Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 104: Hỗn chiến ma cà rồng 2




Edit: Ca quý tần

Beta: Gian phi

Có Angus, Cecil và Elliott nhúng tay, chẳng mấy chốc Archibald đã rơi vào tay Ethel.  

Khi Ethel lấy thuốc lãng quên từ Meryl, cô ta không kìm được đảo mắt về phía Ôn Như Thị đang rúc vào lòng Angus. Khóe miệng cô ta cong lên, nụ cười không rõ hàm ý: “Yên tâm, tôi sẽ giữ lời hứa, nếu Archibald quên đi mọi chuyện sau khi uống thứ thuốc này, thì như các người mong muối, tôi và anh ấy sẽ rời khỏi thành Fog, bắt đầu lại từ đầu, không bao giờ xuất hiện ở đây nữa”.  

“Tìm được chốn dừng chân nhớ báo với chúng tôi”, Ôn Như Thị lười biếng tựa vào ngực Angus, nhướn mày cười khẽ, “Mọi người quen biết đã lâu, không cần mặt nặng mày nhẹ như vậy, không chừng sau này còn có lúc giúp đỡ nhau.”  

Ethel giật mình, cô ta không ngờ Ôn Như Thị sẽ nói như vậy. Cô ta tưởng rằng chỉ với việc cô ta suýt giết chết Ôn Như Thị, người của Lưu Quang không bỏ đá xuống giếng đã nhân đạo lắm rồi.  

Nhưng Ethel cũng không từ chối ý tốt của Ôn Như Thị.  

Hiện tại cô ta thế đơn lực bạc, chưa biết chắc có thể nắm được trái tim Archibald hay không, không tới đường cùng, Ethel cũng không muốn buông bỏ ý nghĩa nối lại tình xưa với Angus. Nghĩ thông suốt, nụ cười của cô ta càng xán lạn: “Trước kia là tôi không đúng, nếu mọi người không so đo thì tốt quá. Nếu đã vậy, sau này nếu có chuyện cần đến Ethel, mọi người cứ nói, nếu có thể làm, tôi chắc chắn không từ chối.”

Angus nghe vậy nhíu mày, đến tận lúc Ethel vui vẻ rời khỏi, anh mới chậm rãi mở miệng: “Anh không tin cô ta”.  

Ôn Như Thị gật đầu: “Em cũng không tin, nhưng cứ để cô ta nhảy nhót thêm một khoảng thời gian cũng không sao.”  

“Angus, anh cứ yên tâm đi, có tôi mà.” Meryl cười hì hì nói chen vào, họ không hiểudụng ý của Ôn Như Thị, nhưng cô biết rất rõ. Cô mở một túi đồ ăn vặt, nhón một miếng bỏ vào miệng, toan tính lẩm bẩm, “Có tay chân miễn phí, không tận dụng thì quá lãng phí.”  

Ethel không phải kẻ an phận. Một khi thoát khỏi nguy cơ bị bị loại trừ, chắc chắn cô ta sẽ giở lại trò cũ mà đối phó với những người chấp hành khác. Có Ôn Như Thị phối hợp, trong thời gian ngắn Ethel sẽ không làm gì hai người, không có kẻ ngu ngốc chủ động thương tổn thế thân của mình.  

Ôn Như Thị ngư ông đắc lợi. Có Ethel xông xáo loại bỏ người chấp hành của các công ty khác, hai người chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng, cuối cùng thì thu thập tàn cục, cớ sao lại không làm?  

Meryl và Ôn Như Thị nhìn nhau cười, ngầm hiểu trong lòng mà lảng tránh vấn đề này.

Angus không ý Meryl, nhưng nếu Ôn Như Thị muốn tha cho Ethel một mạng, anh sẽ không nhúng tay nữa. Nhưng ngay khi Ethel đưa Archibald rời thành Fog, anh vẫn thừa dịp màn đêm buông xuống mà hành động.  

Angus chưa kịp có động thái thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên. Angus bất đắc dĩ đứng lại, lấy chiếc điện thoại xám bạc ra khỏi túi. Trên di động còn treo móc khóa búp bê thiếu nữ tóc vàng.  

Ôn Như Thị cũng có một cái tương tự. Con búp bê ma cà rồng của cô nhìn rất giống Angus, đồ đen tóc đen, mặt mũi nghiêm nghị lãnh khốc. Nếu Ôn Như Thị không cố chấp nói đây là đồ đôi tình nhân, Angus thật sự không muốn mang kè kè bên người.  

Angus thở dài, ấn nút nghe. Anh biết mà, cô ngốc kia chắc chắn không đem đến cho anh thứ gì tốt lành…  

Giọng nói yêu kiều nhỏ nhẹ của Ôn Như Thị truyền tới: “Anh yêu, anh đi đâu đấy?”  

Angus hé miệng nhìn con đường phía trước, dừng một lát, anh trầm giọng trả lời: “Anh đi xử lý Ethel.” Phong cách của anh là xử lý gọn gàng dứt khoát, không ngại dùng vũ lực.  

Ethel là một mầm họa, nếu không thể khống chế kẻ địch, biện pháp tốt nhất là trực tiếp hủy diệt.  

Dường như Ôn Như Thị ở đầu dây bên kia sớm đoán được câu trả lời của anh, nghe vậy chỉ cười khẽ, một lúc sau mới dịu dàng nói: “Angus, em có chút không thoải mái.”  

Thoạt nghe tiếng cô cười, Angus nổi nóng định cúp điện thoại, lại bất chợt nghe thấy lời Ôn Như Thị, trong lòng căng thẳng, theo bản năng lập tức xoay người trở về: “Xảy ra chuyện gì? Đã bảo Meryl xem giùm em chưa?”  

“Meryl không ở đây, đêm nay trăng tròn, chắc là cô ấy vào núi cùng Cecil rồi.” Giọng Ôn Như Thị rất bình thản, nhưng có thể loáng thoáng nhận ra cô đang kìm nén điều gì, vậy mà vẫn rảnh an ủi anh: “Anh đừng lo, có lẽ tâm tình Ethel không ổn định nên phần linh hồn đọng lại trong cơ thể em dao động hơi nhiều chút.”  

“Em đừng sợ, anh sắp về rồi!” Angus không dám chậm trễ, cúp điện thoại lập tức chạy trở về.  

Ôn Như Thị trừng mắt nhìn, sau đó cười híp mắt cầm điện thoại lăn qua lăn lại trên giường. Sợ? Đùa gì thế… Cô không bị gì, sao có thể sợ chứ. Cô chỉ không muốn Angus giết Ethel nhanh vậy thôi.  

Ethel sớm muộn cũng chết, nhưng không phải bây giờ. Ít nhất phải đợi đến khi cô ta tiêu diệt gần hết những người chấp hành khác, Ôn Như Thị mới động thủ. Cô cũng không muốn lừa Angus, nhưng nếu không nói vậy thì sao anh chịu ngoan ngoãn chạy về.  

Ôn Như Thị vui vẻ cầm móc treo điện thoại Angus bản chibi, hôn mạnh vào trán nó một cái, bò dậy chuẩn bị ống tiêm.  

Khi Angus vọt vào phòng ngủ, Ôn Như Thị đang vùi mình trong chăn, sắc mặt hồng hào, nhìn không ra có gì khó chịu. Angus không yên lòng đưa tay sờ trán cô: “Bây giờ cảm giác thế nào?”  

Ôn Như Thị yếu ớt nhìn anh, đáng thương nói: “Đã tốt hơn rồi, chắc ngủ một giấcsẽ không sao nữa, anh nằm với em đi.”  

“Anh nằm với em thì có ích gì, ngu ngốc! Nếu không xử lý Ethel, một ngày nào đó cô ta sẽ uy hiếp em” Ngoài miệng Angus mắng mỏ cay nghiệt, nhưng vẫn nghe lời cởi áo khoác, leo lên giường kéo Ôn Như Thị vào lòng, “Chờ cô ta rời khỏi thành Fog lại phải lãng phí thời gian tìm kiếm mới xử lý cô ta được, thật không biết các em cố chấp giữ lại mầm họa đó làm gì.”  

“Nhưng nếu giết cô ta, anh không sợ một ngày nào đó tỉnh dậy thấy em bị tàn hồn của Ethel đồng hóa hả?” Ôn Như Thị bĩu môi, choàng tay ôm cổ anh, cọ cọ vào hõm vai Angus.  

“Bớt nói nói nhảm đi”, Angus bất mãn bóp mặt cô, “Em tưởng anh không biết em và Meryl đang giở trò quỷ gì sao? Meryl thì ngày ngày nấu thuốc, đừng nói với anh hai người các em cộng lại cũng không đấu nổi một tia tàn hồn! Nếu tàn hồn của Ethel thật sự có thể đồng hóa em, hai người có thể nhàn nhã tám chuyện sau lưng anh sao?”  

Ánh mắt Ôn Như Thị sáng lấp lánh, ngửa đầu cảm thán nói: “Thông minh!” Cô lấy ống tiêm cạnh gối ra, quơ quơ trước mặt Angus, cười tủm tỉm hôn lên cằm anh, “Nhưng vì phòng ngừa, cần anh cống hiến chút máu để bảo đảm kế hoạch của chúng em không có sơ hở.”  

Angus im lặng nhìn ống tiêm trong tay cô.  

Ôn Như Thị đã nói đến nước này, sao anh không hiểu ý của cô. Chỉ cần Ôn Như Thị biến thành ma cà rồng, dù Ethel phân ra một nửa linh hồn đặt trong cơ thể cô cũng bị Ôn Như Thị đánh phá tan tác, chứ đừng nói đến một tia tàn hồn.  

Nhưng, từ trước tớii nayAngus chưa bao giờ nghĩ tới việc biến Ôn Như Thị thành ma cà rồng như anh.  

Cuộc sống ấy quá cô tịch, quá dài lâu.  

Cô không bao giờ có thể thưởng thức vị ngon của món ăn nữa, không bao giờ có thể tận lòng kết bạn với người ngoài. Cô sẽ trơ mắt nhìn người bên cạnh dần dần già nua, chết đi, cuối cùng hóa thành tro tàn. Dù là người sói và phù thủy, tuổi thọ của họ nhiều nhất cũng chỉ mấy trăm năm. Mấy trăm năm sau, Cecil và Meryl sẽ chỉ còn là một mảnh kí ức trong sinh mệnh dài đằng đẵng của cô.  

Không có bạn bè, cuộc đời bất tử của ma cà rồng không còn là sự ban ân của Thượng Đế, mà trở thành nguyền rủa.  

Nguyền rủa khiến con người ta không có tình yêu, không có tình bạn, không có tình thân, những tình cảm ấy, một mình anh không thể khỏa lấp cho cô. Angus hiểu rõ điểm này hơn bất kì ai.  

Anh khẽ vuốt ve hai má Ôn Như Thị, nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng: “Belinda, Cecil, Meryl… Từng người họ sẽ rời đi. Cuối cùng, bên cạnh em chỉ còn lại anh và Elliott. Nếu anh thật sự biến em thành ma cà rồng, cứ cách mỗi mười năm, chúng ta sẽ phải chuyển nhà một lần. Chúng ta sẽ không có con, cũng sẽ không có người thân nào khác, trong thế giới của em chỉ còn lại mình anh…”  

Ôn Như Thị hé miệng muốn nói, lại bị ngón tay Angus chặn lại môi “Xuỵt, em hãy nghe anh nói.”  

Anh hôn lên trán cô “Anh không nghi ngờ tấm lòng muốn kề cận bên anh mãi mãi của em. Nhưng, bất tử là quá lâu. Một trăm năm, hai trăm năm… Có lẽ em có thể chịu đựng sự cô quạnh cách biệt với những người xung quanh, nhưng, nếu là một ngàn năm, hai ngàn năm?” Làm sao anh cam lòng để cô trầm luân trong đau đớn như vậy…

Angus nắm chặt hai tay, chóp mũi là mùi hương trên mái tóc cô, anh hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm bên tai cô, “Anh rất vui vì em chủ động yêu cầu chuyển hóa, nhưng anh không hi vọng nhìn thấy tương lai ấy, khi mà em phải chịu đựng sự đày đọa này giống anh. Để anh cùng em đi hết đoạn đường đời này, là đủ rồi.”  

Vành mắt Ôn Như Thị phiếm hồng, đây có lẽ là lời tâm tình cảm động nhất cô từng nghe trong đời.  

Nhưng Angus không biết, đây chỉ là một thế giới nhiệm vụ giả lập.  

Ôn Như Thị nhớ rất rõ, khi các cô tiến vào đây, đặt ra một quy tắc —— khi nhiệm vụ của cuộc thi hoàn thành trọn vẹn, nếu người chấp hành không tử vong, thời gian ở lại trong thế giới là một ngàn năm.  

Cho dù cô chuyển hóa thành ma cà rồng, họ cũng không có 2000 năm thời gian để ở cùng nhau. Trừ hơn ba trăm năm đã trôi qua, thời gian tồn tại của thế giới này chỉ còn hơn sáu trăm năm.  

Khi thời hạn ngàn năm đến, tất cả người chấp hành còn sống sót, thế giới này, bao gồm cả Angus và Elliott, đều sẽ biến mất.  

Ôn Như Thị rũ mắt, khụt khịt mũi, khẽ cười trở tay ôm chặt lấy Angus: “Không sao, em chỉ cần có anh là đủ rồi. Nếu một ngày em thật sự không còn muốn sống nữa, chúng ta chết cùng nhau là được.”  

Nếu ngày đó thật sự đến, cô hy vọng có thể chết cùng Angus.  

Không phân trước sau, tuy hai mà một.