Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 106: Hỗn chiến ma cà rồng 4




Edit: Hàn thái tử

Beta: Gian phi

Ethel từng nghĩ, sau khi trừ khử người chấp hành cuối cùng, cô ta sẽ lập tức dẫn theo Archibald đã mất đi ký ức cao chạy xa bay, cũng từng nghĩ sẽ buông bỏ mối thù cũ với Ôn Như Thị và Meryl, từ nay sống cuộc sống của riêng mình, nước sông không phạm nước giếng.

Chỉ cần Ôn Như Thị không nhắc lại chuyện cũ, cô ta sẽ không sử dụng tàn hồn lưu lại trong cơ thể Ôn Như Thị. Ethel nghĩ rất nhiều, rất nhiều, chỉ không ngờ rằng, chính tay Ôn Như Thị tước đoạt mạng sống của cô ta.

Ôn Như Thị không nên là người như vậy… Ethel trừng mắt, cúi đầu nhìn cọc gỗ đâm sâu vào cơ thể, bề mặt sáng bóng của cọc gỗ từ cây bạch dương tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Từ miệng vết thương, từng giọt máu đỏ uốn lượn trượt xuống hoa văn trên thân gỗ, nắm tay Ôn Như Thị trắng nõn dịu dàng, không chút run rẩy.

Trước khi dự thi, Ám Thứ thu thập rất nhiều tư liệu. Trong đó, người bị các cô chế nhạo nhiều nhất chính là số 1 của Lưu Quang, người chấp hành mà từ trước đến nay chưa hề giết chết bất kỳ đối thủ nào. Cô ôn hòa đến mức không giống một người đã kinh qua rất nhiều thế giới.

Nếu không vì quá tin tưởng vào tư liệu từ ông chủ, Ethel chắc chắn sẽ không lựa chọn đối phó với cô đầu tiên, càng không dễ dàng tin tưởng lời hứa hẹn của Ôn Như Thị.

Thần chú của Meryl phân tách tiệc rượu náo nhiệt thành hai thế giới.

Khách mời tham gia tiệc khiêu vũ hoàn toàn không biết đến vụ thảm sát. Tiếng nhạc cứ thế du dương du dương, những bóng người tay trong tay hòa vào điệu nhạc, từng người từng người lướt qua các cô. 

Ôn Như Thị vẫn nắm chặt cọc gỗ đang đâm sâu vào tim Ethel. Ethel cố sức kéo ống tay áo cô, gắng gượng nhìn về phía sau Ôn Như Thị. Ánh mắt cô ta lướt qua bả vai Ôn Như Thị, Ethel bắt gặp hai mắt mở to của Archibald, hắn kinh hãi đến mức liên tục lùi về phía sau.

Nét mặt kinh ngạc của hắn tựa như một đứa bé đơn thuần chưa hiểu chuyện.

“…Archibald.” Cả người Ethel rét run, từ từ yếu ớt ngã xuống đất, năm ngón tay vẫn nắm chặt quần áo Ôn Như Thị không chịu buông.

“Hối hận không?” Ôn Như Thị thương hại nhìn hoa văn hiện lên trên khuôn mặt trắng bệch của cô ta, “Nếu cô không nơm nớp lo sợ không thể khống chế được Archibald, cố chấp ép hắn rời khỏi vị trí tư tế của giáo đình, thì có lẽ hôm nay cô không phải chết ở đây.” Nếu Archibald vẫn còn nhớ thân phận của mình, vẫn còn sở hữu năng lực của một tư tế, kế hoạch của cô đã không thuận lợi đến vậy.

Thế giới này có năm nam phụ đại diện cho năm thế lực khác nhau  — Lang Vương Cecil, Ma cà rồng Angus, Bạch phù thủy Enoch, Hắc phù thủy Cabaji, và Thánh tư tế Archibald.

Vốn dĩ, Enoch là bạn cùng trường với Belinda, thông qua Belinda mà trở thành bạn tốt với Elliott, họ vốn sẽ liên kết gia tộc ma cà rồng Lannister và bộ tộc người sói núi Maroh, cùng nhau đối đầu với Giáo Đình và Hiệp hội Hắc phù thủy.

Mấy chục năm sau, Archibald sẽ trở thành trụ cột của Giáo Đình. Tương lai, hắn sẽ trở nên rất mạnh, mạnh đến mức có thể đơn độc đánh bại hai phe thế lực bao vây tấn công.

Đáng tiếc, sau khi Ethel giết chết cha của Angus và Elliot, tất cả tình tiết trong kịch bản đều thay đổi — gia tộc Lannister bị phá hủy, Enoch bị Ethel lừa đi học phép thuật hắc ám, mà số phận trở thành thánh tư tế của Archibad cũng chấm dứt từ khoảnh khác Ethel cho hắn uống thuốc lãng quên.

Giá như ban đầu Ethel không chiếm lấy thân thể tiểu thư bá tước vốn thuộc về Ôn Như Thị, không tham lam ngông cuồng trở thành sinh vật hắc ám, có lẽ cô ta đã có cơ hội lay động chân tâm của Archibald khi hắn chưa bị giáo đình tuyển chọn.

Ethel giãy dụa đứng dậy. Hối hận không? Tuyệt đối không! Cô ta khó khăn lắm mới đi đến bước này, không thể thua!

Cô ta cắn răng ngâm chú, cố gắng thúc giục tàn hồn trong cơ thể Ôn Như Thị.

Thần chú vừa khó khăn thốt ra khỏi miệng, Ethel đột nhiên cảm thấy linh hồn chấn động. Thoáng chốc, linh hồn cô ta như bị sét đánh, một ngụm máu tươi đỏ ọc phun ra ngoài.

“Ethel, đã lâu không gặp.” Trong bóng tối, chầm chậm xuất hiện một ông lão lọm khọm, mặc áo choàng đen dài chấm đất, giọng nói khàn khàn già nua.

Ethel gắng gượng ngẩng đầu. Người kia chậm rãi vươn hai bàn tay tiều tụy, kéo chiếc mũ áo choàng xuống, để lộ khuôn mặt già nua nhăn nheo và đôi mắt vẩn đục lạnh lẽo. Khi Ethel nhìn rõ khuôn mặt người áo đen, cô ta cuối cùng không gắng gượng được nữa, cả người ngã nhào trên đất.

“A, quên nói với cô, Gloria là do tôi mời tới.” Ôn Như Thị chậm rãi nói, “Vốn không hiểu vì sao đồ đệ Caesar lại chết oan chết uổng, giờ đây biết được là do cô hại chết, Gloria tình nguyện phản chiến, giúp tôi tiêu diệt tàn dư linh hồn của cô.” Khóe môi cô hơi cong lên, nhưng ý cười chẳng chạm đến đáy mắt. Xưa nay Ôn Như Thị chưa bao giờ bỏ qua cơ hội bảo đảm an toàn cho chính mình, tính mạng của cô rất quý giá, cô không chấp nhận bất kì sai lầm nào.

“… Cô sai rồi, dù cô giết tôi, tôi cũng không bị loại bỏ.” Ethel cười điên cuồng, trong kẻ răng toàn là máu.

Ôn Như Thị nghiêm mặt, chăm chú quan sát dáng vẻ của cô ta, hơi nhíu mày, rút cọc gỗ ra, lại một lần nữa đâm vào tim Ethel.

Tiếng cười của Ethel ngưng bặt.

Tử khí màu xám quấn quanh thân thể cô ta. Trong khoảnh khắc, thân thể Ethel như bị hút cạn máu, khô quắt lại, chưa đầy vài giây đã hóa thành một xác chết đen.

“Ethel, Số 1 của Ám Thứ, nhiệm vụ thất bại, rời khỏi khu thứ ba, hiện tại còn lại 5 người chấp hành.”

Ôn Như Thị nhặt cọc gỗ bạch dương trên đất, trầm mặc một lát, mỉm cười với Gloria: “Archibald có rất có tiềm năng, nếu có thể, hi vọng bà giữ lại cho hắn ta một mạng.”

Ánh mắt phức tạp của Gloria lướt qua người cô: “Yên tâm, tôi sẽ để hắn thay thế vị trí của Caesar, sau khi tôi chết còn có người nhặt xác.” Rồi lập tức kéo Archibald vẫn còn đang sững sờ, hai người biến mất không thấy tăm hơi.

Sau khi giải quyết mầm họa, tâm tình Ôn Như Thị rất tốt. Từ đó, mỗi khi theo Angus vào rừng học săn bắn, cô đều bỏ xuống dáng vẻ thục nữ, nhiều hơn vài phần kiên cường.

Chẳng qua, chuyện khó khăn nhất không phải là bắt được con mồi trong thời gian ngắn nhất, mà là làm thế nào để vượt qua chướng ngại tâm lý, nhắm thẳng vào mạch máu của con thú đáng thương kia, cắn mạnh xuống.

So với Belinda chẳng mấy chốc đã tìm được cảm giác, Ôn Như Thị quả thực là kẻ lập dị đến kỳ cục.

Cắn một miệng đầy lông cô sẽ không vui, không cẩn thận dây máu lên quần áo cô cũng sẽ không vui, thậm chí nếu cô không chế được mà hút quá nhiều máu, làm con mồi tê liệt, Ôn Như Thị cũng sẽ không vui.

Angus đi phía sau hai người, nhìn Belinda đang nằm trên người con thú mở to miệng hút máu, lại nhìn sang Ôn Như Thị ngồi trong bụi cỏ, đàng hoàng trịnh trọng dùng ống tiêm rút máu từ lồng ngực con nai con, khóe miệng anh không khỏi co giật.

“Ngu, em đừng quên bây giờ em là ma cà rồng, dùng ống tiêm rút máu uống?! Cũng chỉ có em mới nghĩ ra được.”

Ôn Như Thị lườm anh, cúi mặt sờ sờ đầu con nai con, hững hờ đáp: “Sao lại không thể? Em có thể bắt được nó, cũng có thể khiến nó ngoan ngoãn nằm yên. Vừa thỏa mãn cơn khát của em, vừa để nó khỏe mạnh sống tiếp, sạch sẽ hợp vệ sinh lại còn bảo vệ môi trường, chẳng phải vẹn cả đôi đường hay sao, có gì mà không thể chứ? Ai quy định ma cà rồng phải ghé vào cổ con mồi điên cuồng hút máu? Không chê mất vệ sinh sao.”

Belinda đang ghé vào cổ con mồi điên cuồng hút máu, chợt thấy chột dạ. Cô ta đứng dậy lau vết máu bên môi, ngượng ngùng dấu bàn tay dính đầy máu tươi ra phía sau: “Này, cô có thừa ống tiêm không?”

Angus: “...”

Mắt Ôn Như Thị sáng lên, không chút do dự đưa ống tiêm của mình cho cô ta: “Cô cũng thấy tốt đúng không? Tôi còn để lại ký hiệu trên thân những con mồi bị tôi hút máu, lần sau tôi có lỡ tóm phải nó, sẽ biết nó mới bị cắn gần đây, không thể hút máu tiếp nữa.”

Ôn Như Thị đắc ý ôm nai con trong ngực xem xét kỹ càng, vẫn chưa yên tâm, ngẩng đầu dặn Angus, “Đừng tự ý động vào mấy con em đánh dấu, tụi nó đều là của em.”

Angus đỡ trán, không đành lòng nhìn bộ dạng ngu ngốc của cô.

Một tháng sau, khi Elliott dẫn Belinda vào rừng thay đổi khẩu vị, cậu phát hiện ra con thú nào cũng bị Ôn Như Thị đánh dấu cả rồi…

Trước hành vi vô sỉ biến cả khu rừng thành vườn thú nhà mình của Ôn Như Thị, hai vợ chồng Elliott chỉ đành bất đắc dĩ quay về tay không. Hai người nghiêm túc kháng nghị với anh hai: “Anh quản lý người phụ nữ của anh cẩn thận chút được không? Như vậy quá vô sỉ!”

Nhưng Angus còn vô sỉ hơn vợ mình, dứt khoát dùng vũ lực đàn áp em trai và em vợ, sau đó còn khinh thường nói: “Có bản lĩnh thì tự đánh dấu trước, chạy không nhanh còn không biết xấu hổ về đây léo nha léo nhéo.”

Thực ra ở thời đại này, ma cà rồng không tuân thủ phép lịch sự đến trước có trước, mà là nhìn nắm đấm của ai lớn hơn.

Đêm đó, Ôn Như Thị hài lòng dùng “hành động thực tế” khích lệ tinh thần bảo kê bất chấp của chồng mình.

Dù biệt thự cách âm tốt cũng không ngăn nổi tiếng động của Angus và Ôn Như Thị, từ phòng ngủ lên đến sân thượng. Phòng ngủ của Meryl cách phòng họ chưa đầy mười mét, cô sắp vò nát cái gối rồi. Ở cạnh người đàn ông của mình ba trăm năm mà vẫn chưa bóc tem được thì cũng thôi, nhưng vì sao còn bắt cô ngày ngày nhìn hai đôi trẻ quấn quýt mặn nồng?!

Thấy Ôn Như Thị và Belinda đều đã ở bên người trong lòng, Meryl ngoài miệng không nói nhưng cơn ghen tỵ trong lòng sắp trào ra tới nơi rồi. Trong đầu Cecil bấy giờ vẫn còn tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn cha con, hoàn toàn không có ý định tiến xa hơn.

Trên đời này, chuyện khổ tâm nhất là có bề ngoài loli nhưng chất chứa một trái tim khao khát đợi gả.

Meryl quyết tâm, ngày ngày nhốt mình trong phòng, nhiệt huyết trào dâng, thề thốt nghiên cứu ra loại thuốc giúp cơ thể lớn lên. Tiếc là mãi đến khi Ôn Như Thị và Angus cùng nhau rời khỏi thành Fog, Meryl đáng thương vẫn duy trì vẻ ngoài mười hai, mười ba tuổi.

Ôn Như Thị vờ vẻ cảm thông sâu sắc: “Cố lên, cô nhất định sẽ thành công! Tôi ở phương xa chờ tin tốt của cô, nếu thực sự không được cũng đừng quá gắng gượng, có khi làm cha con cũng được tính hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Nói xong, quay đầu phấn khởi theo sát Angus, cùng nhau lên đường.

Chuyện tốt nhất khi làm ma cà rồng là bất kể đi đến đâu cũng không phải lo những chuyện vụn vặt. Ví dụ như khách sạn hết phòng, mua đồ bị thách giá, ngắm cảnh còn phải xếp hàng… vân vân.

Vào những lúc như thế, chỉ cần một chiêu mê hồn là mỹ mãn.

Trên phương diện ăn chơi xa xỉ, Angus quả nhiên là tay sành sỏi. Trong một trăm năm, Ôn Như Thị không chỉ thành thạo điều khiển một chiếc thuyền buồm vượt qua Đại Tây Dương giữa sóng to gió lớn, mà còn học được cách nhảy dù ở độ cao mấy ngàn mét, tự mình hạ cánh an toàn.

Dù ở nơi cực lạnh, hai người đầu đầy tuyết ôm nhau run lẩy bẩy, hít nước mũi xin thề lần sau sẽ không chạy đến nơi trời băng đất tuyết mà tự ngược đãi bản thân nữa. Trong lòng Ôn Như Thị ngoài thích thú ra còn có một ý nghĩ, may mà họ không lạnh cóng đến mức đông thành con dơi…

Giới hạn của loài người ở đâu, Ôn Như Thị không biết. Nhưng không ngừng thách thức giới hạn của bản thân khiến cô sâu sắc nhận ra rằng, là một ma cà rồng, niềm vui ở đời không chỉ có mỗi lấp đầy khát vọng máu tươi.

Ôn Như Thị rất vui, vì tất cả những trải nghiệm mạo hiểm ấy, bên cạnh cô đều có Angus.