Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem

Chương 7




Tiếng gõ cửa ầm ầm làm nàng lăn tròn trong chăn thật khó chịu. Cái giọng náo loạn kia hình như là giọng Diệu Minh…

- Mở cửa Thục Uyên. Chuyện ra thế này rồi pà còn ngủ được sao?

- Ưh… chuyện gì? Hôm nay tui không cần đi ra ngoài!

Nàng mắt nhắm mắt mở đi ra mở cửa thì Diệu Minh đã xông vào với tờ báo sáng. Nàng còn muốn ngáy ngủ thì đã bị dí tờ báo vào mặt…

- Nè! Hình pà ở trang nhất nè!

- Trang gì…

Thục Uyên dụi mắt đem tờ báo ra xem thì hết hồn tỉnh ngay luôn.

Quả nhiên là rõ hình nàng nha. Nàng còn lo mình chưa tỉnh ngủ hay còn nằm mộng khi hình mình và J.K vui vẻ lựa rau cải lại trên báo thế này? Tiêu đề còn to đùng dòng chữ “ Cô bé lọ lem của hoàng đế âm nhạc!?”

Tấm hình này giống lúc nàng và J.K đi mua đồ nấu lẩu tại cửa hàng tiện lợi ngày hôm qua gần khu nhà của Nhật Thiên. Thấy hình mà nàng còn không tin mình đã bị tay săn báo chụp…

- Chụp lúc nào vậy trời!? – Nàng hôm qua vui quá, có suy nghĩ J.K là người nổi tiếng ai cũng săn đón thông tin đâu. Diệu Minh không tin nổi luôn…

- Cái này là hình thật hả? Không phải là pà đi họp fan rồi tiện thể đi siêu thị với J.K chứ!?

Diệu Minh vốn cũng biết bạn mình thần tượng ai nhưng thế này thì quá sức tưởng tượng rồi. Thục Uyên tỉnh táo lại.

- Mình hại anh ấy rồi. Chắc phải đi gặp anh J.K mới được.

- Pà thoải mái gặp được J.K từ bao giờ từ bao giờ vậy?

Diệu Minh ôm má sửng sốt nhưng Thục Uyên không kịp giải thích vì lo chạy đi thay quần áo. J.K vốn hay bị gắng nhiều scandal nhảm nhí, nàng không muốn mình lại hại anh ấy. Ít ra nàng có thể giải thích là nàng và anh ấy chỉ tiện đi siêu thị vậy thôi.

Nhưng khi nàng vừa ra đã giật mình vì phía bên dưới cổng đã bu kín nhà báo, phóng viên tranh săn tin nàng. Nàng không ngờ người ta điều tra thông tin ghê như vậy, chưa gì đã biết tận nhà nàng rồi.

- Cô ấy trên kia kìa!

Họ chỉnh hướng chụp trên tầng 3 sân thượng làm nàng và Diệu Minh hoảng quá núp vội sau bờ tưởng thở hồn hển. Cảm giác này còn hơn ló đầu ra sẽ bị bắn chết. Không ngờ mọi chuyện lại ra thế này. Diệu Minh bíu ríu nói với nàng…

- Cái chuyện này pà phải giải thích rõ cho tui nghe mới được Thục Uyên!

- Muốn pà hiểu hết dài dòng lắm!

Tất nhiên chuyện này muốn hay không cũng bắt đầu từ Nhật Thiên mới sang đến J.K rồi. Lúc tình thế cấp bách như vậy nàng không biết nói làm sao nữa. Chợt cả hai đang rối trí chưa biết làm sao thì Ngọc Hân bước lên với nét mặt không vui…

- Cha mẹ tôi muốn gặp cô ngay kìa!

- …dạ!!!

Mặt nàng nhăn nhó làm Diệu Minh cũng chỉ biết mím môi cổ vũ cho bạn. Đối với nàng dù có khổ cỡ nào cũng không muốn phiền đến cậu mợ. Chuyện lên cả báo thế này càng không phải là mối phiền phức bé nhỏ rồi.

Ngọc Hân đứng một bên khi cha mẹ mình ngồi với tờ báo hình nàng. Thục Uyên đứng hơi run nghe cậu nói…

- Con đã lớn, muốn tự lập cậu cũng không có quyền gì cấm đoán con như đứa nhỏ… nhưng lên cả báo, phóng viên đầy trước cửa nhà mình như thế cậu rất buồn!

- Con xin lỗi! Con có thể giải thích…

Nàng nói hơi nghẹn vì sợ cậu mợ giận. Nhưng chưa gì Ngọc Hân đã chen vào nói…

- Cô giải thích gì thì cả nhà tôi cũng bị tai tiếng với hàng xóm rồi. Sao từ đầu không biết dọn đi xa một chút chứ?

Giọng Ngọc Hân chua chát làm nàng nghẹn lại không thể nói ra một lời. Trong tâm nàng vốn đã không có điểm tựa lại bị làm cho thấy cô đơn, lạc lõng nữa rồi. Mợ vội nói ngay …

- Hân! Hai đứa là chị em họ , con không thể nói vậy với em mình. Bé Uyên thuê phòng chứ có ở với nhà ta đâu đã bị người ta nói cho rồi!

- Em họ cái gì chứ? Má nó với cha có phải họ hàng gần gì đâu tự dưng lại đưa nó về. Nhìn thấy nó là phiền lắm rồi không biết định ăn bám chổ này đến bao giờ!

Thục Uyên nghe những lời đó vào tai chỉ biết tự nắm lấy vạc áo. Nàng thầm nghĩ mình rất mạnh mẽ, bản thân nàng với chút tổn thương này không có gì phải khóc. Nhưng tim nàng đau lắm không thể dễ chịu.

Nàng mồ côi đã đành vẫn không mong ai thương hại. Cậu mợ cho nàng ăn học hết cấp ba nàng rất muốn đền ơn không thành gánh nặng nữa cũng không thành. Cuối cùng vẫn là nàng không nên có trên đời này chi cho chật đât.

Cậu im lặng không nói nảy giờ cuối cùng lớn tiếng la Ngọc Hân.

- Im! Con đi làm đi Hân. Ba không thích hay không muốn con nói cái giọng đó với Uyên nữa!

Ngọc Hân bực mình vì bị la nên cầm lấy giỏ đi làm. Lúc đi ngang không quên liếc xéo nàng. Thục Uyên biết chị ta không thích mình từ đó đến giờ nhưng lòng vẫn thật tổn thương.

Cậu nhìn ánh mắt ngấn nước của nàng chỉ thở dài nói.

- Cậu xin lỗi con!

- … lỗi là của con. Con sẽ giải quyết chuyện này rồi dọn đi nơi khác ngay!

- Không! Dù sao cậu cũng là người duy nhất còn biết về họ hàng bên nhà con. Tuy mẹ con không thân thiết, lúc chết cũng không dặn dò gì nhưng cậu mợ muốn giữ con lại để chăm sóc như người trong nhà. Con đi đâu khác làm sao cậu yên tâm!

Cậu mợ là người tốt, nàng biết nhưng làm sao nàng có thể xem họ như gia đình thật sự. Tốt thế nào nàng cũng không là con cái trong nhà, nàng cũng không muốn làm phiền người ta. Dù sao tấm lòng của cậu mợ nàng sẽ mang ơn suốt đời nhưng lúc này thật không muốn thành mối phiền phức.

- Con cám ơn cậu mợ… nhưng con biết mình không thể thế này nữa. Con xin phép!

- Thục Uyên… Uyên àh!!!

Nàng chạy ra ngoài làm đám phóng viên nhanh chóng chạy theo chụp ảnh. Nàng bị vây kín còn hơn ngôi sao nổi tiếng nhưng vẫn mặc kệ đi một cách khẳng khái ra trạm xe buýt và ngồi chờ rất bình tĩnh dù cho bị vây kín. Nàng làm nàng chịu, họ cứ chụp thỏa thích rồi nàng sẽ tìm J.K giải quyết hiểu lầm này không khiến anh ấy bị ảnh hưởng.

Chợt một chiếc xe màu đen ngừng lại. Một ông chú khá quen mặt làm nàng nhận ra chính là quản lí của J.K. Nàng khá bất ngờ khi chú ấy có vẻ rất bình tĩnh nói…

- Cô Thục Uyên đúng không? J.K bảo chú đến vì biết cô cũng sẽ bị người ta làm phiền do hiểu lầm này. Chúng ta lên xe nói chuyện sau đi!

Nàng gật gù theo ngay. Đám phóng viên chán nản vì nàng đi mất tiêu. Trên xe chú ấy đưa card tự giới thiệu, sau đó vẻ mặt khá chán nản khi phải giải quyết hết chuyện này đến chuyện khác của J.K.

- J.K sẽ mở họp báo trực tuyến trên mạng giải thích, tình hình sẽ dịu xuống ngay!

- Có ảnh hưởng gì đến anh ấy không chú?

- Chẳng biết!? Thằng đó tháng nào không dính scandal nên chắc cũng quen rồi không sao đâu. Chỉ lo bên giám đốc điều hành bên công ty chính lại trách xuống… chú thật hết chịu nổi cái nghề quản lí này!

Xem ra ông chú quản lí này stress rất nặng mới đâm ra than thở với nàng. Nhìn chú ấy cũng tội nghiệp. Nếu J.K vì nàng mà mất tiếng tâm, mất người hâm mộ nàng thật không cam lòng. Suy nghĩ chốc lát nàng quyết tâm giúp thần tượng của mình.

- Chú cho con biết làm sao gặp vị giám đốc đó, con sẽ năn nỉ thay chú và anh J.K!

- Cái này… người đó khó tính lắm, lần nào gặp cũng bắt làm lại báo cáo không biết có chịu cho cô năn nỉ thay J.K không? – Mặt ông chú nhăn như khỉ, biểu hiện khá chân thật khi nghĩ về một người đáng sợ. Nhưng nàng vẫn trả lời ngay.

- Con là fan số một của anh J.K. Con sẽ làm mọi chuyện giúp anh ấy!

Vẻ mặt nàng rất quyết tâm khiến ông chú cũng thôi đắn đo. Nếu tình hình bên ngoài đã êm sau họp báo, bên công ty chính cũng không trách xuống thì nhẹ nhõm rồi. Thế là cũng vì tin tưởng nàng, chú ấy ghi cho nàng địa chỉ vào tờ giấy nhỏ để tìm giám đốc công ty chính.

Khi ngồi trên xe buýt nàng vừa run vừa hội hộp cố chuẩn bị tinh thần làm tất cả vì anh J.K. Có quỳ xuống năn nỉ nàng cũng sẽ làm. Nhưng khi đến khu nhà cao cấp phía nam thành phố, nàng cáu mày bực mình tự lẩm nhẩm…

- Bộ người giàu nào cũng sống khu này hả trời!?

Nàng lần theo địa chỉ tìm nhà, lòng hi vọng không phải giáp mặt cái tên Nhật Thiên ấy. Nhưng theo chỉ dẫn, lên tới đỉnh đồi nhìn ngôi nhà “đó” nàng lập tức quay lại nghĩ mình nhầm lẫn. Nàng ra hỏi bảo vệ năn nỉ họ dẫn đi, bảo vệ lại dẫn lên chính xác căn nhà đó. Nàng thật muốn chửi thề vì không tin nổi chuyện này…

- Có lộn gì không chú? Chắc không phải nhà này đâu!

- Đúng địa chỉ rồi cô ơi!

Chú bảo vệ đi, còn mình nàng ngần ngừ không dám bước đến. Sao lại ra cớ sự này, giờ nàng thật không muốn làm mọi chuyện vì J.K nữa đâu.

Lúc đó Nhật Thiên cầm tờ báo có hình nàng, tay đi lấy chai sữa uống chỉ lắc đầu vì J.K và nàng đều tệ như nhau mới bị chụp “đẹp mặt” như thế. Và hắn vô tình nhìn ra trước sân thấy có bóng người liền tiến đến xem thử.

Nàng đi vòng tròn, mặt lúc thì căng thằng, lúc có khổ sở, sau lại như muốn kêu gào tự ngồi ôm đầu nhổ cỏ bứt lá ngay tại chổ.

Chẳng hiểu sao lúc chọc nàng bỏ về như cắt đứt liên hệ, hắn không thoải mái chút nào. Giờ vừa thấy dáng nàng quanh quẩn lại vui nhanh như thế. Cứ thế này hỏi sao hắn ngăn mình thiếu tỉnh táo chứ?

- Cô làm gì lại ngồi bứt cỏ trước nhà người ta vậy!?

Giọng hắn làm nàng hết hồn đứng dậy. Tay vội quăng nắm cỏ vì rối trí. Môi nàng bập bẹ thật nói không ra hơi. Vẻ mặt hắn cũng nhíu lại chờ xem nàng nói gì. Cuối cùng Thục Uyên cũng có gan hỏi.

- Cho… cho tui hỏi anh có biết ai là Richard Phạm không?

- Là tui nè! – Nhật Thiên cầm chai sữa tự chỉ vào mình. Mặt nàng vì thế càng nhăn nhó đau khổ.

Nhật Thiên giật mình khi nàng vò tóc lại tự ngồi bứt cỏ tiếp. Hắn thật không hiểu cô gái này bị cái gì nữa. Nàng đã hơi sợ và nghi nghi chính là hắn rồi, nay quả đúng là hắn làm sao nàng mở miệng năn nỉ cho J.K đây? Sau này nàng sẽ hận tất cả những người nhà giàu.

Nhật Thiên hiếu kì muốn biết sao nàng đến tìm mình như vậy. Rõ ràng theo tính cách của nàng, bị hắn sỉ nhục rồi không bao giờ thèm đến nữa đâu. Nhưng nàng lại đứng lên nói như chạy trốn…

- Xin lỗi tui tìm lộn người! – Có vì J.K nàng cũng không làm được chuyện này nên phải đi thôi. Nhật Thiên gọi ngay.

- Định chạy hả? Tính đến gia hạn trả nợ và lãi suất hay sao?

- Anh nói lãi suất gì?

Nhắt đến nợ, tự trọng của nàng trở nên bé nhỏ nha. Nhật Thiên cười, vẻ mặt đáng ghét nói thật dửng dưng…

- Trong vòng hai tuần cô phải trả hết nợ cho tui, bắt đầu tính từ ngày hôm qua cô bỏ về thì còn lại 13 ngày. Nếu trả trễ một ngày tính thêm 10%, qua ngày thứ hai lại thêm 10% tức là 20%, cứ vậy tính lên theo hệ số.

- Anh cắt cổ tui đó hả? Cho vay nặng lãi còn từ bi hơn anh!? – Nàng thở phì phò vì tức giận nhưng hắn vui vẻ lắm,

- Ai biểu cô nợ tui chứ!?

- Đồ… đồ… – Thục Uyên run run muốn chửi lại không kiếm ra được từ ngữ nào tệ hại nhất thích hợp cho hắn. Nhật Thiên hất cằm lên mặt nói.

- Sao vậy? Chửi đi! Cô cũng đang bị scandal đừng để luật sư của tui kiện cô thêm tội xúc phạm nhân phẩm và danh dự người khác.

Nàng yếu thế hẳn, quả không phải đối thủ của hắn. Thấy nàng nín thinh thê thảm, hại hắn cười khoái chí ngay. Nàng dễ thương thế nào khi vẻ mặt tệ hại thế kia chắc chỉ mình hắn có thể cảm nhận ra thôi.

Đột nhiên nàng lại ngẩn lên, ánh mắt e dè tròn xoe mang nét ăn năn khiến Nhật Thiên giật mình. Hắn đứng trơ ra nhìn nàng như đang mê hoặc mình.

- Chuyện scandal… anh là giám đốc điều hành công ty anh J.K. Mong anh đừng trách gì xuống chú quản lí hay anh ấy vì chuyện lần này. Lỗi là của tôi hết đó! Xin anh đó Nhật Thiên!

Nàng gọi tên hắn thật quá êm tai. Tim hắn đập loạn trong ngực xém chút không kiểm soát nổi. Thục Uyên nhíu mi vì hắn tự xoay đi khó hiểu. Thật ra hắn chỉ cố lấy lại bình tĩnh vì nàng dễ thương quá. May là nàng toàn cứng đầu chống đối hắn chứ lúc nào cũng thế này hắn chết mất.

Sau khi chọc nàng bỏ về, hắn nhủ lòng tỉnh táo với loại con gái nghèo như nàng rồi cuối cùng lúc này cũng tự nhận là mình đã không thành công. Thục Uyên chạy vội theo hắn cố cà nhắt đi vào nhà hỏi…

- Anh có cho qua không vậy?

- Anh ấy làm cổ phiếu mảng giải trí của tập đoàn lên xuống thất thường nên tôi phải suy nghĩ lại có nên tống khứ anh ấy khỏi khoản chi trả của công ty hay không?

Thục Uyên đang năn nỉ đáng yêu như vậy hắn cũng cố làm căng một chút xem sao. Biết đâu nàng còn nguyện hiến thân năn nỉ thì sao?

Nàng không nhìn thấy vẻ mặt khoái chí của hắn nên theo hắn vào phòng khách. Nhật Thiên ngồi xuống ghế, laptop trên bàn đang mở sẵn. Nàng năn nỉ cho bằng được.

- Năn nỉ anh mà! Hai anh thân nhau như thế không rộng lượng được hay sao?

- Tôi vốn nhỏ nhen lắm!

- Làm gì có, tôi thấy anh rất phóng khoáng!

Quả là nàng giỏi nịnh bợ, hắn nghe sướng cả lỗ tai. Môi hắn cười vui vẻ khi hỏi tới…

- Thế tôi có đẹp trai không?

- Có chứ! Tôi chưa từng thấy ai đẹp trai như anh. Nét cuống hút của anh không ai sánh kịp! – Nói ra những lời ớn lạnh này nàng cảm thấy mình quả là fan cuồng của J.K mới hi sinh như vậy. Dù biết nàng cũng không tự nguyện nói nhưng hắn cũng khoái lắm.

- Vậy cô có thích mẫu đàn ông như tui không?

- Có chứ… – Nói rồi nhìn mặt hắn, nàng nghĩ lại rồi lắc đầu. – … cũng không thích lắm!

May là nàng tỉnh táo kịp thời nếu không bị hắn dụ rồi. Nhật Thiên chau mày mất hứng ngay, ngồi trên ghế nói ra vẻ giận hờn…

- Vậy tui sẽ đuổi J.K khỏi công ty!

- Đừng! Cái này tại anh mà! Hôm trước chúng ta đã nói rõ ràng, anh đừng mang tui ra đùa nữa. Tui năn nỉ anh thật lòng đó!

- Tôi cũng hỏi cô thật lòng chứ có giỡn gì đâu!?

Hắn lại nhìn nàng bằng ánh mắt đó khiến nàng hơi run. Nàng cố làm ngơ nhưng cũng cảm thấy rõ hắn ta thật muốn tán tỉnh mình.

Vừa hay cũng tới lúc họp báo. Nhật Thiên đã mở máy chờ sẵn xem J.K giải quyết ra sao. Nói đuổi việc thế thôi chứ công ty mảng giải trí là J.K điều hành, dù Nhật Thiên quản lí tập đoàn cũng không dễ cho ai nghỉ thì nghỉ, huống chi đó là ông anh của mình.

Nhưng dù sao dụ nàng năn nỉ cũng sướng tai nảy giờ. Thục Uyên ngồi dưới sàn cạnh ghế salong của hắn, lòng cũng hồi hộp không biết J.K sẽ làm sao.

Quả nhiên J.K có khác, tự tin giải thích trơn tru về cô bạn của em trai, cả hai đi mua đồ về nấu lẩu ăn như bạn bè. Hình như “em trai” là ám chỉ Nhật Thiên vào trong chuyện này luôn. Nhật Thiên nằm xem bực mình nói…

- Nói cô là bạn của tui thật là sỉ nhục, phải đuổi anh ta!

- Nè! Anh là đồ xấu xa!

- Xấu cái gì chứ! Anh ấy lôi tui vào chuyện của hai người mà!

Hai đứa cải lộn khi cuộc họp báo nhiều người không mấy tin tưởng lời J.K nói. Một phóng viên đứng lên hỏi…

- Em trai của anh J.K nghe nói chỉ có em họ là doanh nhân ở Mỹ, chẳng lẽ lại kết bạn với một cô gái không lấy được bằng tốt nghiệp đại học vì thiếu tiền học phí hai năm và tín chỉ ngoại ngữ sao? Hay anh chỉ dùng đó là lí do che giấu chuyện tình cảm với cô gái này?

Nhật Thiên sững ra nhìn nàng ngay. Chưa gì hắn đã ngoát miệng ra cười khiến nàng mất mặt chỉ biết úp mặt xuống bàn. Chuyện xấu hổ này không hiểu sao người ta cũng moi được ra hết, quả là lợi hại. Giờ Nhật Thiên có nằm vỗ đùi cười ra sao nàng cũng không làm gì được hắn.

Nhật Thiên sững ra nhìn nàng ngay. Chưa gì hắn đã ngoát miệng ra cười khiến nàng mất mặt chỉ biết úp mặt xuống bàn. Chuyện xấu hổ này không hiểu sao người ta cũng moi được ra hết, quả là lợi hại. Giờ Nhật Thiên có nằm vỗ đùi cười ra sao nàng cũng không làm gì được hắn.

J.K nghe ra cũng hết hồn. Thật ra anh ấy cũng chỉ biết nàng là fan của mình và Nhật Thiên có vẻ muốn tán tỉnh nàng thôi. Nhưng J.K vẫn rất tinh tế trả lời.

- Thế mọi người nghĩ tôi chỉ được phép giao tiếp với người có tiền và địa vị thôi sao? Em tôi và tôi xem cô gái ấy là bạn không có gì phải phân biệt. Tôi biết có vài tên ngốc giàu cứ tự cho mình thông minh luôn mang tầng lớp cao thấp gì đó ra nói cuối cùng vẫn tệ hại như ai…

Mặt Nhật Thiên cáu lại khi nghe vì chỉ hắn biết J.K đang chửi mình thôi. Để xem lần này anh ấy về, hắn sẽ xử cái tội rêu rao nhục mạ hắn trên mạng sẽ ra sao? Khi đó mắt nàng vẫn nhìn J.K trả lời không rời.

- …nhưng tôi tin cuối cùng khi ta trắng tay mất hết tất cả thì ai cũng như ai, chưa chắc còn được một người bạn lúc giàu có. Cô bé đó có khó khăn ra sao cũng chỉ là một cô gái bình thường đáng mến, xin đừng làm cuộc sống của cô bé bị xáo trộn. Mọi chuyện vốn không có gì rồi cũng trở lại đứng trật tự, tôi tin là như thế!

J.K trả lời thật là thâm thúy quả không hổ danh ngôi sao đẳng cấp. Mắt Thục Uyên rưng rưng cảm động, nàng chưa từng được ai bao che bênh vực như vậy huống chi là thần tượng của mình.

Nhìn vào máy tính dù biết J.K cũng không nghe nhưng nàng thốt lên…

- J.K muôn năm. Em yêu anh.

J.K thì không nghe nhưng Nhật Thiên ngồi cạnh nghe rất rõ nha. Nàng dám nói yêu gã khác ngay trước mặt hắn thật là chọc tức hắn. Gân trán của hắn nổi cọm gằng giọng với nàng.

- Cô cố tình nói cho tui nghe đó hả?

- Anh ấy tuyệt quá! Chờ anh ấy về tui phải cám ơn mới được! – Giờ trong mắt nàng chỉ có J.K thôi. Lòng hạnh phúc tràn trề không ai hơn được.

Nhật Thiên lại mặc kệ vẻ mặt mê trai của nàng. Hắn ngồi run đùi quay trở lại chuyện ban nảy người ta nói.

- Cô nghèo dữ vậy hả?

Gã đó lại muốn chọc nàng điên lên thì phải. Thục Uyên liếc mắt thì hắn nằm lăn tròn ra cười thiếu điều vỡ bụng chết ngắt…

- Haha… không tốt nghiệp đại học vì thiếu tiền học phí hai năm. Thật không tin nổi, nghèo thế là cùng. Vậy mà tui tưởng cô chưa tốt nghiệp cấp III đã theo trai bỏ nhà đi rồi chứ.

- Anh vui quá nhỉ? Cười đến chết luôn đi đồ khốn!

Nàng không thể ở lại trong nhà cùng với hắn ta thêm giây phút nào nữa. Dù giờ về nhà còn phải tính chuyện dọn đi nơi khác khá nhứt đầu nhưng còn đỡ hơn trông thấy bản mặt của Nhật Thiên. Người ta moi móc chuyện cũ của nàng ra nói nàng cũng ngẫm lại mình cũng thê thảm thật. Tuy giờ không khố rách áo ôn nhưng cũng sắp phải ngủ ngoài đường chứ ít gì.

Nhật Thiên vẫn nằm đó, không vội khi thấy nàng lại xách giỏ ra đi. Hắn biết mình chỉ cần mở miệng, cái tính hung dữ của nàng cũng ở lại gây sự tiếp với mình.

- Không có tín chỉ ngoại ngữ vì cũng không có tiền học đúng không? Hay là yếu cả ngoại ngữ?

- Giờ anh muốn gì hả? Tui không có tiền đi học lấy bằng tiếng Pháp đó vừa ý anh chưa? – Quả nhiên nàng không thể nhịn nổi hắn. Nhật Thiên bĩu môi nói ra vẻ uyên thâm.

- Nền tảng cũng không tệ chỉ là nghèo quá thôi. Sao không cố học cho xong rồi làm việc đúng chuyên ngành sẽ khá hơn làm những công việc “vô bổ” kia!?

Hắn làm như nàng không muốn vậy nhưng thật sự nàng mồ côi không ai nuôi. Cả một người cổ vũ tinh thần lúc đói khát tệ hại cũng không có. Đâu phải nàng không muốn khá hơn chỉ vì cuộc sống không cho phép.

Nhật Thiên nhìn nàng mím môi không hung hăng trả lời cũng biết nàng khổ tâm thế nào rồi. Hắn thấy nàng như vậy không buồn lại càng vui vẻ. Người ta nói lúc mình khốn khó mới dễ tìm thấy chân tình.

Hắn cười ngồi dậy nói gợi cho nàng mình chính là “chân tình” khó kiếm…

- Học phí và tiền thi tín chỉ ngoại ngữ tui sẽ lấy rẻ hơn bên ngoài 50%, trừ cả vào lương của cô. Gia hạn thêm hai tuần, vậy là cô còn 29 ngày trả nợ. Với trình độ của tôi truyền đạt chắc chắn cô sẽ đậu cao!

Nghe hắn lên mặt nói nàng còn ngơ ngác chưa hiểu kịp.

- Anh không lẽ định dạy tui tiếng Pháp?

- Chứ giờ cô có tiền đi học không? Dù sao giờ chân tui thế này cũng rất rãnh rang, môn nào cô còn chưa am hiểu tui sẽ dạy tận tình suốt đêm cũng được! – Vẻ mặt dâm tặc của hắn làm nàng ớn lạnh, trông không nên tin hắn ta tí nào.

- Không thèm! Học với anh tui thấy mình không đủ dẳng cấp đâu!

Nàng nói vì sợ mình lại quên cả hai thuộc hai tầng lớp khác nhau. Quên đi một chút lại bị hắn mang ra sỉ nhục thôi. Nhưng Nhật Thiên vẫn cứng đầu nói…

- Cô không học với tui thì trả nợ ngay. Nếu không mai tính lãi 10% nhân lên!

- Anh dám ép tui? Chơi thế xấu xa!

- Nếu cô học và thi đậu tui sẽ không tính lãi suất có chịu không?

Mặt hắn chẳng có chổ nào đáng tin cậy cả. Thậm chí còn cười cười trông gian xảo gần chết. Nàng đắn đo thật không muốn dính líu nhiều với hắn. Nhật Thiên nằm ra ghế thật lười biếng nói tự tin…

- Không có gia sư nào đẹp trai, giàu có như tui đâu!

- Anh bớt khen anh đi, nghe thật xấu hổ? – Nàng không biết ở đâu hắn lại tự tin vào bản thân mình như vậy. Nhật Thiên lại ra lời thuyết phục.

- Cứ đồng ý đi có lỗ gì đâu! Có tín chỉ ngoại ngữ mới lấy được bằng, sau này bớt nghèo một chút!

Mắt nàng liếc hắn vì bị chửi nghèo nữa. Nếu không phải nàng thật nghèo cũng đã xử hắn ta rồi. Thục Uyên mím môi hỏi…

- … anh dạy được không đó!?

- Chắc đánh cô quá! Dám nghi ngờ người tuyệt vời như tui sao?

- Thôi được rồi!

Thục Uyên cũng cùn đường rồi, học phí Pháp văn bên ngoài rất cao. Trường nàng đòi hỏi điềm thi phải khá mới được. Tự học nàng không hiểu gì cả vì không dễ như Anh văn. Nhật Thiên cười toe toét vô cùng vui vẻ nói ngay.

- Tui sẽ dạy 2 tiếng sáng và 2 tiếng chiều. Còn 4 tiếng còn lại cô nấu cơm, dọn dẹp nhà cho tui! – Vì nàng hắn đã sẳn sàng đuổi người giúp việc riêng của mình luôn.

- Gì kì vậy? Thế là người hầu rồi!? – Mặt nàng nhăn nhó không muốn hầu hạ hắn nhưng Nhật Thiên thờ ơ nói.

- Nếu chịu mỗi ngày trừ vào nợ 10% chịu không?

- Chịu! Tui làm…

Người ta nói bần cùn hóa điên khùng mà. Dù có thành con nợ cho hắn sai bảo nàng cũng phải cố nhẫn nhịn thôi ai biểu nghèo làm chi.

Nhật Thiên thì vô cùng vui vẻ vì nàng sẽ lại xuất hiện mỗi ngày. Suy cho cùng nàng có không thuộc tầng lớp sang trọng của hắn thì hắn thấy vui là được.

——— ———-

Diệu Minh hơi run nhìn nàng thu gom quần áo vào giỏ.

- Dọn đi đâu mới được?

- Đi khỏi rồi tính tiếp! – Sáng ra nàng bị Ngọc Hân nói như vậy, có ngủ dưới gầm cầu cũng không thể ở lại. Diệu Minh lo lắng.

- Pà còn tiền đâu mà đi!? Bình tĩnh xíu đi Thục Uyên!

Con bạn bấn loạn theo nàng nhưng nàng đang rất tỉnh táo đó chứ. Chính nàng cũng biết ra đi chỉ có thê thảm nhưng vẫn quyết đi. Và Tấn Phong vừa đi làm về đã chạy vào phòng nàng…

- Anh đọc báo thấy… Em định đi đâu vậy Uyên?

Nàng nhìn Phong rồi lại đi gôm đồ tiếp. Diệu Minh chán nản nói với Tấn Phong…

- Anh khuyên nó cái đi. Chuyện scandal với J.K êm rồi nhưng vẫn đòi đi chổ khác ở kìa!

Phong nhìn nàng, lòng tuy lo lắng muốn quan tâm nhưng không biết nói gì. Vốn Phong là người ít nói nên không biết dùng lời gì khuyên nhủ. Dù sao Thục Uyên biết Diệu Minh và Tấn Phong điều muốn giữ mình lại vì lo nhưng nàng không thể chọn ở lại nữa. Bản thân có muốn ở lại thế nào vẫn phải ra đi.

- Anh và Minh đừng lo. Khi nào tìm được chổ ổn định em sẽ gọi.

- Em đi đâu được chứ Uyên? Đừng đi…

- Cám ơn anh Phong!

Nói rồi không hiểu sao mắt nàng hơi cay cay. Nàng vốn ít khóc nhưng lúc này thật là khó khăn. Tấn Phong bất lục không thể giúp nàng. Cả hai người bạn đều muốn giữ nàng thì có người mở cửa. Ba đứa nhìn ra cậu của nàng lên tìm nàng.



Thục Uyên cố bình tĩnh khi còn hai cậu cháu ngồi nói chuyện. Cậu nhìn giỏ đồ nàng dọn ra, ánh mắt không vui rồi nói…

- Dù cậu không phải là cậu ruột thịt của con, cũng không nuôi nấng con suốt từ bé đến lớn nhưng cậu vẫn xem con là con cái trong nhà. Cậu không muốn con dọn đi!

- Cậu ơi con…

- Cậu để con thuê phòng của cậu nên giờ con muốn làm thế để trách cậu đúng không?

Giọng cậu cứng rắn khiến nàng bối rối lắc đầu.

- Không có, cậu mợ rất tốt với con… Con chỉ vì cảm thấy nên đi…

Cậu nhìn nàng khom đầu trả lời chỉ thở dài. Nàng biết mình sẽ làm cậu buồn nhưng đây là việc nàng nên làm từ lâu. Cậu lại nói…

- Nếu vì Ngọc Hân nói nên con…

- Không liên quan đến chị Hân. Con bị lên báo ảnh hưởng cả nhà, chị ấy làm trong công ty lớn cũng dễ có tai tiếng kéo theo. Con không muốn…

Nàng không biết nói sao. Thật sự Ngọc Hân có ra sao nàng không quan tâm bằng suy nghĩ của cậu mợ. Nàng cũng muốn còn ai đó thân thuộc mới không rời đi bao lâu nay. Nàng cũng đâu muốn bản thân mình tệ hại như vậy, nhưng giờ đến lúc tự đứng bằng chính chân mình rồi.

Và cậu đưa ra một hộp nhỏ làm nàng bỡ ngỡ. Hộp gỗ đã sờn cũ hình như cậu đã cất rất lâu…

- Của người ta gửi lại, là của mẹ con. Cậu định đây sẽ là hồi môn tri kỉ mẹ con để lại cho con sau này. Nay đưa con giữ luôn.

- Của mẹ sao? Con tưởng chỉ có tấm hình là hết rồi!

Nàng cảm giác như cậu cho mình kho báu. Bên trong hộp, nắp mở lên có gương đã sờn ố, bên trong có một tờ giấy nhận quyền nuôi dưỡng nàng từ tổ chức xã hội.

Lúc mẹ mất nàng chưa tròn hai tuổi. Nghe nói bà ngoại nuôi đến khi nàng năm tuổi thì bà mất. Dì ruột nuôi đến 9 tuổi lại di cư sang ngoại quốc, đành bỏ nàng lại cô nhi viện một năm. Lẽ ra nàng sẽ ở với một ông chú họ xa nhưng người đó lại cờ bạc, chết trong trại cai nghiện. Kể ra nàng cũng thật xui tưởng không học hành được nữa. Mãi cho đến năm lớp 10, cậu đến rước về nuôi. Gia đình cậu khá giả, nhận nuôi nàng không chút gánh nặng nên vô cùng thoải mái.

Trong hộp còn một chiếc cài tóc cũ và vài tấm hình khi mẹ còn nhỏ. Trông hình là một gia đình bảy người. Năm người con ba trai hai gái, mẹ nàng là út.

- Đây là ông bà ngoại của con đó, cũng là chị nuôi với mẹ cậu. Hai đứa trẻ này là cậu lớn và cậu thứ của con đã chết trong chiến tranh. Tiếp theo bên trái là dì và cậu tư của con. Còn mẹ con đang được bế trên tay này. Mẹ con nghe kể lại rất đẹp, hát hay nên nhiều người theo đuổi. Cậu lúc đó còn bé không biết nhiều về mẹ con. Nhưng nghe nói cha con là một người giàu có. Dù cho ông ấy là ai, có biết về con hay không thì đây cũng là những thứ của mẹ để lại giúp con nhận cha mình.

Cậu đưa vật cuối cùng trong hộp là một đồng hồ quả quýt có nắp bật hình mẹ cười rạng ngời thật xinh đẹp. Nàng đoán cha nàng chắc cũng xấu lắm vì mẹ đẹp như thế còn nàng thật không sánh kịp. Nước mắt nàng cuối cùng cũng rơi xuống. Quả nhiên nhìn những vật này khiến nàng thật tuổi thân. Số nàng không cha, mẹ mất, họ hàng đưa đẩy không ai nuôi. Sống được đến giờ không sa đọa là quá giỏi rồi.

Nàng cũng không nghĩ gì về quá khứ, nàng cũng không muốn suy nghĩ sẽ tìm ra cha ruột, tay chỉ trân trọng cái đồng hồ và nói…

- Con cám ơn cậu đã giữ cho con!

- Còn cái này nữa!

Nàng cầm lấy sổ tiết kiệm ngân hàng cậu đưa, xem xong tròn mắt bất ngờ vì từng tháng đều có thêm vào số tiền đúng với tiền nhà nàng đóng cho mợ. Cậu nói…

- Cậu muốn con tự lập nên coi như giữ tiền này chờ khi con lấy chồng sẽ đưa lại. Không ngờ giờ biết con thiếu tiền học phí lại không nói. Cậu còn buồn con học hành dở dang, nếu khó khăn sao không nói cậu mợ nghe…

- … con hic… – Nàng nói không nên lời, số tiền không phải to lớn nhưng nàng không sao hết cảm động. Cậu nghiêm mặt nói.

- Nín! Có gì đâu lại khóc. Từ giờ cứ ở đây, học cho xong, ổn định, lấy chồng cậu mới cho con đi biết chưa?

- Cám ơn cậu! Cám ơn cậu!

Nàng khóc òa như đứa trẻ khi cậu mỉm cười xoa đầu. Đứa trẻ lễ phép năm nào vẫn rất ngoan ngoãn nên cả hai vợ chồng đã quyết định mang về nuôi coi như cho Ngọc Hân có em gái. Dù sao đâu ai hối hận khi có thêm một đứa con ngoan trong nhà chứ.

Ai cũng nói mồ côi thật khổ, thật đáng tội nghiệp nhưng riêng nàng may mắn luôn có những người tốt bên cạnh. Cậu mợ, Diệu Minh, Tấn Phong, tất cả đều làm điểm tựa tinh thần cho nàng. Giờ với số tiền cậu tiết kiệm thay nàng nàng sẽ trả học phí còn nợ ở trường. Cậu cũng không cho dọn đi nên nàng vẫn còn nơi mưa trú nắng yên ổn. Diệu Minh và Tấn Phong cũng an tâm hẳn.

Hôm nay quả là một ngày thật dài đối với nàng. Nàng lồng thêm hai tấm hình mới có vào khung hình sau đó cười nhìn mẹ lúc 20 tuổi xinh đẹp rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân. Đặt hình lên bệ cửa sổ cạnh chậu hoa nhỏ nàng ngồi nói…

- Con sẽ sống tốt mẹ ơi. Trên trời có linh thiên mẹ phải phù hộ con mau trúng vé số độc đắc đó!

Chắc mẹ nàng cũng không phù hộ được đến mức đó nhưng nàng vẫn cầu xin cho may mắn. Cha nàng là ai nàng cũng từng suy nghĩ, oán trách có, buồn bã cũng có nhưng không bao giờ mơ người đó sẽ tìm mình về.

Có lẽ vì đầu óc nàng khô cứng, người ta đã không cần mình thì nàng cũng không cần lại có gì phải ghét hay trách. Tay mân mê đồng hồ, nàng cũng cho rằng ông ta có lẽ cũng không biết còn có một cô con gái trên đời. Vậy thì cũng tốt, bao nhiêu năm qua nàng mồ côi vẫn sống tốt chán cơ mà. Rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi, nàng tin vậy.