay áo của cha nàng: “Phụ thân, họa sĩ ca ca hóa đá rồi ư!”
La Tam sợ hết hồn: “Tiểu Phong, ngươi thật sự là không có chuyện gì sao? Mặt trắng bệch như vậy!”
“Không có việc gì.” Không có việc gì mới là lạ! Hắn chỉ vào một cái bình sứ
thanh hoa La Tam bày trong chính sảnh, cười lạnh: “La Tam ca, cái đó rất quý có phải không?”
La Tam tươi cười rạng rỡ: “Ai nha ai nha!
Ngươi thật đúng là biết hàng a! Đây chính là đồ thật từ trong cung chảy
ra đó! Đáng tiếc người bán nó không biết, làm cho chuyên gia giám bảo là ta nhặt được tiện nghi. Nói đến giám bảo thì…”
Diệp Thiếu Phong ngắt lời hắn: “Nếu như ta mà dùng cái này đập vào bình hoa, ngươi nói nó sẽ như thế nào?”
“Hả?” Đương nhiên là có thể bể a!
“Ngươi phải biết, một mỹ nam tử đầu tiên phải có một hàm răng đẹp. Giống như
một món đồ sứ tinh mỹ, chỉ cần có một tì vết nhỏ xíu, giá trị lập tức sẽ xuống dốc thê thảm, thậm chí không đáng một đồng.”
Lúc này, nhớ
tới câu nói của nàng năm đó, hàm răng bị cắn càng thêm đau. “La Tam ca,
nếu ngươi quanh co lòng vòng thêm một chữ nữa, ta liền cho ngươi kiến
thức một chút làm thế nào để biến một món bảo bối thành thứ đồ bỏ đi.”
“Đại hiệp! Thủ hạ lưu tình!”
Hạnh Hoa a Hạnh Hoa, số mạng cái bình sứ thanh hoa của ta thật tội lỗi a.
Năm đó ngươi dùng nó buộc ta giữ bí mật với Tiểu Phong, bây giờ Tiểu
Phong lại dùng chính nó để bức ta tiết lộ bí mật. Nhưng nếu bây giờ
ngươi không ở trước mặt ta, ta đương nhiên là chọn tiết lộ bí mật rồi.
Phật tổ phù hộ ngươi. Cũng xin Phật tổ hù hộ bình sứ thanh hoa của ta có thể vĩnh viễn cách xa hai cái khắc tinh này.
Diệp Thiếu Phong
không chỉ hỏi hướng đi của Diêu Tín Hoa sau khi rời khỏi nhà La Tam, còn hỏi được địa chỉ của những người khác trong miếu đổ nát.
Hắn. Để lại toàn bộ hành lí tiền tài, chỉ mang theo bức họa của nàng.
Khi đi ra khỏi thành, hắn không ngoài ý muốn nhìn thấy binh sĩ ở cửa thành
thẩm vấn nghiêm cẩn những người đi đường, nhất là các thanh niên tuổi
trên dưới hai mươi có diện mạo thanh tú. Hứa quản gia đứng bên cạnh đám
binh lính, thoạt nhìn rất sốt ruột.
Hắn cười lạnh, từ từ cọ xát đi qua đám bọn họ.
Không ai cản hắn, lại không có người liếc hắn một cái. Hứa quản gia thậm chí
ghét bỏ dùng tay áo che kín lỗ mũi: “Xú khất cái! Mau cút xa một chút!”
Không sai, ai cũng sẽ không nguyện ý đến gần một tên khất cái áo quần rách nát có diện mạo xấu xí.
Diệp Thiếu Phong vẫn như cũ là Diệp Thiếu Phong, nhưng ánh mắt mọi người nhìn hắn đã khác nhau một trời một vực.
Khi hắn ra khỏi thành mà không gặp bất kì trở ngại nào, lại nghĩ tới bộ mặt đau lòng như phá hủy một kiệt tác của trời cao của La Tam ca, lần đầu
tiên trong bảy năm qua, hắn có tâm tình mà trêu đùa.
Nghĩ đến
cũng lạ, hắn lớn lên trong ổ khất cái, lại chưa từng xin cơm một lần
nào, luôn ăn đồ có sẵn. Sau đó Tín Hoa rời đi, hắn cũng căn bản chưa hề
phải làm khất cái, mà là dựa vào các loại tài nghệ mà hắn học tập nhiều
năm để kiếm sống. Nếu không phải trong lòng hắn còn vướng bận, có khi
hắn đã định cư ở một địa phương nào đó làm tiểu một thương rồi.
Hắn có chút hưng phấn, vừa bởi vì hắn rốt cuộc tìm được đầu mối, cũng bởi
vì bộ dáng cùng thân phận của hắn bây giờ, giống như là thể nghiệm cuộc
sống mà Tín Hoa đã đi qua, đi theo con đường mà Tín Hoa đã từng đi.
Trước khi đi, La Tam ca nói với hắn: “Nếu như ngươi thật có thể nghĩ thấu tại sao Tín Hoa lại cam nguyện làm một khất cái, nàng sẽ đến gặp ngươi.”
Không, có lẽ trước khi nàng nguyện ý tới gặp hắn, hắn đã tìm được nàng.
=== ====== ===
La Tam ca buồn bã.
La Tam: Tiểu Phong a… Ngươi không muốn nghe một chút ta như thế nào trở
thành Giang Dương Đại Đạo tài nghệ song toàn sao? Ngươi có biết thổi
địch chính là ta khổ luyện 20 năm…
Diệp Thiếu Phong: Ta luyện hai tháng đã bằng ngươi.
La Tam: …Vậy chúng ta nói một chút về kỹ thuật chế khóa đi!
Diệp Thiếu Phong: mau nói cho biết nàng ở nơi nào!
La Tam: ô ô…