Nàng cầm một chén cơm
thừa căn cặn tản bộ trên đường, quần áo chắp vá, nước bẩn bôi đen mặt,
chỉ có một đôi mắt to linh động, giống như vô tình kì thực lại cẩn thận
đoan trang nhìn mỗi một người qua đường.
Bỗng nhiên, nàng đứng
trước mặt một tiểu nam hài quần áo còn thảm hại hơn, đối với hắn ngoắc
ngoắc ngón tay: “Này! Có muốn đi theo ta không?”
Tiểu nam hài nghi hoặc nhìn nàng: “Đi cùng với ngươi?”
Nàng ra sức gật đầu, lớn tiếng tuyên bố: “Không sai! Làm đồng dưỡng phu của ta!”
Một khách nhân bất hạnh đang ăn mì ở sạp bên cạnh nghe xong mì từ thất khiếu phun phụt ra.
Làm đồng dưỡng phu của nàng đến năm thứ tư, hắn chín tuổi, nàng mười bốn uổi.
Lúc nàng nhặt hắn về tuổi gần như gấp đôi hắn, hắn quả thật cung phụng nàng như thần tiên, tuyệt không trái lệnh.
Đương nhiên, lúc đó hắn căn bản không biết “đồng dưỡng phu” có nghĩa là gì,
thực ra lúc đó trừ nàng, không có ai nói qua cụm từ ba chữ này. Hắn lúc
sáu tuổi cảm thấy đi theo một đại tỷ cao hơn mình nhiều thì ít nhất sẽ
được ăn no hơn một chút, làm sao đi suy xét ba chữ “đồng dưỡng phu”
nghĩa là gì.
“Tất cả nghe, đây là tiểu đệ hôm nay ta mới mang về, từ nay về sau, không ai được bắt nạt hắn! Bằng không chính là đối
nghịch với Diêu Hạnh Hoa ta!” Ngày đó nàng dẫn hắn về cái miếu đổ nát,
hào khí ngút trời giới thiệu hắn cho đám khất cái, cũng không biết uy
tín cao như vậy là từ đâu mà có, cư nhiên dám lớn tiếng với một đám nam
nhân lớn hơn nàng không biết bao nhiêu tuổi như vậy. Tóm lại từ ngày hắn bị nàng nhặt về, nàng trong cảm nhận của hắn đã là tiên nữ tỷ tỷ. Chẳng qua, hắn luôn cảm thấy tên của tiên nữ tỷ tỷ rất không thú vị, ở trên
đường mà kêu lớn “Hạnh Hoa” hận không thể có mười cô nương quay đầu lại, quả thực quá tầm thường.
Sau này hắn mới biết được nguyên lai
nàng tên là Diêu Tín Hoa, mùa hoa thì giờ, mà không phải là Diêu Hạnh
Hoa. Nhưng đây đã là chuyện của mười năm sau.
“Nghe! Từ hôm nay
trở đi, ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong nhà làm việc cho ta, học làm việc
nhà, không được tùy tiện ra ngoài, hiểu không?” Nàng vênh mặt hất hàm
sai khiến hắn, nghiễm nhiên coi hắn là tư hữu vật (vật của chính mình)
mà đối đãi. Nàng cho hắn ở trong nhà, chính mình thì ra ngoài xin cơm.
Mỗi ngày đều đúng thời điểm mang về các loại cơm và đồ ăn thừa cho hắn
lấp đầy bụng, sau đó không đứng đắn bẹo khuôn mặt non mềm nhỏ nhắn của
hắn, lại thêm hai tiếng cười hắc hắc – sau này hắn biết mọi người đều
gọi đó là “cười dâm đãng”.
Kỳ thật cái gọi là “nhà” cũng bất quá
chỉ là cái miếu thờ thần đổ nát mặt sau được mấy miếng vải bố vây lên,
bên trong đơn giản chỉ có chút rơm rạ cùng hai cái giường với vài cái lọ sành mẻ linh tinh.
Ngay từ đầu, hắn chỉ cần mỗi ngày sắp xếp rơm rạ cho chỉnh tề, đem đồ ra phơi nắng, tận lực quét sạch sẽ bụi đất cùng tiêu diệt tụi rận, bọ chét, sau buổi trưa cùng buổi tối chuẩn bị chăn
nệm cho tốt, để cho nàng có thể ngủ ngoan khoái, cơ bản đã tính là hoàn
thành nhiệm vụ. Điều làm hắn thấy tương đối kỳ quái là mỗi lúc nàng ra
ngoài cùng về nhà, đều phải quỳ gối ở cửa nhà – cũng chính là dưới mái
hiên, cung tiễn cung nghênh, nói một câu: “Tỷ tỷ đi cẩn thận!” hoặc là
“Tỷ tỷ đã về!”
Tuy tuổi hắn còn nhỏ, không biết đạo lí “dưới gối nam nhi là hoàng kim”, nhưng cũng biết nam hài tử cùng tuổi hắn bình
thường sẽ không làm chuyện như thế này với một nữ hài tử. Chẳng qua
người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, huống chi ăn bám người ta
thì phải biết nghe lời, hắn ăn bám nàng, tóm lại là phải trả chút đại
giới cũng không phải không đúng?
Lo liệu việc nhà, quỳ tiễn quỳ
đón rồi buổi tối nghe nàng nói mớ một ít chuyện nghe không hiểu, đối với một tiểu nam hài sáu bảy tuổi mà nói, cũng không phải khó làm. Quan
trọng là bồi dưỡng thôi!
Còn nữa, khi đó hắn còn quá nhỏ, nhân
sinh quan, thế giới quan, giá trị đạo đức quan gì đó đều chưa hình
thành, cho nên cơ bản là đối với yêu cầu của nàng hắn đều phục tùng vô
điều kiện, không hề có tâm lí phản kháng gì.
Hắn ở trong nhà nhàm chán, dùng cục đá vẽ tranh lên vách tường. Vách tường đầy tranh, hắn vẽ trên đất, mặt đất hết chỗ, hắn vẽ lên cột. Lúc bắt đầu trông không
giống, nhưng càng vẽ càng đẹp, trông rất có ý tứ. Thậm chí nhóm khất cái lúc rảnh rỗi liền đùa hắn vẽ cho bọn hắn bức họa. Mặc dù không giống
như đúc, nhưng lại rất có thần.
Một hôm nàng trở về, bỗng nhiên
chú ý tới bức tường chi chít tranh của hắn, xoa xoa cằm xem nửa ngày,
sau đó xoa tóc hắn, nói một câu mà đối với hắn lúc ấy thật thâm thúy:
“Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Sau này, nàng không biết lấy từ chỗ nào kim
thêu đem về, quăng cho hắn: “Sửa quần áo cho ta!” Cũng không nói nói cho hắn là sửa như thế nào, gục đầu ngủ mất.
Hắn đành phải từng chút từng chút mày mò, đầu tiên đường may hết sức xiên xẹo, kết quả bị nàng
đánh một trận. Cho đến khi hắn vá được tinh mịn lại chỉnh tề, nàng mới
vừa lòng thưởng cho hắn một khuôn mặt tươi cười, mặc quần áo hắn vá cho
nàng ra ngoài xin cơm. Hơn nữa buổi tối không biết từ chỗ nào mang về
nước ngọt cùng rất nhiều lê cho hắn ăn.
Hắn cũng không khách khí, cầm lên từng ngụm từng ngụm gặm. Nàng nhìn chằm chằm bộ dáng hắn ăn lê, nhìn làm hắn có chút khẩn trương không biết nên độc hưởng mĩ vị hay
không. Vì thế đem phần lê còn lại đưa cho nàng: “Tỷ tỷ, cho ngươi.”
Không nghĩ tới nàng bình thường luôn mang bộ dáng oai phong lẫm liệt ngang
tàng bỗng nhiên xuất hiện biểu cảm ôn nhu, đưa lại lê cho hắn: “Hai
người không thể chia một quả lê.”
Hắn không hiểu, hỏi vì sao.
“Phân lê nghĩa là chia lìa, rời nhau mà đi.” Nàng dừng một chút, “Ngươi muốn phân li, rời ta mà đi sao?”
Hắn không chút suy nghĩ liền lắc đầu, sau đó từng ngụm từng ngụm đem phần lê còn lại ăn hết.
Nàng nhìn hắn, mỉm cười một cái ngọt ngào giống như lê.
Hắn dường như nhìn đến ngây người. Nàng bỗng nhiên đỏ mặt, đánh vào ót hắn
một cú, dùng một giọng điệu thực nghiêm khắc nhưng lại làm người ta thấy ấm lòng nói: “Đừng cho là ngươi có ba phần nhan sắc liền đi mở phường
nhuộm! Ăn xong rồi mau đi ngủ cho ta! Nhanh đứng lên nấu nước để ta rửa
mặt!”