Kế Hoạch Của Nữ Phụ Muốn Cuộc Sống An Nhàn

Chương 4




Phần I

“Nếu không phải nàng ấy thế tội cho ngươi thì sao phải đến mức bị người khác ném vào đầm rắn, lấy mất kim đan?”

Trong lòng ta chợt chùn xuống, nàng trong lời bọn họ nói hình như là ta.

Thẩm Lạc Xuyên tiếp tục nói: “Ta cũng không muốn làm gì khác, những gì nàng đã trải qua chi bằng ngươi cũng trải nghiệm như vậy đi, hợp lý đúng không.”

Không đợi Lâm Bạch Lộ trả lời, y lại tự nhủ nói thêm một câu: “Mọi người đều nói hai người rất giống nhau, ta thì không cho là vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy gương mặt này của ngươi, ta cảm thấy có chút phiền.”

Y cười lớn rồi lột toàn bộ da mặt của nàng ta xuống. Ta không tự chủ sờ thử mặt mình, nhịp tim dồn dập từng hồi.

“Sợ hãi không?”

“Lời này không phải Thẩm Lạc Xuyên nói, mà từ phía sau ta truyền đến.

Lâm Bạch Lộ, trên người còn mặc y phục của Thường Thanh phong, đang đứng bên cạnh ta.

Thật dọa người khi một người vừa bị lột sạch da mặt xong liền đứng ngay cạnh ta mà da mặt vẫn như cũ nguyên vẹn.

“Đó là một trong những kinh nghiệm từng trải của ta,” Nàng ta cười lớn.

“Một trong?”

“Loại đau đớn này,”

Nàng ta vuốt ve khuôn mặt của mình, “Ta đã trải qua hai lần.”

Ta giấu tay phải ra sau lưng, dồn linh lực vào lòng bàn tay: “Ngươi có ý gì?”

“Ta không phải Lâm Bạch Lộ của thế giới này. Những gì ngươi thấy là những gì thực sự xảy ra trong tương lai. Con chó điên Thẩm Lạc Xuyên này đã giết cả thiên hạ vì ngươi.”

“Lần đầu tiên ta bị giết cũng không nghĩ tới mình sẽ có ngày được hồi sinh, nhưng rồi lần thứ hai dù ta có cẩn thận cỡ nào thì vẫn chết không toàn thây.”

Lâm Bạch Lộ nghiêng đầu nhìn ta: "Ngươi có gì tốt mà lại để cho Thẩm Lạc Xuyên làm đến mức này?”

Ta trầm ngâm nói: “Có lẽ vì ta đẹp.”

“Mỗi lần ta tiếp xúc với ngươi đều cảm thấy ngươi là một tên ngốc nghếch.”

Nụ cười trên khóe miệng chậm rãi mở rộng, “Lần này ngươi và Thẩm Lạc Xuyên đều phải chết.”

Không đợi nàng ta nói tiếp, ta tấn công trực diện, đánh quang minh chính đại rất tốn sức, còn đánh lén tỷ lệ thắng cao hơn.

Mắt thấy Lâm Bạch Lộ gần trong gang tấc, thì đột nhiên sau lưng ta truyền đến đau đớn, một bàn tay chưởng ngay ngực ta.

Là Thẩm Lạc Xuyên.

Lâm Bạch Lộ chậm rãi đi đến trước mặt ta: “Hứa Tư Tư, nói ngươi ngốc thì ngươi quả nhiên ngốc thật, đây đều là ảo ảnh của ta, toàn bộ người mà ngươi thấy đều là ta.”

Ta đang muốn chửi thề thì một ngụm máu từ trong miệng trào ra.

Đột nhiên có người chém rách một lỗ hổng trên bầu trời, Ngu Thư ngã xuống bên cạnh ta, nhìn thấy vẻ mặt thảm thương của ta, sắc mặt hắn liền ngưng trọng: “Ngươi từng nói sẽ không đụng đến nàng ấy.”

“Đau lòng rồi hả?” Ánh mắt Lâm Bạch Lộ hiện ra oán hận, “Nàng ta rốt cuộc có gì tốt mà hai ngươi đều phải bảo vệ?”

Không đợi Ngu Thư nói chuyện tiếp, mặt đất và bầu trời bắt đầu rung lắc dữ dội, miệng vết thương cũng ngày càng to ra.

Ý thức cùng máu dần dần trôi mất đi, nhưng ta còn có thời gian trống ngồi suy nghĩ xem chút nữa mình sẽ trở nên như thế nào. Giống một xiên que nướng cực đại chăng?

Ảo ảnh tan vỡ, Thẩm Lạc Xuyên giả cũng dần dần tiêu tán, Ngu Thư đỡ ta dậy, để ta dựa vào hắn mà đứng vững hơn.

Chân tay ta đều lạnh ngắt, không còn nhìn rõ những gì trước mắt.

Xa xa có một bóng người mờ ảo đang tiến về đây.

“Làm sao... làm sao có thể…” Lâm Bạch Lộ chôn chân tại đó, nàng ta lẩm bẩm một mình.

Ta bị Ngu Thư ôm vào lòng chạy bán sống bán chết ra ngoài, một luồng sóng nóng liền ập tới.

Cây trâm cài tóc mà Thẩm Lạc Xuyên tặng ta đã hóa thành ánh sáng xanh nhỏ, bao bọc chúng ta lại.

Rất nhanh sau đó ta liền bất tỉnh.