Du Chi được dẫn đến phòng tắm, nhìn thượng tướng mở vòi nước, đổ đầy nước vào cái bồn tắm lớn, lúc này mới hiểu được thượng tướng nói tắm rửa là có ý tứ gì.
Người cá thường xuyên ở dưới nước, đồng nghĩa với việc tùy thời đều có thể tắm rửa, nhưng mà con người thì không như vậy.
Ừm tắm rửa thì cứ tắm rửa đi, cơ mà thượng tướng sao ngài thế nào cũng không giống có ý rời khỏi đây vậy = =
“Cái kia, anh có thể…”
“Giúp cậu cởi đồ sao?” Cố Quân Điệt theo phái hành động, bắt đầu cởi nút áo ngủ của Du Chi.
—– Hả? Hả? Hả! Không, không, không phải mà! Tôi muốn nói anh có thể ra ngoài không! Không phải giúp tôi cởi quần áo! ∑( ° △ °|||) Mà tốc độ cởi đồ của thượng tướng rất nhanh, chờ đến khi Du Chi kịp phản ứng đã bị lột sạch quần áo, chỉ còn chừa lại cái quần lót nhỏ.
—— Cứu mạng! ∑(っ °Д °;)っ
“Cái này, tôi có thể tự làm được.”
“Không sao, đã giúp phải giúp cho trót.” Thượng tướng sắc mặt bình thản, khóe môi vẽ nên nụ cười vô hại.
Sau đó quần lót nhỏ cũng không còn.
Du Chi cảm thấy toàn thân không ổn lắm…
Nhanh chóng bước vào bồn tắm, tiểu thiếu niên đem chính mình từ từ chìm trong nước, sau đó lại nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Cố Quân Điệt cảm thấy cuộc đời tràn ngập lạc thú, đùa giỡn tiểu tử thẹn thùng kia thật thú vị.
“Cậu còn chưa tắm đã nhảy ra rồi?”
“Hả? Không phải tắm xong rồi đấy thôi…”
Cố thượng tướng: “…”
Tiểu Du Chi bị thượng tướng ấn lại vào bồn tắm.
Thượng tướng nặn một ít dầu gội ra lòng bàn tay, xoa xoa tạo bọt giúp Du Chi gội đầu.
Du Chi cảm nhận được bàn tay to lớn của thượng tướng ở trên đầu mình xoa a xoa, lâu lâu còn dùng ngón tay cào cào, quả thực rất thoải mái, thoải mái đến buồn ngủ.
Bất quá cậu liền rất nhanh bừng tỉnh, bởi vì sau khi gội đầu, thượng tướng bắt đầu giúp cậu tắm, bàn tay ấm áp thấm sữa tắm trơn ướt di chuyển khắp da thịt, giống như mang theo dòng điện.
Cố Quân Điệt đối với xúc cảm trơn mềm nơi bàn tay vô cùng hài lòng, tiếp tục ăn đậu hủ.
Toàn thân Du Chi cứng lại. (PД. q)
Thượng tướng ăn no liền bế Du Chi ra khỏi bồn tắm, lấy khăn lau khô, sau đó đi đến tủ đồ lấy áo ngủ mới cho tiểu tử kia.
Mấy thứ mua cho Du Chi còn chưa kịp sắp xếp lại, hiện tại đều đặt chung với quần áo của thượng tướng. Thượng tướng liếc qua đống quần áo của mình, động tay một chút, hướng về phía ngược lại.
Nói với Du Chi không tìm được áo ngủ mới mua, sau đó đưa cho cậu áo thun cổ tròn màu trắng rộng thùng thình của mình.
“Tìm không thấy” áo ngủ trong tủ quần áo: “…”
Thượng tướng cao 1m88, Du Chi chỉ cao hơn 1m65, Du Chi mặc áo của thượng tướng cứ như là tiểu hài tử lén mặc quần áo của người lớn, nửa bả vai lộ ra trong không khí, cái đùi trắng nõn bán lộ dưới đáy áo.
Cổ họng thượng tướng căng thẳng, cảm thấy chính mình làm bậy.
Thượng tướng tay trái ôm thắt lưng Du Chi, tay kia vòng qua đùi của cậu khiêng lên, làm cho cả người Du Chi đều ngồi trên cách tay phải của mình, đem thiếu niên toàn thân tỏa ra mùi hương thơm ngát bế về phòng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Người cá cũng cần tắm rửa sao =. =