Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 38




Beta: 洋紫月 Dương Tử Nguyệt + Moonmaplun + Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki

PS: Happy new year~~~ Chúc mọi người năm mới vạn sự như ý, an khang cát tường ♥ Hôm qua quẩy countdown kinh quá, không có sức đăng chương, sorry mọi người nha~

Hơn mười ngày liên tiếp Bùi Nhân Thanh không xuất hiện ở biệt viện, theo lời của quản gia thì gần đây tướng quân có rất nhiều việc phải làm.

Ôn Như Thị không đi hỏi thăm hắn bận việc gì, cuộc sống như bây giờ rất tốt, cô không cần lo lắng đề phòng nghĩ xem nên đối phó hắn như thế nào, cũng không cần tránh nha hoàn mà Ôn hầu để lại cho cô.

Dù sao chính chủ đã không xuất hiện thì có giục ccoo cũng chẳng làm được gì.

Còn Mạc Tà thì không biết hắn bận cái gì, ngoài thời gian trước cơm tối có thể xuất hiện trước mặt cô ra thì thời gian khác không hề thấy bóng dáng của hắn.

Đừng hỏi tại sao cô biết hắn không ở đây, những việc Ôn Như Thị làm khi buồn chán gần đây là gọi tên hắn.

Chỉ cần Mạc Tà không xuất hiện sau một giây, vậy có nghĩa hắn không có ở trong sân.

Cuộc sống của Ôn Như Thị lúc này đã hình thành một quy luật mới, ngày nào cũng dậy sớm để ăn sáng rồi đi dạo một lát với Liễu thị và nha hoàn trong vườn, sau đó quay lại phòng đọc sách.

Buổi chiều học may áo khoác nam, cô đã lãng phí cả một cuộn gấm vóc tốt, cuối cùng mới làm ra một bộ quần áo tạm chấp nhận được.

“Nếu Tướng quân biết phu nhân luôn nghĩ đến người thì nhất định sẽ rất vui.” Liễu thị sờ bộ quần áo đầu tiên của tiểu thư mình làm rồi khích lệ.

Ôn Như Thị liếc nàng một cái, không phản bác, chỉ thản nhiên nói: “Cất cái này đi, gọi người mang cuộn vải đen có hoa văn nổi kia đến cho ta”

Liễu thị giật mình, khó hiểu hỏi: “Phu nhân đã làm khá nhiều bộ rồi, nếu làm thêm nữa thì Tướng quân sẽ không mặc hết.”

Ôn Như Thị nhếch nhếch khóe miệng, cúi đầu chuyên tâm chọn bản vẽ, không đáp lại.

Ai nói là cô muốn làm quần áo cho Bùi Nhân Thanh, đưa hắn mấy bộ quần áo may hỏng là tốt bụng lắm rồi đấy. Mấy bộ lúc trước làm chỉ để luyện tập thôi, giờ mới làm thật này, không biết Mặc Tà mặc bộ đồ do cô dày công may thì sẽ thế nào nhỉ? Có phải sẽ càng đẹp trai, càng mạnh mẽ không?

Ôn Như Thị nhặt một tấm vải trắng thêu hoa dâm bụt cẩn thận chăm chú nhìn, cái này ngắn gọn thoải mái, dùng làm đường viền vạt áo trước là thích hợp nhất. Cô có thể dùng một ít sợi tơ màu bạc, kết hợp với màu nền màu đen có hoa văn nổi sẽ rất hợp, hắn nhất định sẽ thích.

Thấy Ôn Như Thị không nói gì, Liễu thị chỉ có thể đi ra ngoài lấy vải dệt. Lúc về còn có vị quản gia đã lâu chưa xuất hiện đi cùng.

“Ôn hầu mở tiệc đãi khách, đặc biệt căn dặn, hi vọng phu nhân cùng Tướng quân tới tham dự.” Dứt lời, mặt quản gia không chút thay đổi buông tay đứng nghiêm một bên, chờ cô đáp lời.

Ôn Như Thị nhìn lướt qua thiếp mời mạ vàng ở trên bàn, hời hợt hỏi: “Tướng quân nói thế nào?”

“Tướng quân hi vọng phu nhân trang điểm xinh đẹp một chút, đến lúc đó sẽ đến biệt viện đón ngài cùng đi.” Quản gia rất hài lòng thái độ đặt phu quân lên đầu của cô, trong ngôn từ không khỏi mang theo chút cung kính.

“Biết rồi, ta sẽ chuẩn bị cẩn thận.” Ôn Như Thị dừng một chút, cười nhạt, tiếp tục nói, “Nhiều ngày nay, ta cố tình làm vài bộ quần áo cho Tướng quân, cũng hi vọng đến lúc đó có thể nhìn đến Bùi Tướng quân có thể mặc bộ quần áo ta tự mình làm đến tham dự.”

Cô liếc nhìn Liễu thị, ý bảo bà ấy lấy quần áo đã may xong ra.

Năm, sáu bộ quần áo màu tím được may cẩu thả trải lên bàn, Ôn Như Thị đứng dậy, rất tự nhiên lấy ra bộ làm sớm nhất, gọi nha hoàn bọc lại giao cho quản gia, cười tủm tỉm nói với quản gia: “Tin tưởng Tướng quân nhất định sẽ không để ta thất vọng, đúng không?”

Quản gia nhận gói đồ mà khóe miệng giật giật, rất nhiều người phụ nữ may đồ cho Tướng quân, chẳng qua việc Tướng quân có muốn mặc hay không lại là chuyện ông không dám đảm bảo.

Quản gia vừa bối rối rời khỏi thì Mạc Tà xuất hiện.

“Ta đi dạo hoa viên một chút, có Mạc Tà theo cùng ta là được rồi, các ngươi không cần đi theo.” Ôn Như Thị khó lắm mới gặp được hắn, đương nhiên phải bỏ đám người không liên quan lại để có thể đi dạo riêng với Mạc Tà rồi.

Đi nửa ngày cũng không thấy hắn lên tiếng, Ôn Như Thị nhịn không được mở miệng: “Gần đây ngươi làm gì mà ta không thấy ngươi vậy?”

“Luyện công, nghĩ cách mở khóa.” Mạc Tà buồn buồn trả lời.

Ôn Như Thị mở to hai mắt nhìn, đưa tay kéo tay áo hắn, lọt vào tầm mắt vẫn là cái gông cùm hoàn hảo không tổn hao gì, cô thở dài một cái, nói không rõ là an ủi hắn, hay là đang an ủi mình: “Không sao cả, rồi chúng ta sẽ tìm được cách thôi.”

Mạc Tà liếc nhìn cô, cũng không nói lời nào, trực tiếp nắm đầu khóa, giật hai ba cái đã tháo nó xuống rồi.

Ôn Như Thị ngẩn ra, cô đưa tay nhận gông cùm nặng nề nhìn một lúc lâu, một chút hư tổn cũng không có… Rốt cuộc tại sao hắn làm được?

“Khi có người, ta sẽ đeo nó lên, ngươi chỉ cần biết, thứ này giờ đã không giam cầm được ta. Nếu ngươi muốn rời đi, chúng ta có thể đi bất kì lúc nào.” Mạc Tà cúi đầu nhìn cô, khẽ giọng giải thích.

Tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt, nhưng giờ phút này chỉ cần nàng mở miệng, hắn sẽ không chút do dự dẫn nàng rời khỏi đây.

Ôn Như Thị ngẩng đầu, nhìn hắn cười xinh đẹp một cái: “Tình trạng bây giờ tốt hơn ta nghĩ, có lẽ giờ chúng ta chưa đi được.”

Không chú ý đến ánh mắt ảm đạm dần của hắn, cô vui vẻ kéo tay hắn, nhảy nhót nói: “Không có thứ đó trói buộc, tối mai ngươi có thể tới mặc thử quần áo ta làm cho ngươi.”

Mạc Tà ngẩn ra một chút, quên rút tay của mình về, ngây ngốc trả lời: “… Đó không phải là của Bùi Tướng quân sao?” Hắn chính tai nghe thấy nàng kêu quản gia chuyển lời, hi vọng Tướng quân có thể mặc áo nàng tự mình làm.

Mỗi ngày ban đêm trước khi ngủ, hắn sẽ đi thăm nàng một lần, khi đó luôn nhìn thấy nàng ngồi trước đèn may vá.

Nàng cúi đầu dịu dàng, khóe miệng còn thường thường mỉm cười, dáng vẻ tập trung đó làm cho hắn không nén nổi sự ngưỡng mộ dành cho nam nhân mà nàng nhớ nhung trong lòng.

Không phải hắn không nghĩ tới có lẽ tiểu thư là làm cho mình, nhưng Mạc Tà lập tức dập tắt vọng tưởng đấy. Hắn chỉ là một thị vệ thân phận thấp hèn, làm sao có thể hy vọng xa vời tiểu thư sẽ tự tay may quần áo cho mình chứ, ý tưởng bất kính như vậy, thực sự là không biết tự lượng sức mình.

Hôm nay, hắn cuối cùng cũng biết, người đó chính là Bùi Nhân Thanh.

Cũng phải, hắn ta là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của tiểu thư, tuy rằng còn chưa hành lễ nhưng cũng không thay đổi được sự thật nàng sẽ trở thành con dâu Bùi gia.

Giờ nàng đã không muốn trốn khỏi đây với hắn rồi. Nhưng ngay lúc hắn vô cớ suy sụp, nàng lại nói muốn hắn mặc thử quần áo nàng làm.

Mạc Tà mơ hồ không hiểu. Hắn thậm chí còn chưa suy nghĩ cẩn thận, tại sao một giây trước mình đang khổ sở, rồi sau đó lại bắt đầu vui sướng.

“Bộ cho hắn chẳng qua là để luyện tập, không đẹp đẽ gì đâu.” Dường như Ôn Như Thị rất thích thú với vẻ mặt đực ra lúc này của hắn, cô cười tủm tỉm ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn kể công, “Làm cho ngươi đương nhiên phải khác, ta rất chờ mong nhìn Mạc Tà nhà ta mặc quần áo ta tự làm, chắc chắn sẽ mê chết người.”

Mạc Tà nhíu nhíu mày, hắn không muốn mê chết ai, ẩn vệ vốn nên đơn giản làm việc, những thứ đồ hoa lệ kia ngược lại sẽ rất trói buộc.

Không đúng, bây giờ hắn nên nghĩ không phải là mặc cái gì, mà là phải nghĩ tại sao tiểu thư lại may đồ cho hắn. Mạc Tà nhíu mày nghiêm túc tự hỏi, hoàn toàn không ý thức được tay phải của mình còn nắm bàn tay mềm mại của Ôn Như Thị.

“Mạc Tà. ” Ôn Như Thị đảo mắt, nhẹ giọng hỏi, “Xung quanh đây có những người khác không?”

Mạc Tà ngước mắt hoang mang nhìn nàng một cái, tuy rằng không biết vì sao nàng hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Không có.”

Ôn Như Thị cười rạng rỡ, Mạc Tà võ nghệ cao cường nên nàng rất tin tưởng, nếu hắn nói không có, vậy chắc chắn là không có ai nhìn thấy bọn họ ôm ôm ấp ấp trong hoa viên.

Cô yên tâm lớn mật nghiêng người nhào vào trong ngực hắn, ôm chặt lấy vòng hông rắn chắc của hắn, trán còn khẽ cọ trước ngực hắn hai lần, sau đó mới nũng nịu dịu dàng nói: “Cả ngày cũng không thấy ngươi, ta rất nhớ ngươi.”

Trong lòng tràn đầy ôn hương nhuyễn ngọc, Mạc Tà bất ngờ không kịp đề phòng, cả khuôn mặt đỏ bừng, giơ tay muốn đẩy ra, rồi lại không biết tại sao, hai tay cứ ngừng ở không trung một lúc lâu, không có dũng khí nói ra lời kháng nghị.

Cuối cùng, đành phải thỏa hiệp gian nan nói hai chữ: “… Tiểu thư.”

“Ừ.” Ôn Như Thị đắc ý cong cong khóe miệng, cố ý không quan tâm sự khó xử của hắn.

Cơ thể Mạc Tà càng thêm cứng ngắc, thật lâu sau, cô mới hài lòng buông hắn ra, ngửa đầu thưởng thức khuôn mặt tuấn tú nay lại hồng hồng của hắn, gật gật đầu: “Bây giờ ta là người của ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta, biết chưa?”

Mặt Mạc Tà đầu nóng thành tương, hắn không rõ vì sao vừa rồi còn bình thường, giờ tiểu thư lại biến thành người của mình.

Chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm như thế nào? Hắn luôn luôn trung thành và tận tâm bảo vệ nàng mà, nếu đây còn chưa tính là chịu trách nhiệm, vậy phải như thế nào mới tính?

Rất nhanh, Ôn Như Thị đã giúp hắn đưa ra đáp án: “Chậm nhất là ba năm sau, ngươi nhất định phải cưới ta, bằng không ta đi đánh trống kêu oan, cáo ngươi bội tình bạc nghĩa.”

Đây quả thực là sét đánh ngang trời, cả người Mạc Tà sợ choáng váng.

Để cho hắn cưới tiểu thư làm thê, đây là chuyện trước giờ hắn không dám nghĩ tới. Nàng là chủ nhân mà hắn toàn tâm toàn ý bảo vệ, hắn có thể sinh vì nàng, chết vì nàng, nhưng… cưới về nhà làm thê tử?

Trước giờ hắn không nghĩ tới hắn cần cưới thê tử, xây dựng một gia đình. Kiếp này của hắn đã định trước là ẩn vệ của tiểu thư, không cần thiết những ràng buộc thế tục kia.

Nhưng, vừa rồi tiểu thư lại nói, muốn làm thê tử của hắn.

Chẳng lẽ là cái kiểu sinh con cho hắn kia sao? Không được, đây thực sự là vấy bẩn tiểu thư! Mạc Tà muốn khóc, hắn hoàn toàn không giải thích được tâm tình kích động ẩn giấu sau sự kháng cự và chút vui sướng mơ hồ không thể xem nhẹ kia.

“Mạc Tà, ” Ôn Như Thị nhón chân lên, dang tay ôm choàng cổ hắn, nhìn sâu vào cặp mắt hắn trong veo như ao nước hồ thu của hắn, môi cô dấy lên nụ cười nhẹ thanh thanh đạm đạm: “Ta thích ngươi, còn ngươi?”

Nghe vậy Mạc Tà bối rối lui một bước, lại quên Ôn Như Thị đang bám trên người hắn, một bước này không chỉ không kéo ra khoảng cách của bọn họ, ngược lại làm cho cô dính sát hơn.

Nhìn hắn lo lắng đến mức trán rỉ ra lớp mồ hôi mỏng, Ôn Như Thị cười khẽ: “Ngươi không cần trả lời ta ngay bây giờ, lúc nào nghĩ xong thì nói ta biết cũng được.”

“Nhưng mà, không được trốn tránh.” Ôn Như Thị nhìn đôi môi mỏng gần trong gang tấc của hắn, rất muốn đụng chạm, cũng không dám một lần làm quá mức, nếu không không chừng hắn thật sự sẽ bị dọa chạy.

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng cặp mắt đen bối rối luống cuống của hắn, nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ, “Ta thích ngươi, muốn gả cho ngươi, là nghiêm túc, không phải nói đùa.”