Trích lời tác giả: thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng cái đã bảy năm trôi qua.
Trên đường có một gian hàng hội họa.
Một thanh niên mi thanh mục tú đang lẳng lặng đứng sau gian hàng, nghiêm túc vẽ tranh.
Phía hắn treo không ít thành phẩm, có non nước, có cá và côn trùng, có chim
và hoa, nhưng sống động nhất vẫn là tranh vẽ người của hắn. Trông như
những đường cong đơn giản, lại miêu tả được thần vận người trong tranh
chỉ với vài nét phác họa.
Cho nên người đến tìm hắn vẽ tranh mới nối liền không dứt.
“Diệp họa sĩ, lão gia nhà ta muốn thỉnh ngài đến phủ một chuyến.” Một người bộ dạng như là quản gia, vô cùng cung kính mời hắn.
Hai hàng lông mày thanh niên nhướng lên, cười nói: “Nếu như là vì bức họa của tiểu thư, lần trước không phải đã vẽ rồi sao?”
Sắc mặt quản gia có chút xấu hổ, tiến tới bên tai thanh niên nhỏ giọng nói: “Lần này không phải là vì tiểu thư, mà là vì phu nhân.”
Mặt
thanh niên lộ vẻ khó xử: “Hứa quản gia, ta chỉ một họa sĩ bình thường du tẩu giang hồ, vốn không nên tiến vào khuê các vẽ tranh. Lần trước lão
gia nhà ngài thỉnh cầu ta giúp một tay để thành toàn cho nhân duyên của
Hứa tiểu thư, ta mới mạo muội tới cửa. Lần này thật sự là không thể quấy rầy nữ quyến quý phủ nữa.”
“Diệp họa sĩ, coi như thỉnh cầu ngài giúp một phen, không để cho hạ nhân chúng ta khó xử.”
Đáng tiếc mặc cho Hứa quản gia có cầu khẩn thế nào, thanh niên cũng không
chịu thỏa hiệp: “Thật xin lỗi, thỉnh Hứa quản gia chuyển lời cho phu
nhân, nói rằng Diệp mỗ họa kĩ vụng về, không xứng vẽ tranh cho phu
nhân.”
“Ngươi! Ai!” Hứa quản gia bị hắn cự tuyệt không đường cứu vãn, tức giận đến nói không ra lời, phẩy tay áo bỏ đi.
Người xung quanh thấy thế, không khỏi hảo ý khuyên hắn: “Diệp họa sĩ, Hứa gia là bá chủ nơi này, hôm nay ngài làm mất mặt mũi nhà hắn, ngày sau sợ
rằng đặt chân ở chỗ này không nổi a!”
Thanh niên nói: “Đa tạ các vị quan tâm, ta vốn cũng không có ý ở lại đây lâu, đang định đi đến nơi khác một chuyến.”
Hắn làm sao không biết không nên đắc tội Hứa gia. Nhưng chỉ sợ nếu hôm nay
hắn đi theo Hứa quản gia, mới thật sự là rước họa vào thân. Hứa phu nhân kia có dụng ý khác. Sợ là muốn hắn vẽ cho là giả, muốn bắt người mới là thật.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cười khổ.
Trước kia
thường bị “nàng” trêu chọc, cũng không cảm thấy nguyên nhân là do mình
bình thường quá mức tuấn tú. Nhưng bảy năm qua, một mình hành tẩu giang
hồ, hắn đã biết khuôn mặt hắn thật mang đến cho hắn không ít phiền toái. Hắn mới hậu tri hậu giác hiểu được tại sao nàng không chịu cho hắn gặp
người khác.
“Diệp họa sĩ, huynh định rời đi!?” Một tiểu cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi vội vàng đến hỏi thăm.
Thanh niên nhìn kĩ một cái, nhận ra là nữ nhi của lão bản quán mì Lý Ký. Hắn
thường xuyên ăn ở quán của Lý Ký, cho nên cũng tương đối thân quen với
cả nhà bọn họ. Mỗi lần hắn đến, lão bản sẽ bưng cho hắn một bát mì thịt
bò phá lệ phong phú. Hắn vì cảm tạ đã từng vẽ tranh miễn phí cho cả nhà
họ.
“Đúng vậy a. Ta không thể ở lại một nơi quá lâu.” Hắn đã
không phải lần đầu tiên thấy ý muốn nói nhưng lại ngượng ngùng trong mắt nữ nhân, nên cũng không phải không hiểu tâm ý của tiểu cô nương. Nhưng
hắn cũng không cho các nàng hi vọng, bởi vì tâm của hắn, rất sớm rất sớm trước kia đã bị một nữ nhân bắt được, cả đời cũng trốn không ra.
“Tại sao?” Tiểu cô nương không nhịn được thất vọng. Nàng trong lòng rất hi
vọng Diệp đại ca có thể lưu lại vì nàng. Từ nhỏ tới lớn, cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ gặp qua nam nhân nào vừa dịu dàng lại tuấn tú như
Diệp đại ca. Cho nên khi hắn lần đầu tiên xuất hiện ở tiệm mì nhà nàng,
lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, tâm nàng đã định.
Thanh niên
xoay người lại nhìn chăm chú vào bức họa sau lưng, sóng mắt dịu dàng,
trong giọng nói lại cất giấu một cỗ u buồn vô tận: “Bởi vì ta đang tìm
người. Hơn nữa người ta muốn tìm lại không ở nơi này.”
Tiểu cô
nương hỏi: “Người huynh muốn tìm là tỷ tỷ trong bức họa?” Trừ cảm giác
linh động ra, bộ dáng cũng thật bình thường. Cũng không có đẹp hơn nàng
chỗ nào a.
“Đúng vậy a. Cho đến khi tìm được nàng, ta sẽ không dừng lại.”
Đúng vậy, thanh niên này không phải người nào khác, chính là Diệp Thiếu
Phong bị Diêu Tín Hoa vứt bỏ bảy năm. Bảy năm qua, hắn du tẩu các nơi,
lấy vẽ tranh làm nghề kiếm sống. Mỗi một nơi, hắn cũng đều treo bức họa
của nàng lên, chỉ mong có người biết tung tích nàng. Nhưng đã bảy năm,
hắn chưa từng biết được bất cứ tin tức gì về nàng.
"Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.
Tố hồi tòng chi, đạo trở thả trường.
Tố du tòng chi, uyển tại thủy trung ương.
Kiêm gia thê thê, bạch lộ vị hi.
Sở vị y nhân, tại thủy chi mi.
Tố hồi tòng chi, đạo trở thả tễ.
Tố du tòng chi, uyển tại thủy trung trì.
Kiêm gia thái thái, bạch lộ vị dĩ.
Sở vị y nhân, tại thủy chi sĩ.
Tố hồi tòng chi, đạo trở thả hữu.
Tố du tòng chi, uyển tại thủy trung chỉ."
(Chém nghĩa:
Sậy mênh mông, bạch lộ đầy sương.
Người ấy, ở một nơi khác.
Hồi tưởng lại, đường dài đằng đẵng.
Theo ngược dòng, giữa dòng nước quanh co.
Sậy um tùm, bạch lộ chưa ráo.
Người ấy, ở bên một bờ khác.
Theo ngược dòng, con đường lại nối tiếp.
Theo ngược dòng, giữa dòng sông uốn lượn.
Sậy đã già, bạch lộ đã ngừng.
Người ấy, ở một bến bờ khác.
Theo ngược dòng, con đường về phía tây.
Theo ngược dòng, cồn nổi lên giữa dòng.)
Thủ “Kiêm gia” năm đó Phong đại thúc dạy hắn, không ngờ nhất ngữ thành sấm
(một lời thành thực), thế nhưng lại ứng với tương lai hắn.
Bây
giờ, hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao Niên đại ca lại bỏ ra thời gian dài
như vậy để đi tìm người, trong lòng vừa hi vọng thê tử mình còn sống lại không hi vọng nàng tái giá. Tìm người, chính là mục tiêu cùng động lực
để Niên đại ca tiếp tục sống. Giống như lúc thê nhi hắn ở bên, hắn vì
thê nhi mình mà cố gắng cày ruộng nuôi gia đình sống qua ngày. Nếu không có ai để chiếu cố quan tâm, một thân một mình, sống tốt hay sống không
tốt cũng không có gì khác nhau. Thê nhi không có ở bên, hắn tình nguyện
làm một tên khất cái tùy tiện sống qua ngày. Thay vì nói hắn dùng bảy
tám năm để tìm người, chẳng bằng nói hắn dùng bảy tám năm đi tìm ý nghĩa cuộc sống của hắn. Còn không hi vọng thê tử tái giá, có thể là do hắn
yêu thê tử hắn rất nhiều, cũng có thể là vì tính ích kỉ thời đại của nam nhân.
Vậy còn hắn? Vì sao hắn lại tìm nàng suốt bảy năm? Là bởi
vì “nàng” là ý nghĩa cuộc sống của hắn, hay là “tìm nàng” mới là ý nghĩa cuộc sống của hắn? Hắn tin rằng nàng nhất định đang sống ở một nơi nào
đó trong thiên hạ này, hắn cũng tin chắc mình nhất định có thể tìm được
nàng. Nhưng hắn không hi vọng lúc hắn tìm được nàng, nàng đã gả làm thê
tử của người khác. Chỉ cần nghĩ tới nụ cười ngọt ngào như hoa lê của
nàng sẽ thuộc về người khác, tim hắn lại đau nhức vô cùng. Nhưng, những
năm này, không có hắn bên người, có phải sẽ không có người nấu nước cho
nàng, chải đầu cho nàng, đấm lưng cho nàng, ủ ấm tay chân cho nàng? Nếu
có, người đó có phải là trượng phu của nàng hay không?
Ai, Tín Hoa a Tín Hoa, nếu ngươi đã sớm xác định phải rời đi ta, vì sao lại làm lòng ta loạn?
“Diệp… đại ca…” Lý gia tiểu cô nương muốn nói lại thôi, “Huynh không thể…” lưu lại vì ta sao? Nàng vốn định lấy hết dũng khí thổ lộ, nhưng lại chạm
đến vẻ mặt cô đơn của Diệp Thiếu Phong, rốt cuộc lại đem lời muốn nói
nuốt lại trong bụng. Nàng ít nhiều có chút không cam lòng, đến tột cùng
nữ tử trong tranh có sức quyến rũ gì mà có thể làm cho Diệp đại ca nhớ
mãi không quên như thế? “Diệp đại ca… Vậy huynh… hãy bảo trọng.”
Mặt Diệp Thiếu Phong giãn ra: “Đa tạ. Nếu có cơ hội, sẽ trở lại thăm đại thúc đại thẩm và cả muội nữa.”
Tiểu cô nương cũng gắng gượng cười: “Nhất định nga!”
“Nhất định!”