“Phong tiên sinh, đổi dược.”
Diêu Tín Hoa xốc lên áo khoác Phong tiên sinh, cởi mảnh vải ra, đổi dược cho hắn. Miệng vết thương nằm bên ngực trái, kém chút nữa thì cực kì nghiêm trọng. Xem ra là có người muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Bất quá cũng khó
trách. Nhân sợ nổi danh trư sợ tráng. Là danh nhân vốn khó tránh khỏi
gây thù hằn, cho nên tốt nhất là không có việc gì thì không cần lộ tài,
bằng không đến lúc bị người loạn đao chém chết cũng không thể kêu oan
uổng.
Nhưng may mắn, hắn gặp phải nàng. Là vận khí của hắn, cũng là của nàng.
Phong tiên sinh nhìn chằm chằm mặt nàng, trong lòng không phải không tò mò.
Cô nương này hiển nhiên đối với sự tình của hắn biết không thiếu, lại
hoàn toàn không giống mấy nữ tử trẻ tuổi há mồm ngậm miệng gọi gắn “Công tử”. Luôn luôn gọi hắn “Tiên sinh”, là có ý tị hiềm, hay là có ý đồ
khác?
Đúng rồi, nhất định là có ý đồ khác. Tầm mắt vừa nhấc, liền nhìn đến thiếu niên đứng ở một bên như hổ rình mồi. Ngày đó, nàng quả
thật nói qua, muốn hắn cứu hắn. (muốn Phong tiên sinh cứu Tiểu Phong)
“Xin thứ cho tại hạ mạo muội, xin hỏi khuê danh của cô nương?” Tuy rằng một
cô nương khất cái tinh thông y thuật thực làm hắn ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên cũng không hơn so với nồng hậu nghi vấn.
“Ta họ Diêu, danh Tín Hoa.” Diêu Tín Hoa cũng không khó chịu.
“Diêu Tín Hoa? Diêu Tín Hoa… Diêu Tín Hoa…” Một cái tên thực bình thường của
một cô nương gia, nhưng lại có điều cổ quái không nói rõ được.
Diệp Thiếu Phong thấy dã nam nhân lặp lại tên Diêu Tín Hoa nhiều lần, trong lòng đã một trận đại hỏa.
“Tiểu Phong, đưa khăn nóng cho ta.” Diêu Tín Hoa nhìn ra Diệp Thiếu Phong lại mất hứng, cố ý nói để áp hỏa của hắn. Nàng cứu Phong tiên sinh, là vì
một mạng đổi một mạng, không phải cố ý kích đồng dưỡng phu ăn dấm.
“Phong tiên sinh, tên ta rất khó nhớ sao?”
Phong tiên sinh, danh
Vô Tình. Nàng luôn biết tên của hắn, nhưng trước giờ không nói ra. Một
là vì bảo toàn khoảng cách an toàn, hai là đề phòng tai vách mạch rừng.
Thế gian có rất nhiều lời đồn về sư huynh đệ Phong Vô Tình, nói bọn họ tiêu bất ly mạnh, mạnh mộng bất ly tiêu (Hề: ai, vô lực, ko tra ra dc), tuấn mỹ vô trù (đẹp trai vô đối), võ công xuất thần nhập hóa, quả thật là
nam nhân trong nam nhân, tình thánh trong tình thánh. Nhưng hiếm có
người biết nguyên nhân chân chính bọn họ hành tẩu giang hồ, càng ít có
người biết, Phong Vô Tình mang tuyệt thế y thuật, đương nhiên càng không người nào biết một thân y thuật của hắn sự thừa từ nơi nào.
Nhưng vì một thân y thuật này của hắn, mới khiến cho nàng mạo hiểm cứu hắn
trở về. Bởi vì nàng biết, nếu trên thế gian này chỉ có một người có thể
giải độc trên người Diệp Thiếu Phong, người này chính là Phong Vô Tình.
“Không, chỉ là cảm thấy đã nghe qua tên tương tự.” Phong Vô Tình cười cười,
quyết định tạm không đề cập đến vấn đề này. Đối với chuyện nghĩ không
ra, hắn luôn không để tâm vào chuyện vụn vặt. Thời cơ đến tự nhiên chân
tướng sẽ rõ ràng. Hắn chuyển đề tài: “Vị tiểu huynh đệ này là?”
“Đồng dưỡng phu của ta.” Diêu Tín Hoa ngả ngớn nâng cằm Diệp Thiếu Phong, “Thế nào? Tư sắc không kém chứ?”
“Khụ khụ…” cho dù Phong Vô Tình hành tẩu giang hồ nhiều năm, cũng thật sự
chưa nghe nói qua nữ nhân có đồng dưỡng phu, “Diêu cô nương quả thật
nhãn lực phi phàm.” Hắn lập tức liền phát hiện ấn đường Diệp Thiếu Phong ẩn ẩn biến thành màu đen, dưới da cũng có một tia hắc tuyến (đường màu
đen) tinh tế từ cổ họng đi xuống, nhập vào trong áo.
Đứa nhỏ này trúng độc!? Hơn nữa còn là một loại độc thực kỳ lạ.
Đã nhiều ngày xem thủ pháp Diêu Tín Hoa chữa thương cho hắn, bản thân nàng y thuật tinh thông, không thể không biết nam hài tử này thân có kỳ độc. Vậy tại sao không trị cho hắn? Chẳng lẽ…
“Làm chi! Bỏ tay ra!” Lão đại Diệp Thiếu Phong khó chịu.
“Tiểu Phong không cần thẹn thùng! Đến đến đến, để Phong tiên sinh xem cẩn
thận chút.” Diêu Tín Hoa như là hiến vật quý kéo Diệp Thiếu Phong đến
trước mặt Phong Vô Tình, thậm chí còn đưa tay Diệp Thiếu Phong cho Phong Vô Tình.
Phong Vô Tình sâu sắc nhìn Diêu Tín Hoa một cái, lập tức đặt lên cổ tay Diệp Thiếu Phong.
“Hạnh Hoa ngươi…” Diệp Thiếu Phong không hiểu nhìn Diêu Tín Hoa, thấy nàng bỗng nhiên một vẻ mặt ngưng trọng.
Phong Vô Tình nhăn mày lại, liền làm tư thế, nói một tiếng “đắc tội” liền kéo mở quần áo Diệp Thiếu Phong.
Diệp Thiếu Phong thiếu chút nữa kêu “Phi lễ”, nhìn xem dã nam nhân này không giống như kẻ luyến đồng, nhưng thân thể vẫn không tự chủ được căng
thẳng. Dự bị chỉ cần dã nam nhân dám sờ lên, hắn liền cho một cước đi
lên.
Phong Vô Tình nhìn chằm chằm bộ ngực trần trụi của Diệp
Thiếu Phong một lát, hai tay buông ra, không nói chuyện, không như có
chút đăm chiêu.
Hắc tuyến kia còn thiếu một chút nữa đã xâm nhập
vào trái tim. Nếu không có dược đại bổ cho hắn ăn ngày ngày, chỉ sợ mạng nhỏ đã sớm đánh mất. Nhưng dù sao thuốc bổ chỉ có thể cường thân, cũng
không thể giải độc. Tuy làm chậm lại thời gian độc tính phát tác, nhưng
xem ra hiện tại đã là cực hạn.
Diêu Tín Hoa khẩn trương nhìn Phong Vô Tình.
Rốt cuộc, Phong Vô Tình ngẩng đầu lên, hứa hẹn nói: “Diêu cô nương, ta đáp ứng ngươi. Một mạng đổi một mạng.”
Diêu Tín Hoa nở nụ cười: “Vậy mọi sự xin nhờ ngài!”
Hai y giả mắt đi mày lại, chỉ có đương sự Diệp Thiếu Phong không biết. Hắn
gắt gao nhéo quần áo số khổ của hắn [số khổ chính là ngực ngươi!]: Ai
tới nói cho hắn đến cùng là chuyện gì xảy ra a!?