Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 43




Edit: Chi Chi

Beta: Moonmaplun + Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki



Tiệc cưới Ôn Tác Nguyệt, Ôn Như Thị kiên quyết không tham gia.

Con gái bị tặng ra ngoài đã đủ thảm rồi, còn muốn mời mọi người đến xem, vậy chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao?

Biết mình không thể thay đổi tình trạng này là một chuyện, nhưng muốn cô trơ mắt nhìn Ôn Tác Nguyệt bước từng bước đi về phía nấm mồ, Ôn Như Thị tự hỏi mình còn có thể lòng không gợn sóng, miệng luôn mỉm cười, tiếp tục cùng tên khốn kiếp Bùi Nhân Thanh này ân ái chăng?

Tuy Bùi Nhân Thanh bất mãn nhưng cũng không làm được, nhưng cũng không làm gì được Mạc Tà đứng chắn trước cô, không cho hắn đến gần cô một bước.

Mạc Tà bây giờ đã không còn là cậu thiếu niên phải né đòn của hắn như trước, mấy lần Bùi Nhân Thanh tấn công mạnh cũng không làm hắn lui nửa bước!

“Ôn Như Thị!” Bùi Nhân Thanh tức giận, nếu không phải nữ nhân này còn tác dụng lớn với hắn thì sao hắn có thể để tên ẩn vệ của nàng đứng trước mặt mình lớn lối như thế!

“Đừng nói nữa, ta không đi.” Đứng sau lưng Mạc Tà, cách bờ vai rộng lớn, Ôn Như Thị bình tĩnh nhìn Bùi Nhân Thanh đang nổi cơn tam bành, giọng nói hờ hững xa cách, “Coi như ngươi thương hại cho Tiểu thập cũng được, nể mặt ta cũng được, sau này không được gây phiền phức cho nó.”

Không đợi hắn mở miệng mỉa mai, cô lại bình tĩnh bổ sung thêm một câu, “Đương nhiên nếu Bùi Tướng quân cố ý làm khó một cô gái yếu đuối, vậy cũng không có còn cách nào khác, cùng lắm thì không tham gia đại kế của Tướng quân nữa, cái bình hoa như ta có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chắc Tướng quân cũng không bận tâm.”

Bùi Nhân Thanh nheo mắt, nữ nhân này lại dám dùng chính mình để uy hiếp hắn, nàng thật sự cho rằng hắn không thể không sử dụng nàng?

Không thèm thêm nửa câu, Bùi Nhân Thanh không lên tiếng, phất tay áo bỏ đi. Cơ thiếp muốn ra ngoài với hắn còn nhiều, chọn bừa một người chắc chắn cũng dịu dàng nghe lời hơn Ôn Như Thị, nhưng đáng tiếc hôm nay có Ôn hầu, nếu không hắn cũng không cần đến tìm nàng.

Đến khi bóng lưng Bùi Nhân Thanh biến mất tại cửa viện, Mạc Tà mới thu kiếm quay người lại.

Thấy tâm trạng Ôn Như Thị không tốt, hắn nhìn cô một lát, khẽ nói: “Chẳng phải nàng muốn học võ công với ta sao, nếu còn chưa đổi ý thì ta có thể dạy nàng.”

Hắn vẫn như lúc trước, đôi lúc ù ù cạc cạc lại làm tiểu thư tức giận, nhưng kỳ lạ là hắn cũng càng ngày càng biết cách chuyển sự chú ý của cô sang thứ khác.

“Thật không? Chàng không gạt ta?” Quả nhiên, Ôn Như Thị mắc câu, cô kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt sáng long lanh cố nén sự hưng phấn.

Mạc Tà khẽ nở nụ cười, kết quả thí nghiệm làm cho hắn rất có cảm giác thành công.

Thì ra làm cô vui vẻ trở lại lại đơn giản như vậy, chỉ cần một câu thỏa hiệp của hắn.

“… Mạc Tà, chàng cười trông rất đẹp trai.” Không biết tại sao hắn lại cười vui vẻ như vậy, Ôn Như Thị thiếu chút nữa quên mất lời hứa của hắn, chỉ giật mình nhìn nụ cười hiếm có của hắn.

Hàm răng trắng tinh tôn lên làn da màu đồng của hắn, như tuyết đầu đông tan bớt đi chút lạnh lẽo, khiến cho đường nét trên mặt hắn ấm áp như ánh mặt trời.

Ôn Như Thị không nhịn được giơ tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào khóe môi cong cong của hắn, “Sau này chàng nên cười nhiều một chút.”

Mạc Tà trừng mắt nhìn, nhưng không giống ngày trước thường đỏ mặt thu hồi ý cười, hắn mỉm cười nhìn kỹ cô chủ đang ngẩn ra trước mắt, hiếm khi mới chủ động khẽ nói như thế: “Vậy bây giờ nàng muốn cứ nìn ta như thế hay là đi luyện công?”

Giọng nói hơi trầm xuống cùng với ánh mắt chăm chú của hắn tạo ra bầu không khí quyến rũ khó tả.

Ôn Như Thị nhíu mày: “Chàng đang quyến rũ ta à?”

Mạc Tà nghẹn lời, nụ cười trên mặt héo đi, ngôn ngữ của tiểu thư trắng trợn quá. Hắn đang quyến rũ nàng sao? Chắc là… Không phải đâu, hắn mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, màu đỏ ửng một lần nữa không khống chế được nổi lên trên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

So về độ vô liêm sỉ, sao hắn là đối thủ của Ôn Như Thị được.

Không đợi Mạc Tà hết bối rối, Ôn Như Thị đã vòng tay ôm cổ hắn, một tay khác gõ gõ lên cằm hắn, mắt đầy ý cười: “Nào, cười một cái cho tỷ.”

Sống tiếp quả thật rất khó, nhưng có một người luôn ở bên cô, vắt óc nghĩ cách làm cô hài lòng, sao cô còn có thể ích kỷ, còn có thể chìm trong nỗi đau của riêng mình mà phụ lòng hắn đây.

Mắt Ôn Như Thị lấp lánh, bám lên người hắn bằng một tư thế thật đẹp, thư thái nói: “Nhanh lên một chút.” Cứ như thật sự quên hết những chuyện không vui khác.

Mạc Tà cứng đờ giật giật khóe miệng: “Ta hơn nàng ba tuổi đấy.”

Thì sao? Cô phải gọi hắn là ca ca à? Nếu cô gọi thật, sợ là Mạc Tà còn 囧 hơn.

Ôn Như Thị suýt nữa phì cười, cô kiễng chân hôn nhanh lên môi hắn một cái, nghe lời sửa miệng: “Gia, cười một cái cho nữu xem nào.”

Chỗ bị cô hôn bên mép còn đang tê tê dại dại, Mạc Tà bất đắc dĩ liếc cô một cái, không chờ cô mở miệng đã nhấc tay xách cô ra ngoài cửa: “Nếu nàng muốn học thì tốt nhất nên tập trung vào.”

Ôn Như Thị rất muốn tự tin đáp lại lời của hắn, bản tiểu thư trời sinh chính là học gì tinh thông đó, nhưng qua một canh giờ trôi qua, ngay cả việc cơ bản nhất là đứng tấn cô cũng kiên trì không nổi.

Học võ rất khổ, Ôn Như Thị biết, nhưng cô không ngờ là khổ đến mức này.

Ba tháng qua đi, cô vẫn cứ dừng lại ở giai đoạn đặt nền móng. Lúc đến giám sát cô luyện công, Mạc Tà như biến thành người khác, dù cô nhõng nhẽo khóc lóc om sòm như thế nào cũng không mềm lòng chút nào.

Hắn còn hay chạy đến bên suối bẻ một cành liễu, cành liễu mềm mại được truyền nội lực của hắn đánh lên người rất đau, ngoại trừ mấy dấu hồng cũng không để lại vết thương gì về sau.

Chỉ cần Ôn Như Thị hơi lười biếng một chút, hoặc là sai tư thế, qua nhiều lần thử, cành liễu kia như có mắt đánh mông cô vài cái.

Hắn dám đánh mông cô?! Ôn Như Thị 囧囧 nhìn Mạc Tà tự xưng là phu tử, không chút nương tay xử phạt thể xác cô, quan trọng là, hắn cũng không chịu giúp cô xoa xoa cái mông bị đánh đau!

Nếu chỉ là khổ thì thôi, có khổ nữa mệt nữa, chỉ cần có hi vọng, cô vẫn có thể cắn răng kiên trì.

Nhưng kiên trì lâu như vậy, cô vẫn bị Mạc Tà một tay đẩy ngã xuống đất, ngồi phịch trên lá khô, không có hình tượng chút nào, cuối cùng Ôn Như Thị không thể không thừa nhận, thiên phú của cô chắc chắn không phải ở võ thuật.

Đây đúng là một sự thật khiến người ta đau lòng.

Không chỉ như vậy, thân phận chủ tớ của hai người cũng thay đổi long trời lở đất trong mấy tháng này.

Mông Ôn Như Thị đau lâu đến mất cảm giác, lúc vừa thấy một cây liễu trụi lủi bên ngoài lẳng lặng mà nhìn cô, cô hơi kích động muốn co cẳng chạy.

Nhìn gương mặt tuấn tú càng ngày càng đẹp của hắn, Ôn Như Thị cũng không dám ưỡn ngực vênh váo đùa giỡn như trước nữa.

Thế nhưng cô không chạy thoát nổi tiểu thị vệ nhà mình, bị người ta xách cổ áo mang về, quá tổn thương lòng tự trọng. Mạc Tà đang trong quá trình dạy dỗ cũng sẽ không để cô đến gần, nói cho oai là vì giữ khoảng cách có thể giúp cô tiến bộ.

Vất vả mãi mới chịu đựng được đến lúc Mạc Tà gật đầu, hai chân cô sắp xơ cứng thành chân vòng kiềng rồi. Ôn Như Thị không biết liệu chờ cô thật sự chống chọi qua được hai năm sau, có khi nào từ một mỹ nhân yêu kiều thướt tha mình sẽ biến thành nữ hán uy vũ cường tráng không.

Ôn Như Thị hối hận rồi, chạy trốn cũng không nhất thiết phải dùng cách này.

Cô thực sự tin rằng sức khỏe bây giờ của cô đã khá lên nhiều, chắc chắn không kiệt sức ngã vập mặt giữa đường chạy trối chết, còn võ công… hay là thôi đi —— cô thật sự không phải loại đó!

Qua việc tự kiểm điểm bản thân mình, cuối cùng Ôn Như Thị khóc thút thít nghẹn ngào kéo vạt áo Mạc Tà: “Chuyển luyện nội lực thành luyện khinh công được không, chúng ta đổi đề tài đi!”

Mạc Tà vuốt vuốt mái tóc đen lộn xộn của nàng, nhẹ nhàng đập tan giấc mộng của nàng: “Võ học là một đường thẳng, không có đường tắt, trong tiểu thuyết viết mở được hai mạch Nhâm Đốc là có thể xưng bá võ lâm, đều là lừa người. Nền tảng của võ công tốt đều là một cơ thể khỏe mạnh, tiểu thư đừng đùa nữa, ngoan, chúng ta lại làm một lần nữa.”

Ôn Như Thị không nói gì, nghẹn họng, môi run run nửa ngày mới nói được một câu: “Ta cảm thấy, qua sự dằn vặt của chàng, cơ thể ta đã rất khỏe mạnh rồi.”

Ngón cái nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, giọng Mạc Tà càng dịu dàng hơn: “Còn chưa đủ.”

Ôn Như Thị thề, chắc chắn hắn đang thích cái trò quang minh chính đại lấy cớ dạy dỗ nàng. Vừa đến lúc huấn luyện, trung khuyển lập tức biến thành phu tử mặt lạnh, như vậy là sai, không được đâu!

Ôn Như Thị khóc đến nước mắt như mưa, run cầm cập ôm cổ hắn: “Không phải còn có chàng ở đây sao, ta không đủ chỗ nào thì chàng luyện nhiều thêm một chút, bù trừ cho ta là được.”

Để hắn thay tiểu thư luyện nhiều một chút không phải là không được, ngược lại kiếm pháp của hắn đã đạt đến mức không ai trong Bùi phủ có thể là đối thủ của hắn rồi. Nhưng cứ bỏ dở nửa chừng như vậy thật sự không hay lắm, Mạc Tà khó xử nhíu mày, cúi đầu nhìn tiểu thư đang nằm ở trong lòng hắn khóc đến thê lương, cuối cùng đành đưa tay khẽ ôm nàng.

Quên đi, cô không muốn luyện nữa thì không luyện, chỉ là… thật đáng tiếc, hắn còn tỉ mỉ lập kế hoạch luyện tập cho cô.

Mạc Tà còn chưa đã thèm, vỗ vỗ Ôn Như Thị động viên cô: còn chưa bắt cô đẩy lu nước luyện nhảy cóc; cũng chưa bắt cô đi khắp núi bẫy chim sẻ; còn chưa ném cô từ trên vách núi xuống, lại từ giữa không trung tiếp được nàng; còn chưa bắt cô trèo lên từ giữa sườn núi… Ấy, cái này không được, tiểu thư sẽ sợ.

Mạc Tà ôm Ôn Như Thị khóc mệt trở về, thầm nghĩ, có lẽ sau này mình nên thu đồ đệ, vừa có thể giúp làm việc nhà, vừa có thể săn thú giúp gia đình, còn có thể thỏa mãn niềm đam mê dạy học của hắn, quả thực là tốt đến không thể tốt hơn.

“Tiểu thư, sau này chúng ta nên nhận nữ đệ tử hay nam đệ tử?” Chuyện trong nhà, hắn luôn luôn nghe Ôn Như Thị, Mạc Tà nghiêng đầu nhìn cô chăm chú.

Ôn Như Thị rút kinh nghiệm đau thương của mình, lấy lại tinh thần, cô ngẩng đầu nhìn Mạc Tà, đôi mắt đen láy sửng sốt một lát, rồi mới phản ứng: “A? Vậy, cũng được, tùy chàng.”

“Vậy nhận một nữ, một nam đi.” Mạc Tà vui vẻ quyết định như vậy, nam thì lôi ra ‘chà đạp’, nữ còn có thể kiêm chức nha hoàn cho cô.

Ôn Như Thị há mồm, cuối cùng muốn nói lại thôi, yên lặng thắp hai nén nhang cho đồ đệ tương lai của hắn.

Chỉ cần Mạc Tà không trút lòng đam mê không chịu nổi đó lên người cô, cô không quan tâm sống chết của người khác đâu.