Trong khi tin tức giật gân xuất hiện giữa đêm khuya, một đài truyền hình khác cũng đang yên lặng khởi động sự kiện điện ảnh mang tầm cỡ quốc tế. Bộ phim này có ba nhân vật chính được xếp lần lượt ở vị trí khách quý thứ mười bảy, thứ hai mươi ba và thứ một trăm hai mươi.
Đoàn Hàn Chi. Quan Tĩnh Trác. Vệ Hồng.
Đây là một sự kiện có đẳng cấp tương đương với lễ trao giải Quả cầu vàng ở Hollywood, điều khác biệt duy nhất là không có nhiều bộ y phục thời trang đắt tiền đi kèm. Các ngôi sao thần tượng bước trên thảm đỏ đi vào, ai nấy đều hoa mỹ tráng lệ như đám hoa thủy tinh sản xuất hàng loạt, trên đầu mỗi người đều có một bảng giá vô hình, sau đó được đám đạo diễn, nhà sản xuất, chủ biên tạp chí lần lượt xoi mói.
Căn cứ theo ý kiến của bọn họ, các giám khảo sẽ được gợi ý để quyết định xem năm nay ai là diễn viên mới xuất sắc nhất, ai mặc đẹp nhất, ai diễn xuất tốt nhất. Kế tiếp, những người chiến thắng sẽ tựa như ngôi sao, thướt tha váy áo đi tới đi lui, chờ đợi bất kỳ vị “quý nhân” nào chọn lựa.
Đúng. Đám đạo diễn, nhà sản xuất, chủ biên tạp chí căn bản là mấy bác gái ra chợ lựa rau xanh, dùng ánh mắt vừa xoi mói vừa hà khắc để đánh giá diễn viên, lựa ra tuyp người họ thích, để sau khi ngọn đèn bữa tiệc rượu vừa tắt sẽ mang người đi.
Rõ ràng biết dù được mang đi cũng không chắc chắn bước lên đỉnh vinh hoa phú quý, nhưng đám ngôi sao tuổi trẻ xinh đẹp vẫn dùng hết toàn lực bắt lấy cơ hội hoang đường, ý đồ dựa vào đây chạm tới địa vị cao hơn, đẳng cấp cao hơn, rất đáng giá.
Vô số người thảm thiết ngã xuống, chỉ có một vài người may mắn, tập hợp đủ thiên thời địa lợi may mắn trùng hợp, từ đấy về sau một bước lên mây. Rồi mấy năm nữa, khi đã công thành danh toại, bọn họ thêm một lần đứng dưới ánh đèn rạng rỡ của những bữa tiệc rượu xa hoa, chẳng qua bây giờ thân phận bọn họ đã chuyển từ mớ rau xanh thành bác gái lựa rau xanh.
Mọi thứ cứ như vậy lần lượt lặp lại tuần hoàn, tựa như vòng quay Mark Six ma lực, hất tung vô số sinh mạng, rồi lại có hàng nghìn hàng vạn người mới xinh đẹp non nớt bị cuốn vào.
*Mark Six: ở một thành phố hơn 7 triệu dân như Hong Kong, xổ số Mark Six là giấc mơ triệu phú thường trực. Cứ 2-3 ngày quay thưởng một lần, giải độc đắc không khi nào dưới 8 triệu HKD, có thể nói cứ 2-3 ngày lại có một triệu phú USD ra đời! Khi liên tiếp vài kỳ không có người trúng, quỹ thưởng cộng dồn lên đến cả chục triệu USD. Mark Six cũng giống như xổ số ở nhiều nước, chọn 6 cặp số từ 00 đến 49. Ai cũng biết tỷ lệ trúng là vô cùng khó, hay chính xác là 1/13.983.816 trường hợp! Nhưng biết đâu đấy? Tâm lý đó là thường trực của những ai thích “đỏ đen”. Hơn nữa, nếu không trúng thì có thể an ủi mình đang “đầu tư” cho chính mình.
Không ai muốn chấm dứt. Tất cả đều muốn leo lên.
Lặp lại tuần hoàn, như say như dại.
Quan Duệ trước khi ra cửa mới đọc được tin tức trên báo. Nàng đã không ngừng làm việc suốt mười bốn tiếng, sau đó lại trải qua thêm hai tiếng tỉ mỉ chọn trang phục, năm giây trước khi ra khỏi nhà để đến tham dự sự kiện điện ảnh mới có cơ hội nhìn qua tờ báo.
Kỳ thật, không thể trách nàng cập nhật tin tức quá kém, bởi vì trước khi đọc báo, toàn bộ đám nhân vật chính không ai thông báo cho nàng một câu về trò cười đêm qua.
Ngồi trên chiếc Bentley, Quan Duệ mặc bộ lễ phục màu đen thương hiệu Chanel, tà váy dài được trợ lí tỉ mỉ xếp gọn trên băng ghế. Mười đầu móng tay hình dáng hoàn mỹ đặt lên tờ báo, rõ ràng đã sơn bóng bằng màu sắc nhu hòa, thế nhưng vẫn tỏa ra tia sắc bén khiến người ta sởn tóc gáy.
Uất Trân ngồi ở khá xa phía trước. Bởi vì nước hoa của Quan Duệ là cực phẩm được đặc biệt chuyển tới qua đường hàng không, có giá trị hơn mười nghìn USD, mùi hương độc nhất vô nhị thế giới, cho nên Quan Duệ không muốn bị mùi nước hoa của Uất Trân làm rối loạn.
Nhưng cho dù khoảng cách xa như vậy, Uất Trân vẫn có thể nhìn rõ tiêu đề trên tờ báo mà Quan Duệ đang cầm trong tay: Vệ Hồng và Quan tam thiếu gia đêm khuya đánh nhau dữ dội giữa phố, đạo diễn nổi danh Đoàn Hàn Chi khoanh tay đứng nhìn.
Ngay kế bên là ba tấm ảnh chụp to đùng. Quan Tĩnh Trác lôi kéo Đoàn Hàn Chi, không muốn để y chạy, hai người giằng co; Vệ Hồng và Quan Tĩnh Trác dây dưa vặn tay bẻ chân, cùng với Hoa Cương chuẩn bị xông tới; Đoàn Hàn Chi đứng một bên, ánh mắt lãnh khốc khoanh tay nhìn.
Không khác gì đoàn ca kịch ballet trung ương đang biểu diễn trên sân khấu rộng lớn.
“Nam nhân.” Quan Duệ cười lạnh một tiếng, khép tờ báo lại, đặt sang bên cạnh.
Uất Trân nghĩ Quan Duệ sẽ tức giận, sẽ bùng nổ, thậm chí gào thét. Nhưng sự thật đã chứng minh, nàng quá xem thường khả năng kiềm chế lẫn mức độ thông minh sắc sảo của nữ nhân này. Khi Quan Duệ nói ra hai chữ kia, phảng phất bao hàm khinh thường cùng lãnh đạm với cả thế giới, nhưng âm điệu vẫn cố tình tạo ra khuynh hướng cảm xúc tràn ngập. Phải nói sao nhỉ? Khuynh hướng cảm xúc của nàng cũng giống như làn da nàng, trải qua vô số lần được bột kim cương điểm tô thêm màu sắc, lạnh lẽo đến mức không còn giống người sống.
Cơ thể Uất Trân bên dưới bộ lễ phục thương hiệu Prada không khỏi nhẹ nhàng run rẩy.
Quan Duệ – đại tiểu thư Quan gia, đứa em gái mang nửa dòng máu họ Quan được Quan Phong chẳng biết từ chốn khỉ ho cò gáy nào phát hiện. Nàng, cùng với anh trai loạn luân, sinh ra đứa con gái bị nhược trí. Nàng, một nữ nhân nửa đời cơ cực, thế nhưng có thể tu luyện thành đại tiểu thư đầy mị lực, vừa lãnh khốc vừa phong tình vạn chủng.
Thời điểm lựa chọn gả vào nhà họ Quan, Uất Trân đã đem cuộc đời mình chia thành hai nửa. Một nửa giao cho chồng nàng, Quan Tĩnh Trác. Nửa còn lại giao cho đại tiểu thư Quan gia, Quan Duệ.
“Em không có gì muốn nói sao?” Quan Duệ đặt tờ báo xuống, đôi mắt được hàng mi dài tinh xảo hỗ trợ càng thêm thâm thúy sâu không thấy đáy.
Uất Trân cúi đầu: “…Không, không có gì.”
Quan Duệ nhìn chăm chú Uất Trân một lát, đột nhiên hỏi: “Em gặp Quan Phong chưa?”
Uất Trân lắc đầu.
Quan Phong mà Quan Duệ vừa nhắc chính là anh trai của nàng cùng Quan Tĩnh Trác, ông chủ lớn phía sau tập đoàn giải trí Quan thị, vô cùng bí ẩn, rất ít người từng thấy hắn công khai xuất đầu lộ diện. Đừng nói lúc Uất Trân đính hôn hắn không hề tham dự, nghe nói ngay cả lúc Quan Duệ sinh con, cũng phải đầy tháng mới ôm đứa bé đến cho Quan Phong nhìn mặt.
Mỗi năm, Quan Phong có đến phân nửa thời gian là bay đi bay lại khắp nơi, chẳng ở nơi đâu cố định. Trừ Tiệp Tiệp, đứa con gái do Quan Duệ sinh, chẳng ai biết bên ngoài hắn còn đứa con trai con gái nào nữa không. Nam nhân ấy rất ít khi lên tiếng, cơ hồ mọi chuyện đều giao cho Quan Duệ xử lý; Nhưng một khi hắn đã lên tiếng rồi thì đó chính là một câu định Càn Khôn, không ai dám phản bác nửa chữ.
“Quan Phong ấy mà…” Quan Duệ dùng một khẩu khí đạm bạc mà trầm ổn, tựa như đang thảo luận xem thực đơn tối nay có gì, nói: “Anh ấy là một nam nhân rất ít khi khiến cho bản thân mất tự chủ. Anh ấy bình tĩnh, ổn định và giỏi khống chế, luôn chính xác như vi mạch máy tính, giống như vĩnh viễn không xuất hiện bất cứ một sai lầm nào. Ở trong nhà chị, anh ấy là uy quyền tồn tại tuyệt đối, không ai dám chống đối với ý tưởng cùng mệnh lệnh của anh ấy. Bởi vì sự thật chứng minh, anh ấy mãi mãi chính xác.”
Uất Trân dùng đôi mắt trang điểm màu vàng kim ánh nhũ bạc Shadow nhìn Quan Duệ chăm chú không chớp mắt.
“Nhưng trước đây, anh ấy không phải như vậy đâu…” Quan Duệ dần thay đổi câu chuyện: “Khi em nhìn thấy nam nhân kia, em hoàn toàn không thể tưởng tượng được thời tuổi trẻ anh ấy chơi có bao nhiêu điên cuồng, bao nhiêu hoang đường, bao nhiêu tính khí thất thường, bao nhiêu…” Nàng dừng một chút để lựa chọn từ ngữ, sau đó ngữ khí trở nên ôn hòa: “–hạ lưu.”
“Đương nhiên, chị cũng không tận mắt chứng kiến, đều là có người đã kể lại cho chị nghe.” Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Uất Trân, Quan Duệ tao nhã nở nụ cười: “Người kể cho chị nghe đương nhiên không có can đảm thêm mắm dặm muối, bất quá chị vẫn có thể hình dung ra. Em là người trong giới nghệ thuật, chắc hẳn phải biết Đoàn Hàn Chi chơi bời trác táng thế nào đúng không? Chị nói em biết nhé, Quan Phong thời trẻ còn nổi loạn hơn gấp một vạn lần.”
Ngữ điệu của Quan Duệ lúc này không có lấy nửa điểm châm chọc hay hàm chứa ý tứ mỉa mai. Ngược lại, ngữ điệu ôn nhu của nàng tựa như đang dùng thơ phổ nhạc tặng cho tình nhân.
“Chị nói với em những chuyện này…” Uất Trân cố gắng khiến cho thanh âm của mình cũng có thể khuynh hướng dịu dàng.
“À, chị chỉ muốn cho em biết, nam nhân trên đời đều giống nhau cả, dù là Quan Phong…” Quan Duệ vuốt nhẹ tờ báo “–Hay những nam nhân khác. Điều duy nhất khác biệt là bọn họ còn trẻ nên chưa biết quay đầu, còn Quan Phong thì đã già rồi.”
Uất Trân hình như hiểu được một hai phần.
“Em đó, em còn chưa hiểu hết, tình cảm nam nữ chính là như vậy.” Quan Duệ nhẹ nhàng đưa tay lên, dùng ngón tay thon dài được bảo dưỡng cực kỳ tốt vuốt ve mái tóc Uất Trân, động tác dịu dàng từ trên cao đi xuống, cứ như đang chải chuốt bộ lông mềm mại của con mèo cưng, “Điều duy nhất em cần làm là đợi bọn họ chơi chán, đợi bọn họ già đi, tự nhiên sẽ quay về bên cạnh em. Có thể em phải chờ mười mấy năm, thậm chí mấy chục năm, nhưng điểm khác biệt là một nữ nhân thông minh sẽ biết cách dùng thời gian chờ đợi làm được rất nhiều chuyện, còn nữ nhân ngu xuẩn chỉ biết chờ đợi vô ích, khiến bản thân từ từ già nua.”
Quan Duệ cúi người xuống, dường như đang thân mật thì thầm bên tai Uất Trân, nhẹ nhàng mỉm cười: “Điểm thông minh duy nhất của em, chính là khi chị hỏi em có gì muốn nói không, em trả lời rằng không có.”
Nàng dùng tư thái vô cùng tao nhã ngồi dựa lại vào băng ghế sau chiếc Bentley. Ngay lúc đó, chiếc xe dừng lại, ngoài cửa sổ hiện ra cánh cổng lớn cao ba thước bằng thủy tinh của hội trường hết sức xa hoa. Chiếc xe màu đen của Quan Tĩnh Trác đã đậu trong bãi, còn anh thì đang đứng phân phó điều gì cùng cấp dưới.
Tài xế mở cửa xe, Quan Duệ mang đôi giày cao gót 7cm bước xuống, bộ dáng nhàn nhã không ai bắt chước nổi, đứng ngay trên tấm thảm đỏ trước cửa hội trường.
“Đi theo chị, Uất Trân.” Quan Duệ thản nhiên phân phó, vẻ mặt hoàn mỹ nếu được chụp vào bất cứ lúc nào đều có thể đăng lên trang bìa tạp chí, bởi vậy không ai nghe ra trong âm điệu của nàng có ẩn chứa một tia trầm thấp băng lãnh: “Chúng ta đến nhìn thử xem, mấy nam nhân ấy có gì giải thích với chúng ta.”
……
Quan Tĩnh Trác mặc bộ âu phục may thủ công bằng lông cừu màu xám của Italia, màu sắc có chút ảm đạm nên khiến cho vẻ mặt anh cũng hơi khó coi. Tuy rằng khi phân phó công việc với cấp dưới vẫn đâu ra đấy, nhưng anh thoạt nhìn cứ như chiếc đồng hồ quả lắc để bàn, bất cứ lúc nào đều có khả năng ngừng hoạt động, cứng ngắc, âm trầm, hơi thở mệt mỏi.
Quan Duệ đi đến trước mặt Quan Tĩnh Trác, đám phóng viên bên ngoài hội trường nhá máy chụp hình liên tục. Đại tiểu thư Quan gia, tam thiếu gia cùng tam thiếu phu nhân chưa qua cửa, ba người có một không hai đồng loạt xuất hiện dưới ống kính máy ảnh của phóng viên, quả thật chính là đầu đề hiếm thấy.
Nhìn chăm chú Quan Tĩnh Trác, Quan Duệ thản nhiên mỉm cười, đôi môi màu nước nhếch lên một độ cong tuyệt diệu: “Vài ngày không gặp, em không có gì nói với người chị này sao?”
Quan Tĩnh Trác cũng nhìn nàng chăm chú. Suốt mười giây sau câu hỏi của nàng, anh vẫn giữ trên môi nụ cười đặc trưng của người trong Quan gia, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì cả.”
Quan Duệ gật đầu, “Tốt.”
Sau đó nàng một câu cũng không nói, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà cho tới bây giờ vốn chưa từng xuất hiện trên người nàng, nhanh chóng kéo Uất Trân đang đứng một bên, hung hăng đem tay nàng nhét vào tay Quan Tĩnh Trác. Đại khái chưa từng thấy chị mình có khí lực lớn như vậy, Quan Tĩnh Trác há to miệng, Uất Trân sợ ngây người, cả hai vì thế cứ đứng yên cứng ngắc nắm tay nhau.
Tư thế này nếu như bị phóng viên tòa soạn chụp được, hơn nữa hai người lại ăn mặc đẹp đẽ cao quý, thêm vào bối cảnh hội trường xa hoa phụ trợ, chắc hẳn có thể trực tiếp xem đây là buổi lễ kết hôn của Quan tam thiếu gia. Đáng tiếc, dù có thể chụp ra một đôi tiên đồng ngọc nữ trời đất tạo thành, cũng không thể nhận thấy nội tâm Quan Tĩnh Trác có bao nhiêu dày vò. Tiếp xúc như vậy đối với anh mà nói chẳng khác gì được Quan Duệ nhét vào tay dòng điện cao thế hai ngàn volt, bắt anh phải tay không nắm chặt.
Quan Duệ lui về sau nửa bước, nheo mắt nhìn chằm chằm em trai nàng cùng Uất Trân, mấy giây sau mới khinh miệt bình luận: “…Hai đứa xấu quá.”
“…” Quan Tĩnh Trác cúi đầu nhìn bộ tây trang màu xám tro trên người mình và bộ lễ phục Prada màu tím nhạt của Uất Trân.
“Chị đã nói với em từ sớm rồi, em nên mặc bộ lễ phục Pearl trắng.”
“…” Uất Trân trước bao nhiêu phóng viên đều có thể vui vẻ nói cười, lúc này lại không thốt ra được một chữ.
“Các em có thể đứng gần hơn một chút không?”
Quan Tĩnh Trác im lặng không nói. Uất Trân nhìn sắc mặt anh, nhích lại gần hơn đôi chút, nhìn thoáng qua tựa như một cặp vợ chồng chuẩn mực dựa sát bên nhau, cùng chị gái tán gẫu việc nhà.
Đương nhiên, nếu phóng viên có thể chụp được cả bóng ma không dễ gì phát hiện, như vậy bọn họ có thể nhìn ra, hành động “nắm tay” Uất Trân của Quan Tĩnh Trác thật không thể dùng động từ “nắm” mà hình dung, nói “siết chặt” hay là “bóp nát” càng thích hợp hơn nhiều.
Lực đạo này nếu tiếp tục thêm một giây nữa, có thể toàn bộ xương bàn tay của Uất Trân đều dập nát. Nếu tiếp tục thêm một giây nữa, có thể Uất Trân sẽ thét chói tai thấu tận trời xanh. Nếu tiếp tục thêm nửa giây nữa, có thể Quan Duệ sẽ nhạy cảm phát hiện ra điểm bất thường, sau đó lập tức ngăn cản.
Nhưng giả thiết vẫn chỉ là giả thiết. Mâu thuẫn vĩnh viễn không bao giờ bùng phát ngay tại thời điểm bắt đầu. Nó sẽ tựa như đám mây đen ngày mưa bão, lẳng lặng tích tụ, từng chút từng chút một nặng nề hơn, dần dần dữ tợn.
Ngay trước thời điểm Uất Trân thống khổ thét lên, đột nhiên tầm mắt Quan Duệ lướt qua Quan Tĩnh Trác, mỉm cười với người đứng sau lưng anh: “Chào buổi tối, đạo diễn Đoàn, Vệ tiên sinh.”
Quan Tĩnh Trác thả lỏng khí lực bàn tay. Anh quay đầu lại, nét mặt giống hệt nam nhân vừa dùng xong bữa cơm chiều, đang dẫn theo vợ mình ra ngoài tản bộ.
Đoàn Hàn Chi đứng trên tấm thảm đỏ phía sau bọn họ, mang theo nụ cười thản nhiên, lạnh lùng xa cách, nho nhã lễ độ. Đặc điểm tương phản nhất chính là bộ y phục y mặc hôm nay, âu phục màu xám tro của nhãn hiệu Dior, khăn choàng cổ bằng lụa cùng màu. Bởi vì đây là phong cách lịch thiệp của những học viện Anh quốc, cho nên càng phụ trợ thêm cho đôi mắt sắc bén băng lãnh của y phá lệ phát ra tia sáng đáng sợ.
Vệ Hồng đứng ngay sau Đoàn Hàn Chi nửa bước, mặc âu phục màu đen, không quá nghiêm trang cũng không quá nặng nề, tuyệt đối phù hợp với mọi bữa tiệc. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, chỉ cần đi bên cạnh Đoàn Hàn Chi, bất luận hắn mặc cái gì đều khiến người ta cảm thấy Đoàn Hàn Chi đang dẫn theo một con cún bự chảng còn cao hơn chủ nhân cả một cái đầu.
Có lẽ dù hắn mặc áo ngực ren cùng váy phồng, vẫn khiến người ta có chung cảm giác…
Ánh mắt Quan Duệ thật ra chỉ lướt qua người cậu diễn viên mới nổi vài lần, kế tiếp nàng vỗ vỗ vai Quan Tĩnh Trác cùng Vệ Hồng, cất lời khen ngợi: “Hiện tại hai người nhìn tốt hơn nhiều, tuyệt đối không giống hai tên tiểu lưu manh đêm khuya say rượu đánh nhau giữa đường. Đúng không, Uất Trân?”
Âm cuối của nàng mười phần ôn nhu, tựa như lưỡi dao cạo lướt ngang mặt.
Uất Trân ho khan một tiếng, không nói được câu nào. Vốn từ sở hữu đều bị ba người Quan Duệ, Quan Tĩnh Trác, Đoàn Hàn Chi phát ra khí thế áp đảo, đè nén xuống tận sâu trong yết hầu, tựa như thân thể bị chìm sâu năm ngàn mét dưới mực nước biển, bị áp lực nước khiến cho thịt nát xương tan.
“Tôi tình nguyện làm tên tiểu lưu manh đêm khuya say rượu đánh nhau giữa đường, cũng không tình nguyện…” Đoàn Hàn Chi dùng ánh mắt xoi mói hết nhìn bộ âu phục màu xám tro của mình lại nhìn sang bộ âu phục màu xám tro của Quan Tĩnh Trác, sau đó dùng hành động thực tế biểu đạt câu nói còn chưa trọn vẹn.
Y trực tiếp cởi áo vest bên ngoài xuống, nhẹ nhàng đưa cho trợ lý, phân phó mà không hề quay đầu nhìn lại: “Trong vòng 10 phút đến câu lạc bộ Trường An đem bộ âu phục màu đen đến đây cho tôi. Nếu quá giờ, anh bị fire.”
*fire: sa thải (là anh Hàn Chi dùng tiếng Anh, chứ không phải ta đâu).
Người trợ lý không chút chần chừ, sau mười giây kể từ lúc nhận chiếc áo vest đã lập tức phóng lên xe biến mất khỏi cổng lớn hội trường.
“Bây giờ…” Đoàn Hàn Chi chuyển hướng sang Quan Duệ, ôn hòa vươn tay, “Rất vui được gặp cô, Quan tiểu thư.”
Quan Duệ mang bao tay Chanel màu đen bằng lụa tơ tằm, bọn họ giống như bạn bè nhiều năm không gặp, thân thiết bắt tay.
Ngay tại thời điểm ánh đèn chớp lóe lên, Đoàn Hàn Chi mang theo nụ cười sắc bén như dao ngàn năm không đổi, thản nhiên nói: “Có một người tôi muốn giới thiệu với cô.” Y đặt tay lên vai Vệ Hồng, lịch sự tuyên bố cùng Quan Duệ: “Đây là partner hiện tại của tôi, Vệ Hồng.”
*partner: ở đây có thể hiểu là người yêu (aka chồng)
Trình độ tiếng Anh của Quan Duệ rất tốt, còn trình độ tiếng Anh của Quan Tĩnh Trác và Vệ Hồng cũng đủ dùng.
Vì thế, khi âm cuối của từ partner được nhẹ nhàng phát ra, mấy đương sự tại đây đều không ngoại lệ, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng đồng loạt trầm xuống, chấn động cực độ.
Người đầu tiên phản ứng là Quan Duệ. Sau gần hai mươi giây trầm mặc, nàng mới mỉm cười: “Bao nhiêu năm rồi, đây là lần thứ hai tôi nghe thấy cậu ở trước mặt tôi tuyên bố partner của cậu. Lần trước thái độ của tôi quả thật không tốt, tôi rất lấy làm tiếc. Bất quá lần này, tôi xin chúc mừng cậu.”
Kế tiếp, nàng vỗ vỗ vai Vệ Hồng, người cao hơn nàng hẳn một cái đầu: “Cậu thật anh tuấn, y phục màu đen rất hợp với cậu.”
Vệ Hồng vô cùng yếu ớt nhìn chằm chằm Đoàn Hàn Chi: “Tôi… Tôi… Anh… Anh… Tôi…”
Đoàn Hàn Chi khi cười vô cùng xinh đẹp, nhưng xuyên qua đôi môi mỏng hơi hé mở, mơ hồ có thể nhận ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắc khiến người ta không rét mà run: “Thế nào, cậu ghét bỏ tôi?”
Vệ Hồng nghiêm mặt, đứng thẳng, lắc đầu, phủ nhận. Toàn bộ quá trình hoàn thành trong một giây.
“Tốt lắm.” Đoàn Hàn Chi lười biếng quay đầu đi, nói với Quan Duệ: “Như vậy, tôi hy vọng tam thiếu gia quý phủ từ nay về sau không cần đối với partner của tôi ra tay quá nặng. Ai ra tay trước không quan trọng, quan trọng là, tam thiếu gia quý phủ đối với việc giao thiệp xã hội của tôi đừng nên can thiệp quá mức, khiến tôi khó xử vô cùng.”
Quan Duệ dùng khóe mắt liếc Quan Tĩnh Trác một cái: “Em làm gì?”
Đoàn Hàn Chi còn chưa mở miệng, Quan Tĩnh Trác đã sắc mặt âm trầm trả lời: “…Kéo y rời khỏi một bữa tiệc chơi thuốc ở quán bar.”
Bầu không khí đột nhiên rơi vào ba mươi giây mặc niệm, ngay cả tiếng hô hấp cũng không có, so với cảm giác lúc nãy khi nghe câu “Đây là partner của tôi.” còn kinh thiên động địa hơn nhiều.
Chẳng phải đã nói rồi sao? — Mâu thuẫn vĩnh viễn không bao giờ bùng phát ngay tại thời điểm bắt đầu. Đúng, không sai, hơn nữa còn có một câu khác: Khi ngươi cảm thấy mâu thuẫn đã tích tụ đủ để phá hủy cả một tòa cao ốc, trên thực tế vẫn còn xa lắm năng lượng mới tích tụ đến mức cao nhất.
Thanh âm đại biểu cho sự bùng nổ vĩ đại nhất, sau ba mươi giây trầm lắng mới đột nhiên vang lên từ phía sau.
“Chào buổi tối, các quý bà quý ông.” Một nam nhân tuấn mỹ, gương mặt tinh xảo như điêu khắc ra từ đá cẩm thạch, làn da tái nhợt như trang giấy trắng, nét mặt thản nhiên đứng ngay phía sau bọn họ, thanh âm lãnh đạm đến mức cơ hồ có thể khiến tất cả mọi người đóng băng.
“Xin hỏi mọi người đang làm gì ở đây, mở tiệc trà sao?”
Sau lưng Quan Duệ cứng đờ hết mấy giây, nàng chậm rãi quay đầu: “…Quan Phong.”