Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 132: Thần tiên? Yêu quái? [23]




Edit: Uyên tiệp dư

Beta: Gian phi

Một tia thần lực màu trắng xuất hiện trên đầu ngón tay Hậu Khanh, lượn quanh vòng eo Ôn Như Thị, nàng chợt cảm thấy có luồng sức mạnh cuốn lấy eo mình, đưa nàng về hướng cửa hang động.

Hai chân Ôn Như Thị cách mặt đất, nàng quýnh lên kéo ống tay áo của Hậu Khanh, vội vàng nói: “Đợi chút.”

Ánh mắt Hậu Khanh dịu dàng, lẳng lặng nhìn nàng, không hề gạt tay nàng ra.

“Dây trói tiên lúc trước ta trói ngươi đâu? Ngươi để đâu rồi?” Lòng Ôn Như Thị tràn ngập đau đớn.

Lúc trước nàng sợ Hậu Khanh hỏi tội, nên trước khi đi đã truyền năm phần linh khí vào dây trói tiên, dự tính đến khi linh khí tan hết, Hậu Khanh thoát được, nàng cũng đã trốn xa, muốn đuổi theo cũng không đuổi được nữa. Nếu hiện tại nàng có pháp bảo như thế trong tay thì có đấu với Liêm Thương quân sĩ một trận vẫn kịp cứu Hậu Khanh.

Hình như Hậu Khanh cũng hiểu rõ lòng nàng, ánh mắt dịu dàng sạch sẽ, bên môi còn có ý cười: “Ta đưa dây trói tiên cho Minh Uyên rồi, định bụng khi trở về sai hắn đưa đến Minh Hải, nhưng mà, có lẽ không kịp rồi. Nếu ngươi có duyên gặp hắn, bảo hắn thay ta hoàn thành tâm nguyện.”

Môi Ôn Như Thị run rẩy, đến nước này hắn vẫn lo những chuyện không đâu kia? Không có dây trói tiên, nàng không phải là đối thủ của Liêm Thương quân sĩ, làm sao có thể cứu hắn?!

Sức mạnh bên hông càng lúc càng lớn, cơ thể Ôn Như Thị lướt qua đỉnh đầu Hậu Khanh, ống tay áo của hắn từ từ tuột khỏi tay nàng.

Từ trước đến nay Ôn Như Thị chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy…

Liêm Thương quân sĩ đáng trách, nhưng nếu trước kia nàng không phản bội, hắn ta cũng không thành công dễ dàng đến vậy! Nàng chỉ muốn rời đi, nhưng chưa từng muốn Hậu Khanh chết. Nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đoạ thành ma.

Không thể được!

Ôn Như Thị cảm nhận ống tay áo trong tay mình sắp tuột khỏi, khoé mắt nàng dần đọng lại một giọt nước, giọng nói hoảng loạn: “Máu ở đầu tim — Trong túi càn khôn vẫn còn hai giọt máu trong tim của ngươi, ta không dùng hết!”

“Ngươi lấy đi, lấy về chắc chắn có tác dụng!” Trong lời nàng khó giấu nổi nghẹn ngào.

Ánh mắt Hậu Khanh càng thêm dịu dàng, gò má tái nhợt dưới ánh trăng gần như trong suốt: “Được.” Một tay hắn đặt lên trán Ôn Như Thị, một luồng ánh sáng vàng chợt loé giữa trán nàng, hắn dịu dàng nói, “Đây là thần chú rời khỏi Hoa cốc, Liêm Thương vừa bắt được ta, hẳn sẽ không lường được có người dùng cách này để ra khỏi cốc. Ngươi rời đi ngay trong đêm, tỷ lệ thành công rất lớn.”

Hậu Khanh cong khoé miệng, giọng điệu nhẹ như mây, chẳng mảy may thể hiện tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc của hắn, “Yên tâm, ta sẽ không chết.” Hắn sẽ không chết, những lời này, không tính là nói dối.

“Hai giọt máu đầu tim có thể trì hoãn được mấy ngày?” Đầu ngón tay của Ôn Như Thị đã trở nên trắng bệch.

Hậu Khanh nhìn ánh trăng như sương rơi xuống con ngươi nàng, sau đó từ ánh sáng từ khóe mắt nàng khẽ khàng chảy xuống.

“Mười ngày.” Hắn cười bình thản, nhẹ giọng nói. Ống tay áo bị kéo rũ xuống, trên sắc vải xanh nhạt, những vết nhăn nheo do bị nắm chặt biến mất, mặt vải lại phẳng phiu như trước.

“Hậu Khanh –” Ôn Như Thị hét lớn, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn nổi thần lực đưa cả người nàng bay lên không trung.

Cửa hang động càng lúc càng gần, ánh sáng cũng mạnh hơn, Ôn Như Thị cố gắng nhìn lại. Bóng đêm dữ tợn gần như bao phủ lấy Hậu Khanh đang ngẩng đầu đứng ở phía xa, ánh trăng chiếu rọi trên khuôn mặt hắn, vẫn phẳng lặng và ung dung như trước.

Nàng nhất định sẽ quay lại cứu hắn!

Ôn Như Thị dứt khoát quay đầu đi, lướt qua làn khói đen, bấm tay niệm thần chú lộn vài vòng trên không trung, tránh khỏi những đợt tấn công của dây leo, bay nhanh về phương xa.

Đáy động, nơi đầm lầy lạnh lẽo, Hậu Khanh lẳng lặng nhìn túi càn khôn, cười nhẹ.

Một lúc lâu sau, hắn mới thầm thở dài một tiếng, bước qua túi càn khôn, bóng đêm đặc sệt như mực vùi lấp thân hình của hắn.

Ôn Như Thị bay khỏi cấm địa, bỏ chạy khỏi sơn cốc suốt đêm không nghỉ. Hậu Khanh đoán không sai. Liêm Thương quân sĩ quả thực không thay đổi thần chú rời khỏi cốc. Nàng nghĩ Liêm Thương quân sĩ tự cao, ỷ mình có trận Phong Linh và đầm lầy Lễ Uyên, chắc chắn Hậu Khanh không thoát ra được.

Thật ra, Ôn Như Thị chỉ biết lý do thứ nhất, không biết lý do thứ hai.

Ngoài lý do này, còn bởi lúc trước quan hệ giữa Hậu Khanh và Liêm Thương quân sĩ rất tốt. Trên thực tế, một nửa cấm chế ngoài cốc của Liêm Thương là Hậu Khanh bố trí giúp hắn. Liêm Thương quân sĩ đã chắc chắn Hậu Khanh không thể uy hiếp hắn ta được nữa, hơn nữa không thể tìm được trận pháp mạnh hơn trong thời gian ngắn, nên vẫn giữ nguyên trận pháp cũng là điều dễ hiểu.

Ôn Như Thị vừa bay nhanh về phía đảo Phù Không, vừa gửi tin tức cho Nữ Bạt và lão rùa thần. Đến sáng sớm ngày hôm sau, Hoa Linh không thấy Ôn Như Thị ra ngoài bèn vào kiểm tra, bấy giờ nàng đã bay xa ngàn dặm.

Nữ bạt hồi lâu chưa trả lời, cũng không biết nàng ta đã về núi Côn Lôn hay đến quân doanh của Hoàng đế. Còn lão rùa thần trả lời nàng rất nhanh, chữ viết phía trên bùa như gà bới, Ôn Như Thị trừng mắt nhìn một lúc lâu mới đọc được — Ta thu dọn đồ đạc xong sẽ đến ngay!

Ôn Như Thị thở dài, chờ hắn ta thu dọn xong dăm ba thứ vớ vẩn ấy rồi mới tới, không chừng nàng đã đến địa điểm tiếp theo rồi…

Ôn Như Thị rất thạo đường dẫn đến đảo Phù Không. Dù tiêu hao linh lực, nàng chỉ mất một ngày một đêm để đến đảo Phù Không.

Mây mù lượn lờ trên đảo, cỏ xanh như sóng, cây hoa Lăng Dao sinh sôi rực rỡ, vẫn đứng sừng sững trước phủ. Sau khi trùng tu đảo Phù Không, dù chưa khôi phục lại tiên cảnh như lúc trước, nhưng vẫn có thể hình dung ra cảnh phồn vinh sau này.

Đến đảo Phù Không không khó, khó ở chỗ làm thế nào để Thanh Hạc, Minh Uyên tin tưởng lời nàng. Lòng Ôn Như Thị nóng như lửa đốt, dứt khoát đứng bên ngoài trận pháp bảo vệ đảo mà hô lớn: “Minh Uyên! Hậu Khanh thật sự bị Liêm Thương quân sĩ giam ở cấm địa, ta tận mắt nhìn thấy! Xin ngươi hãy tin ta thêm một lần.” Giọng nàng khàn khàn, cổ họng nghẹn ngào.

Rất lâu sau, bóng dáng Thanh Hạc mới xuất hiện trước cửa, hắn ta lạnh lùng đảo mắt nhìn Ôn Như Thị: “Minh Uyên sẽ không ra gặp ngươi đâu, muốn dẫn chúng ta ra ngoài? Ngươi thôi ảo tưởng đi.”

“Thanh Hạc, dù ngươi không tin ta, ngươi thử một lần cũng không hại gì.” Thấy hắn ta xoay người muốn đi, Ôn Như Thị vội vàng gọi lại, “Ở cấm địa của Liêm Thương, bất kì linh khí gì đều không có tác dụng. Trước khi đi chắc chắn Hậu Khanh có để lại tin phù cho các ngươi, bùa chú thông tin được người nhận rồi sẽ không bay trở về. Nếu ngươi có thể phát tin tức đến tay hắn, ta sẽ đi ngay không nói thêm lời nào nữa, nếu không, có thể chứng minh những lời ta nói là thật.”

Thanh Hạc khựng lại, hờ hững nhìn nàng một cái, lập tức xoay người đi vào trong.

Mới vừa vào phòng khách, Minh Uyên lập tức xông đến túm lấy tay hắn ta: “Rốt cuộc lời nàng ta có thật không?”

Thanh Hạc do dự, đè nén cơn giận trừng mắt nhìn Minh Uyên một cái: “Nếu không phải lúc trước ngươi nói cho tiểu yêu cách cướp túi càn khôn thì sao thần hồn của chủ nhân có thể bị thương được?! Bây giờ còn hỏi ta!”

Minh Uyên tự biết mình tin sai người nên mới rước hoạ vào thân, nếu không phải Hậu Khanh không truy cứu, không biết bây giờ hắn ta có thể đứng đây nói chuyện hay không. Bấy giờ bị Thanh Hạc mắng, hắn ta cũng không phản bác: “Vậy, hiện tại chúng ta nên làm gì?”

“Làm gì?” Thanh Hạc hầm hừ gạt tay hắn ta ra, thuận tay cốc vào đầu hắn ta, “Đi lấy tin phù! Không thể hoàn toàn tin lời yêu quái kia, nhưng cũng phải tin vài phần, thử cũng không chết được!”

Thanh Hạc nói tới nói lui, nhưng thực ra trong lòng không tin. Liêm Thương quân sĩ quen biết với Hậu Khanh mấy ngàn năm, xưa nay tình cảm tốt đẹp, người ôn tồn lễ độ, ấm áp như gió xuân như vậy, bảo hắn lập mưu hại chủ nhân nhà mình… Không biết người khác nghĩ sao, nhưng ý nghĩ đầu tiên của Thanh Hạc là hoài nghi.

Hắn bảo Minh Uyên nghe theo cũng vì không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Tiểu thạch yêu đã trốn còn dám tìm tới cửa, gọi to hét lớn ngoài đảo như thế, nếu không phải cái bẫy dụ họ ra ngoài thì thực sự có chuyện. Chuyện liên quan đến an nguy của Hậu Khanh, thái độ của hắn không quan trọng, quan trọng là… Hậu Khanh bình an vô sự.

Trong lòng Thanh Hạc đang tính toán, quay đầu chỉ thấy Minh Uyên thảm thiết nói: “Nguy rồi, không thể gửi đi được…”

“Cái gì?!” Lòng Thanh Hạc căng thẳng, cướp lấy tin phù trong tay hắn ta, rót linh lực vào đưa lên. Chỉ thấy tin phù loé lên một luồng ánh sáng, bay được nửa mét khỏi lòng bàn tay thì lại bay trở về.

Thanh Hạc nhíu mày suy nghĩ một lát, đột nhiên quay đầu đi ra ngoài. Ôn Như Thị đứng giữa đám mây nôn nóng chờ đợi, thấy Thanh Hạc đi về phía mình thì nét mặt thả lỏng, biết hắn có chuyện muốn hỏi, cũng không thúc giục.

Nào ngờ Thanh Hạc vừa mới đứng ở biên giới đảo Phù Không, còn chưa mở miệng, Minh Uyên đã lao ra như một cơn gió: “Đi mau, đi mau! Chúng ta lập tức đi cứu người! Ta và Lưu Ly đi đến chỗ tên khốn kia, Thanh Hạc mau đi tìm Hoàng Đế Hậu Thổ!”

Thanh Hạc: “…”

Ôn Như Thị cẩn trọng nhìn khuôn mặt tức đến đen như đáy nồi của Thanh Hạc, nhịn không được mở miệng: “Hai người chúng ta không đánh lại Liêm Thương, các ngươi có thể nghe đề nghị của ta không?”

Thanh Hạc đá văng Minh Uyên, hít một hơi thật sâu, chuyển sang Ôn Như Thị: “Đừng tưởng chúng ta đi ra là tin lời ngươi, ngươi nói, chúng ta tạm thời nghe, còn chúng ta tự biết nên làm thế nào.”

Ôn Như Thị nghe vậy, chua sót nhếch môi một cái: “Ta biết trước kia bản thân làm sai, ngươi không tin cũng là bình thường, nhưng mạng của Hậu Khanh chỉ còn hơn mười ngày, nếu sau này ngươi không muốn hối hận thì mong tin ta một lần nữa.”

“Lời của Minh Uyên vừa rồi cũng không sai hoàn toàn, một mặt báo cho Hậu Thổ phái người đến cứu viện,” Nàng nói, bình tình dời tầm mắt về phía Minh Uyên, “Về phần chúng ta, chỉ với hai người chúng ta không thể ép Liêm Thương giao người, liệu hắn ta có chịu thừa nhận hay không, dù thừa nhận, với năng lực của chúng ta, chỉ giúp hắn ta có thêm hai con tin.”

“Ta biết ngươi có dây trói tiên trong tay, nhưng như thế vẫn còn chưa đủ. Chúng ta đến Hoa cốc trước, còn phải đến Địa phủ một chuyến, nếu Doanh Câu biết Hậu Khanh gặp nạn, nhất định sẽ ra tay tương trợ, nếu hắn có thể thuyết phục Địa Tạng phái người đến giúp đỡ, tỷ lệ thành công của chúng ta lớn hơn rất nhiều.”

Ôn Như Thị nhìn chằm chằm Thanh Hạc, “Phía Hậu Thổ xin nhờ ngươi, ta và Minh Uyên đi tìm Doanh Câu. Nhớ kỹ, hiện tại Hậu Khanh chỉ còn mười hai ngày, qua kỳ hạn này, hắn sẽ đoạ thành ma, đến lúc đó dù chúng ta có đuổi tới cấm địa…”

Qua kỳ hạn đó, dù họ có đuổi tới cấm địa cũng không thể phơi bày âm mưu của Liêm Thương ra ánh sáng, hơn nữa, lúc đó nhiều khả năng Hậu Khanh đã thành ma mới chính là đối tượng bị người đuổi giết

Nhớ lại nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Hậu Khanh đêm đó… Có lẽ, từ nay về sau nàng sẽ không thể nhìn thấy được nữa, lòng Ôn Như Thị đau như cắt.