Giang Tịnh Viễn nếm mùi vị ngọt ngào trong miệng Nhã Chi, thật ngạc nhiên vì
hắn chưa từng nghĩ lại quan hệ kiểu như này với phụ nữ. Vậy tại sao hắn
lại cảm thấy làm việc này với cô lại tự nhiên đến vậy.
Đẩy cô
xuống dưới, tỷ mỉ hôn lên môi căng mọng, liếm vòng quanh phác họa từng
đường nét. Rội lại cạy mở chui vào bên trong, như con rắn linh hoạt sục
sọi từng ngóc ngách trong miệng cô. Đến khi rời ra, cả hai đều thở
gấp.Read more…
Môi dời qua bên tai Nhã Chi, ngậm vành tai xinh xắn
của cô vào miệng, mút nhẹ một cái cũng chủ làm cô run lên thở gấp. Liếm
dọc một đường xuống cổ, rồi tới xương quai xanh, mút vào một cái thật
mạnh làm đỏ ủng một mảng thịt của Nhã Chi.
Hai tay men xuống phủ lên đôi tuyết lê, lòng bàn tay úp lại như đang đo kích cỡ. Nhã Chi vốn
là cô gái năng động, lại tập võ từ nhỏ, tuy không mất vẻ nữ tính, da
thịt vẫn trắng nõn, nhưng lại săn chắc. Vòng một tuy không tới nỗi khủng Cúp C như các ngôi sao hạng A, nhưng Tịnh Viễn hắn lại cảm thấy thực
vừa tay. Bàn tay co lại là ôm trọn tuyết trắng vào lòng bàn tay. Cảm xúc thật co dãn, thật mát.
Nhất thời lại cảm thấy thực khát, không
ngại ngần mà cúi xuống ngậm một bên nhũ thịt hết vào miệng. Đầu lưỡi
vòng vòng đè lên đầu nhũ, miệng co lại hút nửa tuyết trắng vào miệng.
Tịnh Viễn hắn hút thật mạnh như là em bé đang bú sữa mẹ, cứ như làm vậy
sẽ chảy ra sữa để giải khát mặc cho tiếng rên rỉ của cô
Một tay
không quên vuốt ve bên còn lại, ngón cái cùng ngón trỏ se se đầu núm.
Nhiễm ướt cả một vùng “đồi “, Tịnh Viễn quay sang bên còn lại thưởng
thức tiếp. Lần đầu được *ăn* một bữa thịnh soạn như này, sao hắn có thể
gặm qua loa.
”Ừ...ừm... a...a” Nhã Chi rên rỉ liên tục, muốn
Giang Tịnh Viễn làm luôn, nhưng hắn vẫn cứ hành hạ cô thôi. Nhã Chi vùng dậy, muốn lật ngược lại, trèo lên người Giang Tịnh Viễn, nhưng hắn đã
đoán trước cô nàng nóng tính này chắc sẽ không chịu nằm yên ở dưới. Nên
đã chuẩn bị tinh thần trước.
Khi cô vùng dậy, Giang Tịnh Viễn lại nhanh nhẹ đè cô xuống. Chẳng khác nào như đang chơi trò yêu tinh đánh nhau vậy.
Đè được kẻ không an phận xuống dưới, Giang Tịnh Viễn không khỏi vuốt mồ
hôi, người phụ nữ này thật không phải tầm thường. Nếu cô mà là con trai
chắc hắn không có cơ hội nằm ở trên. Thậm chí ngay khi cô là con gái,
hắn cũng khổ cực lắm mới được ở trên
( Tác giả: ta mắc cười quá, Tịnh Viễn ca muốn ở trên cũng phải tốn sức nha!)
Thấy cô lại dãy dụa, Tịnh Viễn liền cúi xuống hôn cô ngay lập tức, thật sự
không nên để cô có thời gian mà giãy, tốt nhất vẫn nên hôn cô đến khi mê màng, thở gấp rồi mới buông ra.
Trong lúc Nhã Chi đang hít thở
sau khi bị hắn hôn đến loạn xạ. Thì Tịnh Viễn đã kéo khóa quần bò cô
xuống, đồng thời hơi nâng mông cô lên tụt quần ra khỏi chân cô mà quẳng
ra đằng sau.
Đến khi Nhã Chi bình ổn lại thì trên người chỉ còn
duy nhất một cái quần lót mỏng tanh lại bị Giang Tịnh viễn hôn lên lần
nữa. Lần này, tay xấu xa của hắn mò thẳng một đường men theo bụng xuống
dưới đùi trắng. Tay còn lại thì se se đầu nhũ, vuốt ve đùi xong lại
không thỏa mãn mà mò vào trong quần lót màu hồng phấn. Đặt tay lên gò
đất rậm rạp, không yên phận mà mò vào giữ bụi hoa, tìm chân trâu ở giữa
ấn xuống
Đang mê muội vì bị hôn, bất chợt tiểu hạch bị đè xuống, Nhã Chi mở hai mắt ra, miệng hé to ra rên rỉ
”ừm...aaaaaa” nơi chưa có ai động tay, nay lại được bàn tay tà ác trêu trọc, cảm giác thật sự khó có thể diễn tả. Vừa tê dại, lại kích thích. Thế nhưng Tịnh
Viễn hắn vẫn không chịu tha cho miệng nhỏ cô, mà lưỡi cứ cuốn lấy lưỡi
cô truy đuổi, tay lại bóp bóp nhũ hoa, một tay lại bắt đầu mò vào tiểu
huyệt đang rỉ nước
”Ướt hết rồi này!” Giang Tịnh Viễn xấu xa đem
ngón tay đầy dịch ẩm của cô lên cho cô xem. Mặt cô vì say rượu vốn ủng
hồng, lại vì một câu trêu trọc mà trở nên đỏ rực.
Tên tiểu thụ này khi nào lại biết trêu trọc cô, không lẽ hắn vốn là cường công mà cô nhìn lầm sói thành dê béo?
”Làm gì ngẩn người vậy?” thấy cô trầm tư xuống, Tịnh Viễn hắn lại nghĩ cô
nhớ lại kỉ niệm gì đó của cô với ai, không lẽ là tên hôn phu cũ? lông
mày nhíu lại, hắn lại cúi xuống bú mút một bên nhũ hoa, không thương
tiếc mà cắn xuống một cái rõ đau, rồi liếm lại chỗ da thịt đỏ ủng vì bị
hắn cắn. Hành động ấy kéo cô về thực tại, thừa nhận đau đớn lại tê dại
ập đến.
Hôn một đường xuống dưới bụng, học theo cô lúc nãy, lưỡi lê một vòng quang rốn rồi mút vào. Khiến Nhã Chi phải hít vào một hơi,
cảm giác có một dòng nước rỉ ra ở bên dươi ngày một nhiều.
Giang Tịnh Viễn cũng phát hiện được điều này, hắn cười một tiếng
”xì...” Rồi ngọt ngào hôn lên mỗi cô một cái
”Hôm nay cô thật ẩm ướt “ Hắn không quên trêu trọc cô
“....” Vừa xấu hổ lại vừa bực mình, cô muốn quay sang phản bác lại, thì đột
ngột một ngón tay chui vào mật động khiến cô hít phải ngụm khí lạnh
” Phụ nữ phải biết dịu dàng chứ” Hắn lại hôn lên môi Nhã Chi, nhìn vẻ ấm
ức lại phải kiềm nén rên rỉ, quật cường của cô càng khiêu chiến sự tàn
ác trong người hắn.
Ngón tay ra vào ngày một nhanh, khiến cô nức nở lại bi miệng Tịnh Viễn chặn lại.
Theo tiết tấu càng nhanh, cô thở gấp từng hồi, khói cảm liên tục, tiểu huyệt co thắt càng nhanh, chịu không nổi nữa liền trào ra một dòng nước ấm.
Nhìn người phụ nữ đang thở gấp vì cao trào, Giang Tịnh Viễn thật hài lòng.
Không chần chừ nữa, mà tách hai chân cô ra thật rộng quan sát nơi nữ
tính ẩm ướt. những giọt dịch trắng còn vương vãi trên khu rừng và cả khe suối
”Nãy em chăm sóc tôi, giờ tới lượt tôi” Tịnh Viễn khó khăn
nuốt nước miếng, hắn thấy rất khát nước, nhìn vào nơi nữ tính cô như
thể tìm thấy nguồn nước. Cúi đầu xuống nhắm ngay đóa hoa mà hôn lên