Có lẽ thật lâu không có quan hệ nên hai người đều dị thường nhiệt tình, mấy năm gần đây hai người quay hệ lần này là kịch liệt nhất, mặt sau của Thẩm Ninh ngay cả thân thể và cả giọng nói cũng không thể nói lớn do sử dụng quá độ, Hạ Lập Nhân tinh lực khác xa tưởng tượng của cậu vô cùng dồi dào, đã lâu không làm vận động kịch liệt cậu có chút chống đỡ không được.
Cũng không biết qua bao lâu, ánh trăng đã lên cao hai người mới chậm rãi yên tĩnh trở lại, Thẩm Ninh mệt đến hoàn toàn nói không ra lời, cậu nhắm mắt lại nằm nghiêng ở trên giường, ngay cả một ngón tay cũng nâng không nổi.
Hạ Lập Nhân cũng nằm nghiêng gắt gao từ phía sau ôm lấy Thẩm Ninh, đem Thẩm Ninh ôm vào trong ngực, môi còn không ngừng hôn lên vai, cổ và lưng của Thẩm Ninh, bàn tay thì vuốt ve đùi của Thẩm Ninh, không chỉ là an ủi sau khi ân ái, anh hy vọng càng tiếp cận người này, da thịt chạm nhau có thể cho anh cảm giác an toàn, như vậy mới cảm giác người trong lòng này là chân thật tồn tại.
Chỗ của Thẩm Ninh không có bao cao su, lúc Hạ Lập Nhân lên đỉnh cũng cố kìm nén, vì ngay từ đầu cũng không định làm loại chuyện tình này cho nên cuối cùng là bắn ở bên ngoài.
Hạ Lập Nhân cùng Thẩm Ninh ôn tồn trong chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói: "A Ninh, anh ôm em đi tắm rửa được không?"
Thẩm Ninh hữu khí vô lực nói: "Anh đi tắm trước đi, em đợi anh tắm xong em sẽ tự mình đi."
"Như vậy sao được, em xem em đã rất mệt, anh giúp em tắm!" Hạ Lập Nhân không để cậu phản đối liền đứng dậy xuống giường, trong phòng cũng không lớn nên nhìn qua anh biết phòng tắm ở chỗ nào, sờ soạng tìm được công tắc đèn phòng tắm, "ba" một cái anh mở đèn sáng lên, Hạ Lập Nhân bắt đầu mở nước ấm, cảm thấy độ ấm vừa phải mới trở về phòng ôm Thẩm Ninh vào.
Thẩm Ninh thấy cự tuyệt không được nên dứt khoát tùy ý theo Hạ Lập Nhân, dù thế nào đi nữa cậu cũng mệt chết đi, mệt đến mắt mở không ra.
Phòng tắm sáng sủa làm cho Hạ Lập Nhân nhìn thấy rõ người trong lòng người nhất thanh nhị sở, anh nhẹ nhàng đem Thẩm Ninh bỏ vào bồn tắm lớn, sau đó mình cũng bước vào ngồi ở phía sau Thẩm Ninh thay Thẩm Ninh vuốt ve bên hông cơ thể, để ngày mai cậu không bị mỏi nhừ vô lực.
"A Ninh, em gầy." Hạ Lập Nhân nhìn thấy có chút đau lòng, trước kia Thẩm Ninh cũng không có gầy như vậy, nhìn thì vẫn đẹp như cũ nhưng vì gầy làm anh cảm thấy đau lòng.
Quả nhiên người này rời khỏi mình là không được, căn bản sẽ không biết tự chiếu cố mình, lúc này mới mấy tháng mà gầy nhiều như vậy, sau này vẫn còn như vậy thì làm sao được chứ? Quả nhiên là nên rước về sớm một chút.
Kỳ thật không phải Thẩm Ninh muốn gầy, cậu vì bảo hộ một chút thị lực còn sót lại đã cự tuyệt toàn bộ vận động kịch liệt. Không vận động thân thể bắt đầu trở nên phong phanh, hôm nay cùng Hạ Lập Nhân làm chuyện này đã là vận động kịch liệt nhất trong mấy tháng nay.
Làn nước ấm áp bao quanh thân thể, vào mùa đông tắm nước nóng là thoải mái nhất, Hạ Lập Nhân một bên mát xa cho Thẩm Ninh một bên cùng Thẩm Ninh nói chuyện phiếm, tuy rằng anh chỉ đơn phương nói chuyện mà thôi, Thẩm Ninh căn bản không phản ứng với anh.
Hạ Lập Nhân cũng không thèm để ý, anh cảm thấy Thẩm Ninh nhất định là quá mệt mỏi, một mình anh nói chuyện phiếm cũng rất tốt, nói những lời tưởng niệm nhung nhớ, còn nói chuyện làm ăn, còn nói mình gặp được cậu rất là vui giống như trước kia anh cũng luôn cả ngày nói thao thao bất tuyệt với Thẩm Ninh như vậy.
Hạ Lập Nhân đi ra khỏi phòng tắm trước đem dra giường và mền thay mới rồi vào phòng tắm giúp Thẩm Ninh lau người.
Thẩm Ninh một lần nữa được ôm vào phòng, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Anh tắt đèn đi." Lúc Hạ Lập Nhân đổi dra và mền đã mở đèn trong phòng, Thẩm Ninh kỳ thật nhìn không thấy, cậu chỉ nghe thanh âm đoán được thôi.
" Tắt đèn sao?" Hạ Lập Nhân cảm thấy Thẩm Ninh rất kỳ quái, nhưng anh vẫn thành thật làm theo, ngày hôm nay Thẩm Ninh thật là lạ.
Mấy phút đồng hồ sau, hai người uốn éo ở trong chăn, Thẩm Ninh như cũ vẫn nằm nghiêng ngủ, Hạ Lập Nhân như cũ từ phía sau lưng ôm lấy cậu, anh còn muốn cùng Thẩm Ninh nói chuyện như khuyên cậu trở về chẳng hạn, bọn họ cũng đã phát sinh quan hệ đương nhiên là sẽ hoà thuận. Thẩm Ninh trở về với anh cũng là thuận lý thành chương, Hạ Lập Nhân phi thường thỏa mãn, cọ cọ vào cổ Thẩm Ninh rồi nhắm mắt lại ngủ.
Ngày mai nhất định là một ngày tốt đẹp, quả nhiên ngày tết sẽ phát sinh chuyện tốt...
Cảm giác người nằm phía sau hơi thở vững vàng hẳn là đang ngủ, dưới ánh trăng Thẩm Ninh mở hai mắt ra.
Nhưng nghênh đón cậu vẫn là bóng tối như cũ, trong lòng Thẩm Ninh rất khó chịu, chẳng lẽ cậu không thể tiếp tục nhìn người yêu của mình một lần sao.
Cậu đem mặt vùi vào trong chăn, cố gắng làm cho mình không khóc thành tiếng.
- ---
Theo tình hình thực tế thì tối hôm qua kịch liệt như thế theo lý sẽ có một buổi sáng tốt đẹp, huống hồ đêm qua bọn họ thân mật với nhau làm xong còn cùng nhau tắm nước nóng rất ấm áp, đương nhiên suy nghĩ tốt đẹp của Hạ Lập Nhân chỉ là ảo tưởng, anh ảo tưởng sau buổi tối hôm qua Thẩm Ninh sẽ nhu thuận cùng anh trở về, cũng là tết sắp đến nên cùng nhau trở về nhà.
Đáng tiếc chuyện của anh muốn lại cách xa vạn dặm.
Buổi sáng thức dậy anh muốn hôn nhẹ lên trán của Thẩm Ninh lại bị đẩy ra.
Thẩm Ninh đưa lưng về phía anh lạnh lùng nói: "Anh trở về đi, sau này không cần đến nữa."
Hạ Lập Nhân như còn trong mộng, anh ngàn muốn vạn muốn, nghĩ tới rất nhiều tình huống sẽ xuất hiện vào buổi sáng hôm nay, toàn là hình ảnh hai người ân ái, nhưng hiện tại anh nghe được cái gì, Thẩm Ninh lại bảo anh đi, còn bảo anh sau này không nên đến nữa. Vì chuyện gì? Bọn họ không phải đã tốt lắm sao? Chẳng lẽ Thẩm Ninh không muốn cùng anh trở về sao?
"A Ninh, em không cùng anh trở về sao?" Hạ Lập Nhân cố gắng đưa tay chạm vào Thẩm Ninh, đang chạm đến trong nháy mắt lại bị Thẩm Ninh đẩy ra! Anh có chút ủy khuất.
"Em nói thật, sau này anh không cần đến nữa." Thẩm Ninh kéo mềm che kín mặt của mình.
Hạ Lập Nhân làm sao có thể nghe hai câu nói trở về này, anh hỏi lại:"Có thể là.. chúng ta... ngày hôm qua... "
Anh còn chưa nói xong đã bị Thẩm Ninh cắt đứt: "Chúng ta đều là đàn ông chuyện ngày hôm qua có cái gì kỳ quái, ai mà không có chút nhu cầu, ngày hôm qua bầu không khí cũng vừa đúng lúc mà thôi, làm thì phải chịu trách nhiệm sao, như vậy thế giới này cũng không lộn xộn rồi." Thẩm Ninh nói như đương nhiên, giống như ngày hôm qua bọn họ chính là tình một đêm không có gì lớn.
"Sao có thể giống nhau được! Anh sẽ không cùng ai khác ngoại trừ em làm loại chuyện này!" Hạ Lập Nhân dùng sức kéo Thẩm Ninh về bên cạnh mình, nói:"Nếu em không thích anh, sao lại cùng anh làm chuyện này, em là người tùy tiện như vậy sao?"
Hai người rốt cục mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, Hạ Lập Nhân cầm lấy tay Thẩm Ninh nắm hơi chặt, nói: "Em không cần giấu diếm anh, anh biết Liễu Dật chỉ là cái bảng quảng cáo, anh đã điều tra qua, anh ta căn bản không ở lại chỗ này qua đêm!"
Thẩm Ninh trừng to mắt: "Anh điều tra em?!" Trái tim cậu co rụt lại, nếu Hạ Lập Nhân điều tra cậu khẳng định rất nhanh sẽ phát hiện bệnh tình của cậu.
"Không, không phải, anh sao lại điều tra em." Hạ Lập Nhân vội vàng giải thích: "Anh chỉ điều tra Liễu Dật, anh sẽ không điều tra em, không ai thích bị điều tra, anh sẽ không đối với em làm loại chuyện này." Hạ Lập Nhân nói thật, đúng vậy anh thích Thẩm Ninh nhưng cũng biết điểm mấu chốt, anh muốn biết toàn bộ chuyện của Thẩm Ninh nhưng anh hi vọng chính Thẩm Ninh nói cho anh biết, mà không phải dùng thủ đoạn để nhận biết, điểm ấy trong tình yêu rất trọng yếu, anh biết rất rõ ràng khi bị Thẩm Ninh phát hiện nhất định sẽ tức giận và thất vọng.
Thẩm Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi, vậy là tốt rồi.
Hết chương 36.