Trong quá bar, Dương Nhã Chi không ngừng trút rượu bản thân. Vốn là một cô
gái dịu dàng tao nhã, bảo thủ, nhưng hôm nay cô thật là muốn uống cho
quên hết tất cả. Khi say, cô lại nảy ra một ý nghĩ rất kinh hãi thế tục: tìm tình một đêm.
Theo lời đề nghị của Tiểu San, cô đến quán bar giải sầu. Đinh San bạn thân cô nói đúng, cô đã 27 tuổi mà vẫn bảo thủ,
chưa có kinh nghiệm về phương diện này, còn nghi ngờ cô bị lãnh cảm.
Nghĩ đến chuyện đó, Nhã Chi vô cùng đau khổ. Cô quen Cố Dạ mười năm, chính
thức yêu nhau ba năm, mấy lần hắn cố gắng muốn thân cận cô, cô đều khéo
léo từ chối. Ai ngờ, còn năm tháng nữa kết hôn thì cô phát hiện ra hắn
ăn vụng bên ngoài đã lâu. Cô ta là học muội kiêm luôn cấp dưới của hắn.
Nhã Chi chua xót cười, cô loạng choạng đứng dậy muốn đi vệ sinh. Ai ngờ đến khúc cuối hành lang, “Oh My Got” một nam thanh niên mắt xanh, da mịn
màng, mong mỏng đỏ hồng như tiểu mỹ thụ trong truyền thuyết đang bị hai
tên đàn ông đùa bỡn thân thể.
Một tên đứng phía sau, một tay bịt
miệng, một tay giữ chặt lấy tiểu mỹ thụ. Tên phía trước thì miệng không
ngừng muốn hôn lên đôi môi mỏng tiểu thụ nhưng bị tránh né, hắn tức mình cắn cổ tiểu thụ, tay men theo vạt áo xoa nắn da thịt trắng bên trong,
nắn bóp khối thịt mềm bên trên. Từ ngoài nhìn vào, tuy cách một lớp áo
che đi, cũng đủ biết hắn đang xoa bóp nhũ hoa à. Một tay vòng ra sau,
xoa nắn từ lưng men xuống cạp quần rồi mò xuống dưới, mông trắng mềm đã
bị lộ một nửa ra ngoài, bị nắn bóp trở nên đỏ ửng.
Tiểu mỹ thụ
không ngừng giãy giụa muốn thoát, miệng lại thốt lên những tiếng rên rỉ
khó cưỡng. Mặt hết hồng, xanh, lại chuyển sang trắng bệch. Nhu nhược,
đáng thương lại khiến cho lòng người ta muốn chà đạp thêm à!
Bỏ mặc sự giẫy dụa yếu ớt, chúng không ngừng khinh bạc thân thể tiểu thụ.
Cô xem đến ngây người, thật không ngờ có ngày cô được xem cảnh H đam mĩ
sống cơ đấy! Thật là hưng phấn, nhưng thấy giọt nước mắt tiểu thụ rơi
xuống, không hiểu vì sao lòng cô nhói một cái.
Lấy dũng khí, cô cầm túi xách lao đến, lấy hết sức đánh vào đầu một tên côn đồ, chân thì đạp vào giữa quần tên còn lại.
Thừa dịp bọn chúng không kịp phản ứng đã kéo người chạy mất. Chạy đến một
đoạn xa, khi xác định chúng đuổi theo không kịp thì ngừng lại.
“hộc”
“ hộc...”
“....”
“mệt quá đi mất”
Tỉnh rượu bốn phần, cô đứng dựa lưng vào tường nhìn mặt tiểu mỹ thụ đang ở gần mặt mình kia.
“Woa, thật đẹp nha” Nhã Chi không ngừng gào thét trong lòng.
Cô xúc động vươn tay ra nắm lấy cái cằm, bất ngờ mất thăng bằng ngã về
phía trước, đè lên người tiểu mỹ thụ, lại trùng hợp làm hai làn môi tiếp xúc bất ngờ.
“...”
“...”
“Ngất?”
Nhã Chi chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như vậy. Lần đầu tiên hôn môi người khác lại hù người ta đến ngất xỉu.
Ôi trời, không lẽ vận số cô chưa đủ đen hay sao? Giờ còn phải vác cái xác tên tiểu thụ này.
Giờ biết đi đâu? Chịu đựng cơn đau đầu do say rượu, cô dìu tên đang ngất xỉu này gọi một chiếc taxi đến khách sạn gần nhất.
Hoàn toàn không có ý định đen tối, cô chỉ muốn tìm một chỗ cho tên này ở,
cô thuê chung phòng với Đinh San nên không tiện đem hắn về phòng.
Mà cô cũng chẳng biết hắn là ai, cô không đành lòng bỏ người ta lại. Biết đâu hắn lại gặp những kẻ xấu.
Nhìn gương mặt yêu nghiệt dựa vào vai mình, Nhã Chi thở dài:
“Đẹp đến mức khiến cả phụ nữ cũng phải ghanh tỵ, hèn chi bị một đám đàn ông muốn khinh bạc à!”