Phong Vô Tình xấu
hổ giả ho khan hai tiếng, đứng dậy đi về hướng nhà vệ sinh. Bát này nọ
dù sao cũng không phải thứ sạch sẽ, tùy ý hắt trên mặt đất, chỉ sợ đả
thương hoa cỏ hoặc con kiến vô tội, chẳng thà lại đổ vào nhà vệ sinh,
diệt chút giòi bọ cũng là việc tốt. (Hề: ta muốn ngất với tư duy của anh này )
Hắn đi về hướng hậu viện, vô tình quay đầu ngắm cửa lớn ngoại viện của miếu đổ nát. Một bóng người cuống quít biến mất khỏi tầm mắt.
“Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.
Tố hồi tòng chi, đạo trở thả trường.
Tố du tòng chi, uyển tại thủy trung ương.
…..”
(Và đây là bản dịch của convert:
“Kiêm [hà/sậy non] bạc phơ, bạch lộ vì sương.
Cái gọi là y nhân, ở thủy nhất phương.
Tố hồi theo chi, nói trở thả dài.
Tố du theo chi, uyển ở trong nước ương.
......”)
Phong Vô Tình đem “Kiêm gia” chép lên trên giấy, dạy Diệp Thiếu Phong niệm, rồi liền đi sang một bên nấu dược.
[Kinh thi] vốn là khó viết, Phong Vô Tình lại dùng chữ triện dạy hắn, không
chỉ có ngâm, viết ra được cũng vô cùng tốn công. Đợi đến khi Phong Vô
Tình nấu xong dược, hắn mới chỉ chép được có hai lần.
Tuy chậm,
nhưng chữ Diệp Thiếu Phong lại vô cùng ngay ngắn xinh đẹp. Phong Vô Tình nhìn, không khỏi gật đầu tán thưởng. Nhưng mà mặt trời đã về tây, trời
bắt đầu tối, nếu viết tiếp sẽ có hại cho mắt. Vì thế Phong Vô Tình lay
nhẹ bả vai Diệp Thiếu Phong, kêu hắn buông bút đi theo hắn đến nội viện.
Hắn đi đến dưới tàng cây, nhặt lên một hòn đá, giơ tay lên, bẻ gẫy một
nhánh cây. Vuốt một cái, toàn bộ lá trên nhánh cây đều rơi ra.
Diệp Thiếu Phong nhìn mà nháy mắt mạnh một cái. Nguyên lai dã nam nhân tuy
đầu óc có chút si ngốc, nhưng lại có một thân công phu sâu không lường
được.
Phong Vô Tình cầm nhánh cây nhẵn nhụi, cũng không xoay
người, lăng không viết chữ trên mặt đất. Theo bút hắn chuyển động, trên
đất xuất hiện ba chữ to –
“Đau lòng cổ…? Đây là độc ta trúng sao?”
“Không sai. Loại độc này hạ ở cổ họng, cũng không lập tức đoạt mệnh người,
nhưng sẽ theo tâm mạch từng chút một ăn mòn đến trái tim. Đến khi độc
đến được trái tim, tim phổi người trúng độc sẽ đồng thời ma túy, trong
nháy mắt tim phổi thối rữa mà chết. Không, phải nói là hít thở không
thông mà chết.”
Loại độc này vốn là do một kẻ độc si chế ra, cũng không phải để hại người, thuần túy là vì khiêu chiến năng lực chế độc
của bản thân mình mà thôi. Nhưng mặc kệ ý nguyện ban đầu là gì, chỉ cần
có mang lực sát thương, liền luôn bị người có bụng dạ khó lường lợi
dụng.
“Vậy ngươi trực tiếp nói tên nó với ta là tốt rồi, làm gì phải viết lên mặt đất?” Khoe ra hắn nội công thâm hậu a?
“Phách!” một tiếng, nhánh cây gãy làm hai khúc. Đứa trẻ không thể nói năng dễ
nghe một chút sao? Tỷ như: Oa! Đại hiệp! Công phu thật đáng ngưỡng mộ!
Thỉnh ngài thu ta làm đồ đệ! Linh tinh gì đó.
“Hừ…” Hắn thanh
thanh cổ họng, “Ta là muốn nói người hạ độc ngươi có vài phần lai lịch,
ngày sau khó tránh khỏi oan gia ngõ hẹp, ngươi nên học chút công phu để
bảo vệ bản thân mình cùng Diêu cô nương.”
Ai, hắn đúng thật là
phát huy hết tinh thần “Giọt thủy chi ân dũng tuyền tướng báo” (ý là báo đáp hơn cả ơn nhận được). Không chỉ lấy mạng đổi mạng, còn dạy học miễn phí, bây giờ lại hảo tâm truyền thụ võ công nha! Nhưng nghe một chút
người ta trả lời như thế nào?
“Tốt, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn
rỗi.” Học tập đã trở thành bản năng của Diệp Thiếu Phong. Mặc kệ nó là
gì, cứ học trước rồi nói, về sau tóm lại sẽ có chỗ dùng.
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi? Nói thật nhẹ nhàng! Nhẹ nhàng đến mức làm tổn thương tâm của hắn a!
Quên đi, tiểu hài tử không hiểu chuyện, so đo làm gì.
“Tốt lắm, từ mai ta bắt đầu dạy ngươi một ít công cơ bản. Trong mọi việc thì công cơ bản là quan trọng nhất, công cơ bản vững chắc, lấy bất biến
sinh vạn viến, lại học cái gì đều sẽ làm thành chút thành tựu. Nhưng
ngươi phải nhớ kĩ, tập võ chỉ là để cường thân tự bào vệ mình, không thể ỷ thế hiếp người.”
Diệp Thiếu Phong thực nghiêm túc còn thật sự
hỏi: “Phong đại thúc, ngươi là vì tìm cơ hội giáo huấn ta mới muốn dạy
võ công cho ta sao?”
Phong Vô Tình che bộ ngực còn chưa khỏi hẳn của hắn: Đồng ngôn vô kị, đồng ngôn vô kị,…