Trương Thiết Trụ đang trốn anh!
Tô Lâm nhạy bén mà nhận ra, mấy ngày này Trương Thiết Trụ vẫn luôn đi sớm về muộn, thậm chí chủ động xin quản lý trong xưởng cho đi giao hàng ở tỉnh khác.
Cùng ở một phòng, nếu Tô Lâm thật sự muốn chặn hắn lại là dễ như trở bàn tay, nhưng Tô Lâm chỉ sợ bức ép gấu ngốc tới nóng nảy, sợ đối phương dưới sự tức giận sẽ dọn ra ngoài, chính mình lúc đó mất nhiều hơn được. Tô Lâm đã nghe qua không dưới một lần mấy công nhân trong xưởng nói đến việc Trương Thiết Trụ đang tìm phòng trọ khác.
Cứ trải qua nửa tháng không liên lạc và giao lưu như vậy, Trương Thiết Trụ vẫn còn tìm mọi cách tránh né Tô Lâm. Tô Lâm cũng không phải là người nhẫn nại, cho nam nhân một tháng để suy nghĩ đã là cực hạn của anh, Tô Lâm quyết định không thoái nhượng nữa.
Hôm nay Tô Lâm ngăn chặn Trương Thiết Trụ trở về lúc hai giờ sáng trong phòng khách.
Trương Thiết Trụ vào nhà, thật cẩn thận mà cởi giày, đi tới phòng khách, đột nhiên đèn sáng lên, liền thấy Tô Lâm đang ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, biểu tình trên mặt có chút làm cho người ta sợ hãi.
Trương Thiết Trụ sững sờ tại chỗ, sau chuyện lần trước, hắn đã biết lực ảnh hưởng của Tô Lâm đối với mình có bao nhiêu lớn, hắn thật sự không muốn tiếp xúc sâu hơn nữa với anh, hắn sợ không quản nổi dục vọng của chính mình.
Tô Lâm khoanh tay, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn về phía Trương Thiết Trụ, trong mắt bắn ra một tia lửa giận, anh đứng lên đi về phía đối phương, lại thấy con gấu ngốc kia lùi về sau, ngọn lửa trong lòng đột nhiên cháy càng lớn, anh tức giận đến hoảng, nói chuyện không lựa lời:
"Anh còn là đàn ông không? Chỉ là sờ soạng bộ ngực thôi, có đáng để anh canh cánh trong lòng như vậy sao? Tôi đã không ngại thì anh trốn cái gì? Cũng không phải là chuyện gì lớn."
Tuy rằng Tô Lâm đang nổi nóng nhưng anh vẫn muốn làm cho Trương Thiết Trụ an lòng, đừng thấy áp lực quá lớn; nhưng cùng một lời nói, nghe vào trong tai Trương Thiết Trụ lại hoàn toàn không phải như thế, lòng hắn như bị một vách tường đè chặt, nghẹn đến hoảng, trong lòng hắn không những không thoải mái như Tô Lâm muốn mà càng thêm khó chịu, giống như bị kim đâm.
Thì ra Tô Lâm căn bản không ngại bị đàn ông chạm vào!
Tô Lâm thấy Trương Thiết Trụ không đáp, cho rằng đối phương vẫn không nghĩ thông, anh cũng không muốn khuyên nữa, chính mình chủ động đã rất khó rồi, hắn còn muốn như thế nào nữa.
Tô Lâm thật sự là muốn mổ cái đầu to của nam nhân ra xem xem bên trong chứa cái gì, sao có thể cố chấp như vậy, ép bức không được, dụ dỗ không được, cưỡng bức cũng không được.
Mấy ngày này vì không muốn kích thích nam nhân, Tô Lâm vẫn luôn chú ý cách ăn mặc vào ngày thường, ở nhà chỉ mặc một bộ áo ngủ mà Trương Thiết Trụ đưa kia.
Tô Lâm càng nghĩ càng giận, chính mình vì nam nhân mà trả giá nhiều như vậy, nam nhân vẫn không thông suốt. Tô Lâm lại liếc mắt nhìn đối phương một cái, giận dỗi trở về phòng ngủ.
Trương Thiết Trụ một đêm không ngủ!
Buổi tối ngày hôm sau, chờ đến khi hắn xuống nhà xưởng, công nhân chỉ còn vài người.
"Đầu gỗ, sao bây giờ mới đến, đã bỏ lỡ chuyện hay rồi."
Nam nhân đầu trọc đập bả vai Trương Thiết Trụ cười cười nói.
Trương Thiết Trụ không nhìn anh ta, trong lòng hắn có chuyện, không có tâm trạng nói chuyện với người khác.
Đầu trọc sờ sờ cái đầu trơn bóng, anh ta là người quê mùa, không thấy được trong lòng Trương Thiết Trụ đang buồn bực, liền tiếp tục cười nói:
"Đầu gỗ, cậu đoán xem vừa rồi tôi thấy cái gì?"
Trương Thiết Trụ rất lâu không đáp, đầu trọc dứt khoát tự hỏi tự trả lời: "Là xưởng trưởng mới của chúng ta!"
Lúc này Trương Thiết Trụ mới có phản ứng, hắn nhanh chóng ngẩng đầu, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn chằm chằm đầu trọc.
"Không thể nhìn ra nha, đầu gỗ, ngày thường cậu là người thành thật như vậy mà cũng tò mò chuyện này sao?" Nói xong đầu trọc liền nhịn không được mà cười.
Trong lòng Trương Thiết Trụ đã gấp đến hoảng nhưng lại không dám biểu hiện quá rõ ràng, há miệng thở dốc, cũng không biết nên nói cái gì.
Cũng may là đầu trọc vốn không hy vọng xa vời Trương Thiết Trụ sẽ đáp lời anh ta, rất nhanh đã tiếp tục: "Vừa rồi tôi thấy xưởng trưởng ôm cánh tay của một người đàn ông cười cười nói nói ra khỏi xưởng. Nam nhân kia vô cùng đẹp trai, ăn mặc hàng hiệu, vừa nhìn đã biết là tinh anh xã hội, người ta còn đi một chiếc xe đắt tiền đến đón xưởng trưởng. Cậu không thấy đâu, xưởng trưởng của chúng ta ôm nam nhân kia cười đến vui sướng, trước đây tôi còn chưa nhìn thấy cô ấy cười vui đến như vậy. Chậc, đúng là rất xinh đẹp luôn. Đầu gỗ, tôi cam đoan với cậu, nam nhân kia nhất định là bạn trai của xưởng trưởng. Thật đúng là một cặp trai tài gái sắc!"
Đầu trọc bô bô mà nói một hơi, Trương Thiết Trụ càng nghe càng thấy bực bội, trong đầu luôn lặp lại hai câu "bạn trai của xưởng trưởng" và "trai tài gái sắc".
Khóe miệng Trương Thiết Trụ nổi lên tươi cười chua xót, cổ họng khô khốc, sự đau đớn trong lòng không cách nào vứt đi được.
Sau khi tan ca đã là bốn giờ sáng, không đạp xe đạp, Trương Thiết Trụ gọi xe trực tiếp trở về nhà của hắn và Tô Lâm, bên trong trống rỗng không có chút hơi người.
Trương Thiết Trụ ngã thẳng xuống sô pha.
Lại là một đêm không ngủ!
Một đầu khác.
Gần đây Tô Lâm và Trương Thiết Trụ sinh hoạt không tốt, tâm trạng rất xấu, anh nhận được điện thoại của anh trai Tô Hào, muốn anh về nhà một chuyến.
Tô Lâm thở dài, thì ra vì để dụ dỗ con gấu ngốc kia mà anh đã một tháng không về nhà, nhưng giờ phút này Tô Lam không quá muốn về đó, một là tâm tình bực bội, thứ hai là anh không muốn người nhà lo lắng.
"Em không muốn gặp chị dâu của em sao?" Tô Hào hỏi qua điện thoại.
Trong nháy mắt Tô Lâm có chút ngốc lăng, anh trai anh kết hôn? Đây là chuyện lúc nào, sao anh lại không biết, anh thậm chí chưa từng nghe anh hai nói chuyện yêu đương, sao chỉ ngắn ngủn hai tháng mà đã kết hôn rồi.
"Kết hôn một tháng trước, cũng không phải là chuyện quan trọng gì nên không nói cho em và ba mẹ."
Khóe miệng Tô Lâm run rẩy, kết hôn mà không phải chuyện quan trọng? Quả nhiên chỉ có loại nhân tài bạc tình như anh trai anh mới có thể nói ra lời như vậy. Tô Lâm không biết anh trai anh đang làm cái quỷ gì, nhưng anh vẫn rất hiểu rõ tính nết của y, tuyệt đối sẽ không tùy tiện giống như lời mà y nói. Người họ Tô bọn họ chưa bao giờ làm chuyện tùy ý.
Tô Lâm không khỏi sinh ra hứng thú thật lớn đối với người chị dâu mới này, anh nhịn không được tò mò chị dâu mình là người như thế nào, thế nhưng chỉ trong hai tháng ngắn ngủn đã có thể thu phục được anh trai lãnh tình công tác cuồng kia!
Hứng thú với chị dâu tạm thời áp chế chút buồn bực dưới đáy lòng Tô Lâm, anh hẹn anh hai 5 giờ chiều lái xe tới đón mình. Sau khi ở chung với Trương Thiết Trụ, đã rất lâu rồi Tô Lâm không lái xe.
- --
Editor: Sức chịu đựng của con người có giới thiệu =)))