Chào từ biệt với mọi
người xong, hắn lập tức bắt đầu dọn dẹp. Chỉ trừ bức họa vẽ Diêu Tín Hoa là hắn hết sức cẩn thận cất vào ra, những bức tranh khác đều chỉ cuốn
lại qua loa, nhét vào trong túi.
Qua nhiều năm như vậy, hắn họa
vô số cảnh non sông nước biếc cùng chim hoa tôm cá, cũng họa qua không
biết bao nhiêu người, nhưng thủy chung không lại họa “nàng”. Khi hạ bút
hắn có chút khiếp đảm, sợ trí nhớ của mình có khả năng mơ hồ, họa ra một “nàng” không giống, làm cho người khác cũng nhận không ra.
Trở lại khách điếm, hắn lại lấy bức họa của nàng ra, treo lên lần nữa.
Đó là hồi tám năm trước, bọn họ đến một nơi bị nàng đặt tên là “Tứ Xuyên”, nàng ngồi trên cây cầu gỗ nghịch nước, hắn vì nàng mà họa. Cảnh tượng
đó tựa hồ như mới xảy ra ngày hôm qua. Hắn lúc đó, sao có thể ngờ tới,
nàng từ biệt, chính là bảy năm!
“Tín Nhi…” Mỗi lần hướng về phía
bức họa kêu lên cái tên này, tim hắn lại đau như bị đao cứa. Hắn không
hiểu, tại sao nàng lại quyết tuyệt rời đi như vậy. Nhưng vô luận thế
nào, “Ta nhất định sẽ tìm được nàng.”
Nữ tử trong bức họa, khóe miệng đầy ý cười, tựa như đang rất vui vẻ khi đồng dưỡng phu của nàng bị đùa đến loạn.
Trời tờ mờ sáng, Diệp Thiếu Phong đã rời giường, thay y phục, rửa mặt, ăn
điểm tâm, thanh toán tiền, vác hành lí, mướn xe ngựa, đi ra khỏi thành.
Xe chạy được bốn dặm đường, dần dần đi tới một con đường nhỏ thưa người qua.
Đột nhiên, ngựa hí lên một tiếng, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Làm hại Diệp Thiếu Phong không kịp phòng bị đụng đầu vào thành xe.
Hắn xoa đầu, vén mành lên, đang muốn hỏi phu xe chuyện gì xảy ra, lại bỗng
bị trùm một túi vải màu đen lên đầu, sau đó sau gáy bị đánh mạnh một
cái, trong đầu chỉ kịp nhảy ra hai chữ “cường đạo” rồi bất tỉnh nhân sự.
Bức họa của hắn!
Ý nghĩ đầu tiên khi hắn lấy lại ý thức là bức họa của Tín Hoa.
Hắn đột nhiên ngồi dậy, thiếu chút nữa đụng vào một thân thể thơm mềm.
“Thực xin lỗi!” Hắn theo trực giác nói lời xin lỗi, lại phát hiện người trước mặt có chút quen mắt, “Ngươi là…?”
“Diệp Thiếu Phong, cuối cùng ngươi cũng tỉnh.” Nữ nhân cười tủm tỉm, đôi mắt
câu hồn không ngừng quét trên người Diệp Thiếu Phong, một đôi tay mềm
càng thêm càn rỡ dán lên ngực hắn.
Diệp Thiếu Phong một hồi nhức
đầu. “Hứa phu nhân!” Vốn định trước khi tai họa ập tới tránh đi nơi
khác, không ngờ vẫn bị người ta mưu hại. Bất quá Hứa phu nhân này cũng
quá lớn mật rồi, dám ban ngày ban mặt cướp người. Nàng không sợ bị Hứa
lão gia biết sẽ chịu không nổi sao?
“Nơi này không có người khác, ngươi gọi khuê danh của ta Tường Ngọc là được rồi.” Vừa nói Hứa phu
nhân này vừa dựa sát vào Diệp Thiếu Phong.
Cổ tay Diệp Thiếu
Phong nhẹ nhàng chuyển một cái, liền xảo diệu đẩy Hứa phu nhân ra cách
một khoảng nửa cánh tay, “Hứa phu nhân, thỉnh tự trọng.”
Hứa phu
nhân hơi sững sờ, đột nhiên cười nói: “Diệp Thiếu Phong, ta hữu lễ mời,
ngươi không chịu. Sáng sớm lại như chạy trốn mà ra khỏi thành. Ta đáng
sợ như vậy sao?”
Diệp Thiếu Phong rất nhanh đứng dậy xuống
giường, tránh ra xa mấy bước mới nói: “Hứa phu nhân mặc dù tuổi đã ngoài ba mươi, nhưng phong vận vẫn còn, là mỹ nhân hiếm thấy, ta làm sao sợ
được? Sáng sớm ra khỏi thành là thực có chuyện gấp, kính xin Hứa phu
nhân thông cảm, sớm thả ta đi.”
“Nếu như ta nói, ta muốn nhốt ngươi cả đời thì sao?”
Diệp Thiếu Phong rất nhanh đáp: “Đây không phải là chuyện Hứa phu nhân nên làm.”
Hứa phu nhân mê muội nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của Diệp
Thiếu Phong, “Vậy đây là chuyện ai nên làm? Trong lòng ngươi nhất định
cảm thấy ta không biết xấu hổ, là một đãng phụ khiếm nhã dâm oa, nhưng
ngươi có biết không, muốn cướp người không phải chỉ có mình ta. Còn có
một người khác có lẽ ngươi có nghĩ cũng nghĩ không ra. Thay vì nói là ta cướp ngươi, chẳng bằng nói ta cứu ngươi. Ha ha, bây giờ lão già kia
nhất định đang tức đến giơ chân!” Hứa phu nhân nói đến đây, không khỏi
cười đến run rẩy hết cả người.
Diệp Thiếu Phong thở dài một tiếng: “Ta biết ngay…”
“Ngươi biết?” Nhìn Diệp Thiếu Phong không hề có vẻ giật mình, Hứa phu nhân ngược lại kinh ngạc.
Ai, hắn đã sớm biết không nên tiến vào vũng nước đục Hứa gia này mà, bây giờ muốn thoát ra cũng khó!
“Hứa phu nhân, mặc kệ là ngươi cướp ta hay cứu ta, ta cũng tuyệt đối không
cam chịu ngươi uy hiếp, mặc cho ngươi làm gì thì làm.”
“Ngươi!”
Lông mày Hứa phu nhân dựng lên, muốn phát tác. Nàng dùng mọi cách lấy
lòng hắn, thế nhưng hắn lại không cảm kích chút nào, làm cho mặt nàng
trông rất khó coi. Nhưng việc đã đến nước này, đã cướp về, đương nhiên
không thể dễ dàng thả cho hắn đi. Nàng cười lạnh một tiếng: “Diệp Thiếu
Phong, ngươi không đồng ý cũng tốt, nghe lệnh cũng được. Ta sẽ nhốt
ngươi cho đến ngày ngươi quỳ gối cầu ta! Chỉ trách bộ dạng ngươi quá
tốt, quá biết quyến rũ nữ nhân. Ngay cả lão gia kia… Hừ!” Nàng lộ ra một vẻ mặt chán ghét cực độ, lời còn chưa nói xong đã phẩy tay áo bỏ đi.
Thấy nàng rời đi, Diệp Thiếu Phong thở ra một hơi.
Ban nãy trong lúc nói chuyện, hắn đã quan sát qua gian phòng này. Ba mặt là tường, chỉ có một lối ra. Mà lối ra vừa rồi đã bị khóa kín từ bên
ngoài. Xem ra là một mật thất. Đã là mật thất, theo lí thuyết phải xây
bên trong Hứa phủ. Bây giờ hắn chỉ hi vọng người biết vị trí mật thất
này chỉ có Hứa phu nhân cùng thân tín của nàng, nếu không hắn thật sự có chút nguy hiểm.
Trước kia Hứa lão gia thỉnh hắn qua phủ để vẽ
cho tiểu thư bứa họa tuyển hôn, hắn đã cảm thấy Hứa lão gia mà bên ngoài đồn đãi hoang dâm vô độ này, không chỉ ham nữ sắc, đối với nam sắc càng thêm cố chấp khác thường. Phục vụ bên cạnh Hứa lão gia đều là nam tử
trẻ tuổi tuấn tú, bọn họ mặt hoa đào, eo không đầy nắm tay. Mà Hứa lão
gia đối với hắn, cũng cho thấy có mưu đồ khác rất rõ ràng.
Chỉ
tiếc, hắn cũng không định định cư ở nơi này, hơn nữa cũng không có
chuyện gì cầu Hứa lão gia, cho nên Hứa lão gia không làm gì được hắn.
Chỉ đành phải mặc cho hắn họa xong lại đưa hắn xuất phủ.
Không ngờ, đạo cao một thước, ma cao một trượng. Cuối cùng vẫn bị người ta bắt được.
Chuyện đến nước này, hắn cũng sẽ không than vãn “thói đời bạc bẽo, lòng người
đổi thay”, cũng sẽ không tức giận “trên đời này quả là không có vương
pháp rồi.”. Những năm này hắn chu du các nơi, đã sớm nhìn rõ bộ mặt quốc gia. Mục nát từ trên xuống dưới. Dân chúng gặp nạn, muốn dựa vào vương
pháp tới cứu, chỉ sợ ngược lại là họa vô đơn chí.
Cũng được, đã bị bắt, thì cứ bình tĩnh lại. Thất kinh dù sao cũng không phải biện pháp tốt để tự cứu.
Nếu Tín Hoa biết đồng dưỡng phu mà nàng dốc lòng bồi dưỡng, bây giờ là dê
trong miệng cọp, nàng có hối hận năm đó vứt bỏ hắn hay không?