Kế Hoạch Dụ Dỗ Tiểu Ngốc

Chương 7: Sập bẫy




Quả không hổ danh là trợ lý hạng A của tổng tài Ưng Mạnh. Hiệu suất làm việc của Tống Bạch rất tốt, chưa đến ba ngày, cả một khu đất ổ chuột đã bị anh thâu mua, tất nhiên những người hiện đang mưu sinh ở đó đều được hỗ trợ từ một nhà ở khang trang hơn, một việc làm tốt hơn, những người công nhân ở đây đều được đưa vào làm công nhân ở Tĩnh Lâm, những bà thím lượm nhặt ve chai thì được đưa về làm nhân viên vệ sinh trong công ty Tĩnh Lâm với số tiền gấp đôi số tiền họ phải làm việc trước kia. Nhưng nếu muốn có được tất cả mọi thứ kia, họ đều phải thống nhất diễn một vở kịch mang tên " Mất đất đột ngột-không có chỗ mưu sinh-thân ai nấy lo"


Khi nghe tin đất bị thu hồi, không  có chỗ ở, Tình Mặc thất tha thất thểu mang một vali nhỏ,hoang mang đi đến tiệm cà phê nơi cậu làm. Cả một ngày nay, cậu không ăn không uống, luống ca luống cuống mà đi tìm chỗ ở, chạy từ đông sang tây, nhưng chỉ nhận những cái lắc đầu hoặc là giá tiền quá cao khiến cậu không thể trả nỗi


Mang tâm trạng sầu đến cả thối ruột thối gan, chậm chạp thay đồ nhân viên phục vụ ca đêm, ban đêm hầu như không có ai mua cà phê để uống, cậu chỉ cần ngồi đây canh giữ là được rồi, sẵn thời gian rãnh cậu lại lôi những tờ báo đăng tin cho thuê phòng ra mà tìm kiếm


Vị tổng tài mặt dày Tĩnh Ưng Mạnh của chúng ta hôm nay mang tâm trạng phấn khởi đến tiệm cà phê của Tình Mặc đang làm. Vì sao anh lại vui như vậy ư ?? Còn phải hỏi, bởi vì tất cả mọi việc đã xong, bây giờ anh chỉ cần vào trong, đóng một kịch bản thật hay nữa thì mọi chuyện sẽ đại thành công


Vị tổng tài của chúng ta nghĩ đến vậy không khỏi sướng run người mà bước vào tiệm


Khi anh bước vào trong đập mắt anh là thân ảnh Lâm Tình Mặc đang chán nản nằm dài ra bàn phục vụ, thở dài thườn thượt trông đến chán nản vô cùng


Tĩnh Ưng Mạnh nhẹ bước đến chỗ cậu, tay anh khẽ vuốt lên mái tóc kia, cậu bất ngờ bị đụng chạm vậy không khỏi giật thót mình mà nhảy dựng lên. Nhìn khuôn mặt hoảng hốt của cậu, anh liền bật cười mà hỏi


- Tiểu Mặc làm gì nằm dài ra bàn mà trông có vẻ buồn thế kia?


Tình Mặc lúc này đã lấy lại được bình tĩnh, cậu ngây thơ trả lời lại con sói gian manh


- Ai!!! Thì ra là Đại Ưng ca ca. Haizzz, Đại Ưng anh biết không. Khu em đang ở tự dưng bị một công ty nào đó thu hồi lại một cách đột ngột, không một ai chuẩn bị tinh thần trước, ai cũng hoang mang mà lo lắng cả, những người thu hồi đất cứ thế đến là đến bảo mọi người dọn là dọn, đi là đi. Không cho bọn em thời gian chuẩn bị, bây giờ em không có nhà để ở. Chắc phải ở ngoài đường quá. Ai! Đúng là những kẻ nhà giàu, quyền lực phách lối, ác độc có miếng đất xíu xiu cũng cướp cho được. Những tên có tiền đáng ghét. Chỉ trừ Đại Ưng ra thôi


Cơ mặt của Ưng Mạnh co giật thật mạnh, những lời này giống như cậu đang rủa xã anh vậy. Nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mặt dày vô sĩ hùa thep tiếp lời cậu


- Tình Mặc, những kẻ đó thật xấu xa. Nếu em không chê, em có thể đến nhà anh ở, nhà anh có rất nhiều phòng, nhưng lại không có ai ở, em mà đến chắc sẽ sôi động lắm đó


Cậu tròn mắt mà nói với anh


- Đại Ưng ca ca, như vậy có làm phiền anh?


- Tiểu Mặc, không phiền em không hề phiền, em đến ở anh còn cảm thấy vinh dự không hết làm sao mà phiền được


- Thật tốt quá!!! Em sẽ trả tiền đầy đủ cho anh... Nếu không em sẽ ngủ ngoài đường mất TvT


- Không cần, cứ xem như là anh trả ơn em vì những lần cơm em đem đến cho anh đi


Tình Mặc suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lại nở nụ cười mà nói


- Đại Ưng ca ca, nếu như anh đã tốt với em như vậy, không bằng nếu em ở nhà anh, việc nhà, nếp núc cứ để em làm giúp anh xoa được không ?


Lâm Tình Mặc đưa ra đề nghị này khiến Tĩnh Ưng Mạnh suýt chút nữa không kìm được mà muốn dẫn cậu đi làm giấy tờ sang tất cả của cải của mình thành tên cậu. Chậc !! Chậc! Thật giống cảnh cô vợ nhỏ dễ thương mà


- Tốt ! Nếu như em muốn như thế thì cứ xem như đó là tiền thuê phòng mỗi tháng em trả cho anh đi


- Hay quá! Cảm ơn Đại Ưng anh thật tôt


Vậy em mau làm việc đi, hết ca anh đưa em về nhà của anh ( Chúng ta sẽ sống dưới một mái nhà, như một đôi vợ chồng :v)


Anh chọn một cái bàn gần nơi cậu làm việc, như thường lệ để cậu pha chế cà phê cho mình. Vừa tranh thủ ngồi chờ cậu, lại có thể tranh thủ xử lí cả một đống văn kiện chưa giải quyết xong. Tinh thần Tiểu Mặc đã phấn chấn trở lại, cậu không hề biết được, có một con sói, đang giả vờ vùi đầu vào văn kiện mà cười như kẻ dở hơi vì đã đưa được ’ Bà xã’ vào tròng