Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem

Chương 9




- Tôi quên nói cho anh nghe tôi là bạn trai của cô ta đó!

Tấn Phong giật mình nhìn nàng bị hắn ta ôm cổ còn hơn con tin bị khống chế. Cái tên khốn Phạm Nhật Thiên này không chết trong tay nàng cũng phải do nàng mướn người ám sát hắn chết mới thỏa lòng nàng mà. Chuyện phi thực tế như vậy, hắn nói ra thật trơn mồm đến đáng ghét. Nàng vội chui khỏi tay Nhật Thiên rồi lắc lắc đầu nói lại sự thật…

- Không phải đâu anh Phong. Anh ta bị ấm đầu đó!

Nàng tuy giải thích như vậy nhưng lòng Phong làm sao không hoài nghi. Huống chi trông Nhật Thiên không thể đơn giản là bạn bè với nàng. Thục Uyên xoay lại trừng mắt đuổi hắn ta đi.

- Anh còn không về tui xử anh đó!

- Tôi nói thế có gì sai? – Nhật Thiên khoanh tay trước ngực, vẻ mặt như không chấp nhận nàng vội vã giải thích với Tấn Phong như thế. Thục Uyên thật muốn phát điên với hắn.

- Không có gì đúng thì có!? Giờ về hay không hả?

Nhật Thiên bị nàng ép lên xe nhưng mắt vẫn nhìn Tấn Phong bằng thái độ thù địch. Tuy Thục Uyên không đẹp, không có nhiều đàn ông theo đuổi thành bầy nhưng chỉ một kẻ si tình nàng thôi cũng sẽ thành đối thủ nặng kí với kế hoạch chinh phục nàng của hắn. Vả lại loại con gái có tính nết “quái lạ” như Thục Uyên, có người thích đảm bảo chỉ có thích nàng thật chứ không ai chơi đùa nổi hứng thú nhất thời đâu.

Trong lòng Tấn Phong cũng rất khó chịu nhưng không muốn mất bình tĩnh trước mặt Thục Uyên. Tâm ý của Tấn Phong dành cho nàng còn chưa biết, làm sao anh chàng có thể cả ghen trước mặt nàng. Còn nàng chỉ lo đuổi gã khốn Nhật Thiên này về là mừng lắm rồi.

Không ngờ phía sau có người từ trong nhà mở cổng, Ngọc Hân xuất hiện mới càng khiến Thục Uyên thật muốn gào khóc…

- Mẹ hỏi làm gì ồn ào trước nhà quá kìa Thục Uyên… – Ngọc Hân đang cau có thì nhìn chiếc xe hơi đen. Nhật Thiên đứng bên kia vui vẻ nhận người quen.

- Chào cô! Lần đầu thấy trợ lí của tôi không mặc váy công sở đó nha Ngọc Hân! – Nhật Thiên còn vui vẻ chòm người tựa mui xe vẩy tay chào hỏi nữa chứ.

- Giám… giám đốc!!!

Ngọc Hân bối rối, vội lúng túng vì bộ dạng quần cụt, áo hai dây mát mẻ khi ở nhà của mình. Phong đã nghe Thục Uyên nói hắn chính là sếp của Ngọc Hân, nay thấy gặp nhau trùng hợp thế này mới tin thật.

Và Nhật Thiên loay hoay vì lẽ ra có bốn người sao bỗng nhưng chỉ còn ba người thiếu Thục Uyên. Quả nhiên là nàng vì quá sợ cái tình cảnh này nên ngồi thụp xuống núp sau bánh xe của hắn. Nếu Ngọc Hân hỏi vì sao sếp của chị ta lại đưa nàng về tận nhà thì nàng biết giải thích ra làm sao? Chắc chắn tính cách Ngọc Hân cũng sẽ nói này nói kia làm nàng bực tức lên thôi.

Nhật Thiên nhìn nàng ngồi run run không dám đứng lên. Thế là hắn ta cũng ngồi xuống khiến mặt Thục Uyên càng xanh xao.

- Cô sao vậy?

- Không thể cho chị ấy thấy tui đi về với anh được!? – Giọng nàng lí nhí còn hơn đang làm chuyện vụng trộm.

- Có vấn đề gì chứ? – Nhật Thiên ngây ngô hỏi lại ngây. Chính vì hắn ta đôi lúc cũng hơi ngu si không biết suy nghĩ khiến nàng tức hộc máu.

- Anh chẳng biết cái gì hết à!

Thục Uyên tức đến muốn đánh hắn. Nhưng chưa kịp ra tay thì Ngọc Hân đã bước sang nhìn thấy cả hai ngồi…

- Thục Uyên???

Ngọc Hân không ngờ nhìn thấy Thục Uyên ngồi dưới đất như vậy cùng Nhật Thiên. Cả hai người này biết nhau ra sao thật sự Ngọc Hân còn chưa rõ nên vừa mang tâm trạng ngạc nhiên, vừa khó chịu.

Thục Uyên cười cười ngay không biết làm gì…

- Chị…

- Cô làm gì với giám đốc vậy? – Giọng Ngọc Hân còn hơn hắn là con của chị ta, thấy chơi chung với nàng liền tra hỏi không cho.

- Ờh… thì…

Bình thường Thục Uyên miệng lưỡi cũng dẻo lắm, chuyện trên trời dưới đất nói xạo ra sao cũng được nhưng giờ lại chỉ biết ú ớ nói không nên lời. Nếu lúc nàng đối xử với hắn cũng được phần “hiền lành” như lúc này chắc Nhật Thiên cũng tung hoa ăn mừng rồi. Hắn đứng lên nhìn Ngọc Hân và nói….

- Sao cô Ngọc Hân tra hỏi dữ vậy? Tôi và cô ta đang nghiên cứu bánh xe không được sao?

- Em… – Bị Nhật Thiên nói hơi lạnh giọng, Ngọc Hân mím môi bối rối ngay.

Cái tình cảnh này không biết có được xem là rất gây cấn hay không vì Thục Uyên thấy rất chóng mặt chỉ muốn trốn ngay cho xong. Vừa may Tấn Phong đứng yên lặng nảy giờ, cũng thấy hết vẻ lúng túng sợ Ngọc Hân phát hiện nàng đi về chung với ai nên bước qua nắm tay kéo đứng lên.

Mắt Nhật Thiên lập tức “tròn xoe” nhìn tay nàng lọt trong tay Tấn Phong ngay. Chưa gì hắn muốn nổi điên, miệng phun ra lửa vì ghen trong bụng rồi. Còn Thục Uyên chỉ bỡ ngỡ nghe Phong nói…

- Em xem bánh xe giúp anh ta rồi thì mình vào nhà thôi!

- Dạ!!!

Có người mở đường cho thoát, nàng “dạ” thật nhanh rồi theo Phong vào nhà ngay. Nhật Thiên nhìn nàng đi với gã trai khác chỉ im lặng bên ngoài là thế chứ trong lòng tức muốn gào ầm lên. Ngọc Hân cũng ngần ngừ nhìn gương mặt “nghiêm nghị” của hắn. Và Nhật Thiên xoay lại hỏi ngay…

- Cô có vẻ không thích Thục Uyên hả?

- Đâu có!… tại em hơi thắc mắc sao anh và nó thân như vậy? – Thật sự Ngọc Hân rất là muốn truy hỏi đến cùng nhưng cũng giống như hắn ta đang cố giữ lại vẻ ngoài của mình thôi. Nhật Thiên nhún vai, tay mở cánh cửa xe khi trả lời.

- Thì biết nhau vậy thôi có gì đâu quan trọng. Mai tôi sẽ đi làm, cô không cần mang tài liệu sang nhà nữa!

- Chân anh khỏe rồi sao?

- Hôm nay mới tháo bột. Tạm biệt!

Nhật Thiên đi về bỏ Ngọc Hân ngóng theo có chút ũ rũ. Công nhận ở gần hắn như vậy mới càng thấy hắn là loại đàn ông “sát gái” nhưng không hề dễ dãi siêu lòng với cô nào cả. Ngọc Hân không biết làm sao mới có thể gây ấn tượng thêm với hắn. Và cô ta nhìn lên tầng thượng, nhớ Thục Uyên là lại không vui.

Lúc đó Thục Uyên nhẹ nhõm khi đã đến sân thượng, tránh được Ngọc Hân tra hỏi thật là đáng ăn mừng. Tất cả cũng tại gã khốn Nhật Thiên kia dây dưa đùa dai hại nàng một phen hú vía. Và Phong hỏi làm nàng tỉnh táo ngay…

- Sao anh ta đưa em về vậy? – Chính Tấn Phong cũng lo Nhật Thiên nói hắn là bạn trai của nàng là thật. Nhưng Thục Uyên cười cười đáp.

- Hôm nay chân anh ta tháo bột nên em đi chung chút xíu thôi đó mà!

Lần trước Phong biết nàng làm hắn ta gãy chân rồi nên đành nói sự thật luôn. Nhưng Tấn Phong cũng không tin lắm.

- Anh cảm thấy hai người thân thiết hơn là người gây hại và nạn nhân!?

- Làm gì có chứ?… mai em phải thi tín chỉ ngoại ngữ rồi. Em vào học bài đây. Chúc anh Phong ngủ ngon!

Nói rồi nàng trốn ngay vào phòng lo Phong sẽ sinh nghi quan hệ của nàng với hắn ta. Tấn Phong cảm thấy không an tâm tí nào về gã Nhật Thiên ấy khi còn ở gần Thục Uyên.

——————

Trong sân bay, sảnh chờ đột nhiên đông hẳn. Dù đã mang kính, nón trùm áo khoát nhưng dáng vẻ cuốn hút của một ngôi sao hàng đầu cũng không bị lu mờ.

- Anh J.K kìa! Anh ơi!

- Đẹp trai quá!

J.K cố nhịn lắm mới không cười phá lên khi nghe mấy cô gái tới tấp khen vẻ đẹp trời phú của mình. Quả nhiên đẹp trai là một cái tội đối với những người không thể đẹp trai tự nhiên hơn nữa như J.K này.

Thế là Nhật Thiên nhíu mày khó chịu vì ông anh mình cũng chịu không nổi, đứng cười quyến rũ vẫy tay với fan xung quanh. Các cô gái trong sân bay đồng loạt lên cơn đau tim vì thần tượng.

Họ chụp hình, chen lấn nhưng quản lí không cho ai tiếp cận xin chữ kí. Hôm nay J.K không đi lưu diễn bằng máy bay cũng khiến bảo vệ sân bay cực khổ. Ai cũng muốn tụ lại sảnh chờ vì có J.K. Ngọc Hân đứng bên kia Nhật Thiên cũng bối rối lần đầu nhìn thấy gần người thật.

- Em không biết giám đốc là bạn thân của anh J.K đó!

- Bạn bè gì với anh ta chứ? Đòi theo ra đây làm gì không biết, thiệt phiền dễ sợ!

Nhật Thiên đứng phe phẩy tay, cố tránh xa ông anh vì người ta cũng chụp luôn cả mình. Tất nhiên nhìn vẻ ngoài của Nhật Thiên, người ta còn tưởng là một “nghệ sĩ” đàn em mới lên của J.K chứ. Khố cái J.K cũng vui vẻ dựa vai Nhật Thiên thể hiện thân thiết.

- Phiền cái đầu mày! Bác trai về, anh mày không ra đón làm sao được thương nữa chứ!?

J.K nhe răng cười làm Nhật Thiên ghét chết được song cũng không nỡ đẩy tay ông anh ra khỏi vai mình. Trông hai anh em đứng cạnh thật rất có sức hút. Và mắt J.K cũng nhìn sang Ngọc Hân đứng bên kia trong áo sơ mi ôm, váy ngắn khoe chân, cả người dáng vẻ hấp dẫn liền nói nhỏ vào tai Nhật Thiên.

- Cho anh số điện thoại trợ lí của em đi Richard! – Giọng J.K chưa gì đã thấy “dê già khoái gặm cỏ ngon” rồi. Mắt Nhật Thiên vẫn chú ý chờ khi nói.

- Đúng mẫu người anh thích chứ gì?

- Ừh! Ừh! Hiểu anh mày ghê!

- Phải hiểu anh chứ! Vì thế anh cũng nằm mơ đi anh nhé!

- Mày… thằng quỉ ích kỉ! Lần trước anh cho mày số của Thục Uyên dễ như vậy mà!

J.K thật tức, biết vậy không nên chơi với loại người “một chiều” như Nhật Thiên. Nhưng Nhật Thiên hoàn toàn làm ngơ ông anh, môi vội cười tươi làm Ngọc Hân nhìn thật ngẩn ra luôn. Hắn không ngại gọi hai người vừa ra khỏi cửa chờ…

- Papa! I’m here!

Ngọc Hân chưa từng trông thấy hắn cười tươi rạng ngời như vậy, dù không cười với mình nhưng cũng khiến tâm người ta xao xuyến theo. Vốn dĩ hắn cũng không phải lạnh lùng như vẻ ngoài nhưng chỉ vì hắn thích giữ hình tượng phong độ ít nói cho mình.

Và một người đàn ông tóc bạc, gương mặt hiền hòa đeo kính gọng bạc vừa ra nghe giọng con trai gọi liền cười. Cả fan J.K cũng la hét vì thấy chính J.K cũng tháo mắt kính cười toe toét. Hai anh em bước ra đón ngay…

- Có cả hai đứa luôn sao?

- Con là cháu cưng của bác mà làm sao không đi đón bác trai yêu dấu của con chứ!?

J.K chưa gì đã như cún con đòi người ta cưng rồi khiến ông ấy xoa đầu luôn cả hai thằng. Phía sau có một ông chú cao gầy, gương mặt trẻ tuổi hơn một chút đẩy xe hành lí ra. Nhật Thiên đến giúp ngay.

- Quản gia Trương!

- Lâu lắm rồi mới gặp cậu chủ và cậu Khang đó!

- Áh… gọi nghệ danh của con cơ!

J.K hoảng lên lao lại không cho chú quản gia làm lộ bí mật. Nhật Thiên chán nản trong khi hai người lớn lại cười rất vui. Ngọc Hân biết đây là chủ tịch tập đoàn của mình nên cũng lại chào lễ phép. Cha hắn có chút mừng rỡ hỏi…

- Bạn gái con hả Thiên!?

Ngọc Hân nghe vậy má đỏ, lòng cũng vui nên cười nhẹ. Nhưng Nhật Thiên vẫn thản nhiên ôm vai cha rồi trả lời…

- Bạn gái của con dễ để cha biết mặt vậy sao? Đây là trợ lí riêng của con thôi!

- Con là Ngọc Hân! Rất vui được gặp chủ tịch! – Ngọc Hân lễ phép thưa, dáng vẻ xinh xắn nhưng không là gì với thằng con khiến cha hắn cũng thất vọng nói.

- Ừhm! Vậy mà papa tưởng con định làm papa bất ngờ. Con đã 30 tuổi rồi, đến bao giờ dẫn bạn gái về giới thiệu cho cha hả?

- Cha chỉ khéo lo xa. Bạn gái thì giới thiệu làm gì, con ẵm cháu về cho cha bồng ngay không cần phiền phức đến thế đâu!

- Haha… cái thằng này chỉ giỏi tán gái!

Nhật Thiên cười rồi đi về với cha và J.K. Mọi người trở về căn nhà lớn cũ năm xưa theo lối kiến trúc cổ điển bằng gỗ trong khuôn viên rất rộng. Tuy nhiều năm bỏ trống nhưng dọn dẹp xong vẫn sang trọng không thua gì các căn nhà mới. Ngọc Hân nhìn quanh cũng đủ biết gia tộc chủ tịch giàu có từ lâu rồi.

- Hơn 7 năm rồi mới về đây!

- Con đã cho người dọn hết rồi, nhà mình vẫn rất kiên cố đó cha!

- Cha nghe nói con mua nhà gần nhà thằng Khang rồi! Sao không về ở với cha hả Thiên? Nhà minh rộng quá mà!

- Con sẽ suy nghĩ sau…

Nhật Thiên cười cười nói, hắn nói suy nghĩ là vậy chứ càng không thèm về ở với cha rồi. Chính ông ấy cũng hiểu con mình quá nên nhíu mày nói…

- Tính con vẫn thật ngang bướng khiến cha đau đầu!

- Hì… cha và chú đi xa rồi mau nghỉ ngơi đi. Bác sĩ của cha còn phải dặn con trông cha kĩ khi về đây đó!

Nhật Thiên hối hai ông già đi nghỉ ngơi thì cha nắm lấy tay hắn trên vai.

- Nghỉ ngơi thì lúc nào cũng được! Con làm giúp cho cha ngay đi!

- … chuyện có manh mối tìm em gái hả cha?

- Ừhm! Anh Trương lấy giấy tờ cho Thiên xem đi!

Chú Trương mang hồ sơ ra. Ngọc Hân chỉ kịp nhìn thấy phần ảnh khi Nhật Thiên lật ra xem. Bức hình một người phụ nữ ôm hoa cát tường có nụ cười rạng rỡ đó dường như rất quen. Cứ như chính Ngọc Hân đã từng nhìn thấy qua ở đâu đó một lần rồi.

Thục Uyên hớn hở chạy lên ngọn đồi nhỏ. Chắc chắn gã Nhật Thiên đó cũng sẽ vênh mặt “ta đây thầy giỏi” khi nàng báo tin đậu cho xem. Dù sao nàng cũng muốn cám ơn công dạy của hắn nên mới đến báo hắn biết đầu tiên.

Nhưng nhà không có người, nàng chòm nhìn vào trong nhà qua tường kính vì cứ nhớ hắn gãy chân không đi đâu được…

- Chưa về sao?

Dù biết mật mã cửa nhưng nàng chỉ ngồi ghế hồ bơi chờ không vào trong. Nàng chờ cũng phải hơn một tiếng, cuối cùng mới đem điện thoại ra gọi cho hắn. Thật sự đây là lần đầu nàng chủ động gọi cho hắn ta nhưng hắn to gan không nghe máy. Thục Uyên thấy mình hơi ngớ ngẩn, mắt nhìn trời cũng xế chiều rồi nên lại tự lủi thủi đi về. Nàng còn thiếu gì người để báo tin mừng, tự dưng chờ hắn tốn thời gian như vậy thật là khùng.

Chiếc xe màu hợp kim bạc ngừng lại ngay trước cổng nhà. Nhật Thiên xoay qua vui vẻ nói với Ngọc Hân.

- Hôm nay làm phiền cô quá rồi!

- Có gì đâu giám đốc! – Ngọc Hân cười, trong lòng rất vui khi được cùng hắn đi cả ngày. Trước khi về Nhật Thiên còn chủ động nói sẽ đưa về nữa chứ.

Và Ngọc Hân sựt nhớ nên mới nói với hắn…

- Người anh viếng mộ và người phụ nữ trong ảnh là một đúng không?

- Ừhm!

- Chẳng hiểu sao em nhìn thấy tấm hình đó rất quen… không giống như là hơi quen, em hình như đã từng thấy một tấm hình giống hệt vậy thì phải!

- Thật sao? Cô thấy ở đâu? Biết đâu có thể là manh mối tìm ra con gái của cha tôi đó!

Nhật Thiên luôn nôn nóng mỗi khi tìm em gái. Vì hắn hiểu ước nguyện lớn nhất của cha mình chính là tìm lại con. Không vì đi tìm con một cách vô vọng thì cha hắn cũng không mang hắn về nuôi từ trong cô nhi viện năm đó. Chính vì thế dù có lục tung từng căn nhà lên Nhật Thiên cũng quyết tìm cho ra “cô em gái” đó của mình.

Nhưng chính Ngọc Hân cũng không nhớ rõ, thấy vẻ mặt Nhật Thiên chờ đợi càng làm cô ấy lúng túng…

- Em xin lỗi…. Em thật chỉ nhớ đã từng có kí ức nhìn qua bức hình như vậy nhưng không nhớ…

- … có lẽ người hồi xưa thích chụp kiểu như vậy. Hình trắng đen nhìn sao cũng giống hết nhau nên trông quen vậy thôi!

- Em xin lỗi!

- Có gì đâu phải xin lỗi tôi chứ!?

Nhật Thiên mỉm cười làm má Ngọc Hân khẽ đỏ. Hắn còn lịch sự xuống xe mở cửa cho người đẹp. Trông đến đó, Thục Uyên xoay người khỏi tường bao quanh sân thượng không thèm nhìn nữa.

Tên đó mê gái, ưa lợi dụng như thế có tán tỉnh nhiều cô cùng lúc cũng không lấy làm lạ. Nhưng bộ dạng hắn mở cửa cho Ngọc Hân làm nàng không vui. Có đời nàng hắn trân trọng nâng niu nàng như vậy đâu. Kiểu như Ngọc Hân là tầng lớp cao nên mới được đối xử như thế, còn nàng thì nằm mơ đi.

Thục Uyên đang định bỏ vào phòng không ngờ có ngay điện thoại của hắn. Nàng tức rồi nha, định không nghe máy nhưng cũng xem thử hắn ta muốn gì…

~ Hồi nãy gọi cho anh hả em yêu? Lần đầu chịu gọi có phải yêu tôi rồi không? – Giọng hắn trơ trẽn gì đâu khiến nàng ghét muốn chết.

~ Anh điên hả? Tui gọi lộn số đó!

~ Đừng dối lòng vậy chứ!? Nhớ người ta thì nói thật ra đi!

Thục Uyên thật không chịu nổi hắn. Ai đời có kẻ nào tự tin quá đáng như hắn hay không? Nàng chửi vào điện thoại…

~ Dối lòng cái đầu anh! Tui cúp máy đây!

~ Khoan đã… cô có đang ở nhà không vậy?

Nàng nghe hắn hỏi lén nhìn xuống thấy hắn đang ngóng nhìn lên liền núp đi vội. Tim nàng có chút hồi hộp sợ bị nhìn thấy khi nói.

~ Không! Tui chưa về!

~ Con gái gì hơn 9h30 rồi chưa về nhà nữa!? – Giọng hắn đột nhiên còn hơn ông bố gia trưởng khiến Thục Uyên thấy tức cười ghê.

~ Liên quan gì đến anh? Tui đi luôn không về, qua đêm với trai đó!

~ CÁI GÌ???

Nhật Thiên hét bên dưới mà nàng trên tầng thượng cách mấy tầng còn nghe muốn điếc tai. Thế là nàng tắt máy mặc kệ hắn luôn. Nhật Thiên tức rồi, bên dưới gọi lại nhưng nàng đã tháo pin, bỏ vào phòng đi ngủ cho bỏ tức. Loại người đáng ghét như hắn chỉ Ngọc Hân mới thích nổi thôi.

Nhưng nằm lăn qua lăn lại, nàng cũng không hiểu sao bản thân lại tức tức khó chịu trong lòng như vậy. Có lẽ vì nàng chờ không ai về, gọi hắn cũng không bắt máy, tất cả vì hắn bận rộn với Ngọc Hân. Hắn còn đưa Ngọc Hân về như vậy xem ra hai người đó cũng rất tốt. Suy cho cùng họ ra sao cũng không liên quan đế nàng nhưng không hiểu sao… Thục Uyên lại tự lấy gối đè đầu để không nghĩ vớ vẩn nữa.

Cửa gõ nhẹ, giọng Diệu Minh làm nàng lăn qua dụi mắt…

- Uyên! Pà còn thức không?

- Ừh… sao vậy?

Nàng mò ra mở cửa, mắt nhắm mắt mở thì con bạn đã vui quá vào nhảy tưng tưng…

- Anh ấy đã quỳ xuống cầu hôn tui đó. Thật là ghét bất ngờ nhưng tui hạnh phúc chết đi được! Không kể pà nghe ngay chắc tối nay tui khỏi ngủ luôn!

- Wow! Đẹp quá!

Hai nàng trầm trồ chiếc nhẫn đính ước của Diệu Minh. Dù có luôn miệng nói không nhưng Thục Uyên luôn ganh tị và ngưỡng mộ con bạn có một tình yêu xinh đẹp và lung linh như thế. Còn số nàng nghèo đã định, nghĩ thêm chuyện “ế” lại càng buồn nên không dám nghĩ làm gì.

- Hôm nay tui cũng đậu tín chỉ ngoại ngữ rồi đó!

- Thật không? Vui quá! Phải chi còn sớm tui với pà đi ăn mừng là được rồi!

- Mấy giờ rồi, tui mới nằm thôi chưa có ngủ!

Thật sự nàng nhớ mình mới nằm lăn có một vòng nhưng nhìn đồng hồ đã qua 12 giờ đêm cũng không ngờ mình ngủ hay như vậy nha. Chợt Diệu Minh chau mày nói…

- Nói trời tối mới nhớ trước nhà có gã đứng trông thấy ghê lắm. Đậu cả chiếc xe to đùng trông như chờ bọn giao tiền chuộc vậy. Anh Khoa sợ quá phải đưa tui vào tận trong cổng đó!

- Pà nói hắn còn đứng hả? – Thục Uyên nói nghẹn lời làm Diệu Minh cũng tò mò theo.

- Ừhm… bộ thằng biến thái đó đứng lâu rồi hả? Nhớ khu nhà mình cũng an ninh lắm sao kì vậy?

Nàng chẳng nghe Diệu Minh nói gì nữa, vội khoát áo chạy ra xem thử hư thực. Quả nhiên trông xuống thấy hắn ta vẫn đứng bên ngóng chờ về hướng đầu đường có vẻ lo lắng, lâu lâu lại xem đồng hồ. Tim nàng phút chốc đập loạn, cả người hơi run thật không hiểu nổi vội đi xuống.

Nghe tiếng mở cổng, Nhật Thiên xoay lại thấy nàng liền chỉ tay hét lên…

- Cô! Cô ở trong nhà suốt hả? – Ban nảy thấy bạn của nàng về hắn ngại không dám hỏi, tưởng nàng còn chưa về thật. Không ngờ…

- Chứ anh nghĩ tui đi đâu? Mà bé cái miệng thôi khuya rồi, đứng lì ở đây làm bạn tui về bị dọa sợ kìa!

Sắc mặt hắn vẫn rất ư đáng sợ. Trông hắn nhăn nhó đến xấu như vậy làm nàng cũng phải sợ theo nha.

- Anh bị sao vậy?

- Tôi cứ lo cô bị tai nạn hay gì đó về trễ… không ngờ cô dám chơi tôi!

Nhật Thiên thật tức quá trời, chửi vô mặt nàng cũng không hả giận. Tự dưng bị lâm vào cảnh này khiến nàng cũng bực mình nha, nàng chun mũi trả lời ngay.

- Không phải tui nói qua đêm với trai rồi hay sao? Ai biểu anh đứng rồi trách. Thật là vô duyên!

- Cô đâu phải dạng con gái lẳng lơ đó chứ!?

Hắn chửi lại nhưng lại làm nàng sững sờ. Thật sự hắn còn tức và chưa thôi lo lắng nên cũng không nhìn thấy nàng là trơ ra vì hắn. Chính nàng cũng không biết làm sao, đây chắc hẳn là kiểu tán tỉnh con gái cao cấp mới khiến nàng thấy một chút choáng váng.

Mắt nàng len lén đưa lên nhìn hắn đang thở phì phò. Nàng đâu có định trêu hắn đến như vậy, cũng do hắn tự làm tự chịu. Dù sao thấy hắn chờ mình như vậy có chút ngốc nghếch, cũng có chút dễ thương. Và nàng bẽn lẽn hỏi…

- Buồn ngủ chưa?

- Buồn với ngủ cái đầu cô!? Tui sẽ không tha thứ cho cô đâu! – Giọng hắn giận dỗi thật khó chiều chuộng khiến nàng gượng cười. Không vì hắn làm trò ngốc thì nàng cũng không hiền lành cho hắn hung hăng vậy đâu.

- Nói nhỏ! Không buồn ngủ thì tui đãi anh đi uống nước xem như xin lỗi nhé!

Đang giận đùng đùng, nghe nàng ngỏ ý thì Nhật Thiên tỉnh táo lại ngay…

- Uống nước? Giờ này hả!?

Trong lòng chàng trai cũng có một chút hi vọng – mơ mộng rồi sớm thất vọng. Thế là trên xích đu trong công viên khu dân cư gần nhà, tổng giám đốc điều hành tập đoàn MNC ngẫn ngơ nhận lấy lon nước ngọt Thục Uyên vừa mua trong máy bán nước tự động cũng ngay đó. Thậm chí nàng còn tiết kiệm nên mua có một lon duy nhất đãi hắn thôi. Nhật Thiên lại trở giận, tay giơ lon nước cam hỏi…

- Đây là “mời uống nước” sao?

- Thì tui mua đãi anh uống rồi còn gì? Anh không tốn tiền là được mời rồi còn đòi gì nữa. Uống mau đi!

Nàng ngồi xuống con thú nhún cá sấu cạnh bên và nhe răng cười dễ thương khiến hắn nhịn và chịu uống không cằn nhằn nữa. Trời đang tỏa sương đêm, nhìn dưới ánh đèn thấy như khói mờ. Nàng cũng giỏi chịu lạnh nên thấy không khí mát mẻ thật rất yên tĩnh. Giờ này ai cũng ngủ say cả rồi, còn mỗi nàng và hắn ta thôi.

Và Thục Uyên len lén trông qua hắn uống lon nước. Có lẽ vì hắn ngồi ngay dưới đèn đường nên đột nhiên sáng chói, cuống hút mắt nàng như vậy. Cố tự nghĩ con gà ngồi ngay chổ của hắn phút chốc cũng ra con công nên lại tự an ủi là đầu óc mình vẫn bình thường.

Nhưng dù là gà hay công, hắn vẫn đang ở một nơi cao sang, xa cách chổ nàng đứng rất nhiều. Mãi cũng không đến gần được.

- Sao anh tự dưng đến nhà tui vậy?

Thục Uyên hỏi hi vọng giọng mình không quá run sẽ lộ ra. Nàng biết nhưng vẫn nói dối hỏi xem hắn sẽ trả lời thế nào. Nhưng Nhật Thiên trả lời không đắn đo gì…

- Tôi đưa Ngọc Hân về rồi muốn gặp cô thôi. Cha tôi vừa về hôm nay. Mấy hôm nữa bận rộn chắc khó gặp cô vì thế muốn gặp ngay cho đỡ nhớ đó mà! – Hắn cười toe toét, mặt trông háo sắc dễ sợ. Dù sao hắn không nói xạo khiến nàng tâm tình cũng khá hơn vội lè lưỡi nói.

- Không gặp anh tôi mừng muốn chết!

- Cô chẳng dễ thương chút nào!

Tâm ý của hắn dạt dào đến mà nàng cứ tạt lại mặt hắn mấy gáo nước lạnh thấm đẫm thất vọng. Thục Uyên ngáp một hơi rồi nói…

- Uống xong chưa!? Tui đang ngủ dở dang, nhanh nhanh để tui về ngủ tiếp!

Nàng đứng lên chẳng chờ hắn. Nhật Thiên buông lon nước còn vơi một nửa đế nắm lấy tay nàng. Song Thục Uyên phản ứng nhanh, kịp thu tay lại trước khi hắn làm gì đó bất chính. Nhật Thiên nhíu mày ngay…

- Sao lại rút tay lại?

- Anh muốn kéo ôm tui chứ gì? Phim toàn làm thế cả? – Ai chứ hắn còn muốn làm nhiều hơn trò ôm ấp, nàng biết nên phải linh hoạt đề phòng nha.

- Haha… thằng cha đạo diễn nào khéo làm mấy phim đó cho cô xem trước vậy trời?

Giọng hắn cười nghe chua chát ghê, xem ra không ôm được nên cáu rồi. Tuy nàng phản ứng bình tĩnh vậy nhưng cũng hơi run. Hắn đứng dậy tự hất tóc cho đỡ bực bội, trông không mắc cỡ khi bị nàng đoán đúng ý xấu. Chính vì hắn thật muốn ôm nàng mới khiến nàng run run…

- Sao muốn ôm tui hoài vậy?

- Nhu cầu đàn ông mà… – Hắn nhe răng cười đáng ghét làm nàng đánh vào vai hắn.

- Đồ vô liêm sĩ. Tránh xa tui bán kính 2m àk!

- Cô đề phòng như vậy ai còn hứng thú giở trò chứ cô hai?

- Ai biết được! Tui không tin nổi anh!

Thế là không thể khiến cho không khí trở nên lãng mạn hơn nên hắn chỉ đi lũi thũi. Vẻ mặt hắn như kẻ bại trận nhưng nàng vẫn rất đề phòng không dám mất cảnh giác. Trở về đến nhà, nàng muốn trốn ngay nên vẫy tay sớm…

- Về nha! Bye!

- Không chúc ngủ ngon sao? – Hắn lại tỏ ra khó chiều chuộng khiến nàng đành nhăn mặt nói.

- Chúc anh ngủ ngon! Vậy được chưa?

Nói cho xong, nàng xoay mở cổng. Nhật Thiên đứng sau nhìn nàng. Rõ ràng khi bình tĩnh hắn cho là nàng không hợp với đẳng cấp của mình. Nhưng khi nhìn thấy nàng thì tâm trạng không chịu nổi. Hắn biết mình không thể nghĩ ngợi gì được với cô gái này. Và Nhật Thiên bước đến nắm kéo nàng xoay lại. Thục Uyên sợ ngay vội thủ thế tự vệ dù tay vẫn bị nắm khư khư…

- Không được làm bậy!

- Tôi chờ cô gần 3 tiếng đó!

Ánh mắt hắn nhìn sâu vào mắt nàng khiến nàng chỉ muốn bỏ chạy. Tuy nhiên bàn tay hắn giữ chặt khiến nàng bối rối cố động não để trả lời trôi chảy…

- Tự anh chờ tui mà!

- Vì phải lo lắng cho cô bị gì có biết tôi mệt lắm không?

- Do anh tự suy nghĩ lung tung thôi sao trách than gì tôi chứ? – Giọng nàng yếu hẳn, cứ đôi co trực tiếp như vậy nàng run quá nói không nổi mất. Nhưng hắn lại nói tiếp.

- Tôi cũng đâu có muốn mình như vậy nhưng chỉ vì cô thôi. Cô không định chịu trách nhiệm khi làm tôi trở nên điên khùng như vậy sao?

Thì ra hắn ta cũng biết hắn bị khùng. Tuy nhiên giờ hắn ra sao nàng cũng nên lo cho thân nàng trước. Nàng làm hắn khùng còn hắn hại nàng bị bệnh tim rồi. Nghe xong lời hắn tim nàng cứ đập thùng thùng muốn lủng cả ngực. Nàng muốn né ánh mắt ấy nhưng tay hắn đột nhiên càng giữ cứng cổ tay nàng kéo cao tay nàng lại gần. Thục Uyên bối rối nhón chân theo tay và nhìn hắn nói…

- Bắt đầu từ ngày mai… Àk không! Ngay từ bây giờ chứ…

- Anh muốn gì hả?

Nàng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn thật là sợ quá rồi. Không khéo vì bị đàn ông nắm tay – nhìn vào mắt lại tè ra quần sợ thì nàng mất mặt chết thôi.

Nhật Thiên nhếch mép cười hỏi đùa.

- Có muốn tự đoán không?

- Anh còn giỡn nữa tui đánh anh đó. Bỏ tay tui ra ngay không? – Nàng lại tự gở tay hắn ra nhưng bàn tay lớn nắm cứng như gọng kiềm thật khó thoát. Và hắn đưa mặt sát xuống nói làm má nàng nóng ran lên.

- Từ bây giờ tôi sẽ chính thức theo đuổi em. Đến khi nào em thuộc về tôi thì tôi mới tha cho được!

Lời hắn còn hơn tiếng sét đánh ngay tai, vẻ mặt hắn trông không giống giỡn tí nào càng làm nàng không biết làm sao. Nhưng nghĩ cho kĩ lại hắn nói hơi bị mâu thuẫn. Thế là Thục Uyên nhíu mày hỏi lại có chút nổi điên.

- Thế trước giờ không phải đã thế rồi sao? – Dĩ nhiên nàng đâu có thơ ngây đến mức không biết ý đồ của hắn đối với mình. Nhưng Nhật Thiên cũng tặc lưỡi đáp.

- Đó là tán gái đâu phải theo đuổi!

- Anh… đồ chết tiệt! Anh nằm mơ đi! Cho dù đàn ông chết hết tui cũng chẳng thèm mê anh đâu!

Biết rõ hắn chơi đùa mình, làm gì nàng tự “chui đầu vào rọ” như vậy chứ. Khẩu khí của nàng quả nhiên vẫn cứng cỏi khiến hắn càng thích thú. Nàng không biết hắn chưa từng phải tốn công theo đuổi ai cả, tất cả cũng vì nàng đặc biệt quái lạ hơn các cô gái khác.

Và hắn vui vẻ nói…

- Chứ em nghĩ chỉ còn mình em là con gái anh đây sẽ chọn em sao? Tôi muốn bên em nhưng yên tâm đi, hai chúng ta không xứng đôi vừa lứa ai cũng hiểu rõ mà.

- Ý anh là anh muốn thành công theo đuổi tui rồi thôi đó hả?

- Ừh? Không lẽ muốn kết hôn rồi hạnh phúc bên nhau cả đời sao? Cũng đúng thôi, người như anh ai mà không sinh lòng mơ mộng đến viễn cảnh ấy!?

Hắn ta lại tự mãn, mũi chưa gì đã phình to ra rồi. Phải nó trên đời không có gã thứ hai trỡ trẽn, tự tin quá đáng như hắn ta đâu. Nàng tức đến xì khói không chịu nổi nữa.

- Anh rãnh rỗi quá sao không tìm người xứng đôi rồi tự theo đuổi, làm phiền tui chi vậy? Bộ chọc tui được anh vui lắm sao?

- Cô gái cùng đẳng cấp chắc chắn rất tốt, tiêu chuẩn không tệ nhưng theo đuổi làm gì? Tự cô ta cũng lăn vào vòng tay của anh thôi!

Thục Uyên đến đây nghẹn lời chẳng còn gì đế nói. Hắn chưa theo đuổi được vậy còn sớm khẳng định chỉ theo đuổi chơi như chinh phục nàng rồi thôi hỏi sao nàng không tức. Tự trọng con gái cũng rất cao đâu dễ cho hắn xem thường như vậy. Tuy nàng có thua xa hắn thật nhưng cũng không phải loại người thiếu tự trọng, kém cỏi chứ.

Và Nhật Thiên sững ra nhìn nàng gạt tay mình đi khi nói…

- Không hiểu nổi loại nhà giàu như anh làm sao sống nổi với cái kiểu suy nghĩ tình cảm chơi đùa như vậy? Anh muốn người ta yêu anh mà lại dám nói anh chỉ theo đuổi chơi vậy thôi không có gì nghiêm túc. Anh nghĩ tôi có ngu ngốc thành người tổn thương khi lỡ yêu anh rồi lại bị bỏ rơi như đồ cũ chơi hết vui không hả?

Nói rồi nàng thở phì phò vì tức. Ánh mắt hắn nhìn nàng vì thế càng sáng ngời không chút thất vọng hay hối hận. Môi hắn cười nhẹ khi trả lời ngay vẫn mang chút ý đùa nàng…

- Ừhm… nghe ra khá là phức tạp. Giống phim thật đó!

- Anh về trước khi tui lấy muối gạo tống tiễn!

Nàng bực mình, nói chuyện với loại người như hắn thật phí lời. Thật sự đâu phải hắn không hiểu ý nàng nói nhưng vì hiểu tính cách nàng như vậy hắn càng thích thú muốn chọc nàng hơn. Nàng không biết khi nàng cứng đầu cự tuyệt hắn càng thấy nàng đáng yêu, càng muốn có nàng.

Và Thục Uyên hết hồn khi bị kéo vai xoay lại. May là nàng phản ứng nhanh, thu tay che miệng mình lại trước khiến Nhật Thiên thật mất hứng. Nàng vẫn tự bịt tay bảo vệ miệng mình và trừng mắt nói…

- Cấm làm bậy!

- Em thật khác người…

- Thế thì đừng có bám tui nữa!

- … đặc biệt đến thế này hỏi sao anh không thích em chứ?

Thục Uyên đơ ra, mắt mở lớn nghe lời nói của hắn. Tay nàng vẫn che miệng nên không ngăn kịp hắn ôm kéo rồi lại hôn lên trán rất nhẹ. Tim nàng đập loạn, nàng chưa từng run như vậy. Hai má nàng không thể tự ngăn nóng đỏ lên được.

Hắn dễ dàng rời môi khỏi trán nàng, ôm trọn người nàng vào lòng, vui vẻ ngửi mùi tóc mai nơi cổ nàng. Đó chính là cái tội nàng ngăn hắn không thể hôn được môi nàng. Thật sự nàng không biết mình đang đứng hay đang bị bỏ trôi lơ lửng nữa. Và Nhật Thiên vui vẻ quay đi mở cửa xe và nói.

- Anh sẽ theo đuổi em đó! Biết vậy thôi đừng mơ mộng gì nhiều quá. Ngủ ngon!

Nàng đứng đó, tay vẫn tự che miệng nhìn xe hắn đi xa. Rồi nàng từ từ đưa tay lên trán sau đó ôm lấy hai vai còn vương vấn vòng tay lớn giữ chặt.

Vậy là hắn vẫn sẽ bám theo nàng, giở trò sàm sỡ có khác gì đâu. Nhưng tay chân nàng đã bủn rủn hết cả rồi. Lần trước nói hắn thích mình còn rất tỉnh táo vậy mà không hiểu sao nghe chính miệng hắn nói thích nàng lại cứ như con khờ chẳng biết làm sao.

Nếu lúc đó nàng không che miệng lại thì có lẽ… Thục Uyên ngồi ngay trước cửa lúc nửa đêm để ôm đầu. Không biết vì thấy khổ hay là thấy tiếc nữa đây?