Thẩm Ninh lớn tiếng hỏi là ai, nhưng chỉ nghe được tiếng giày cao gót của đối phương trong lòng càng cảm thấy kì quái, xem ra người này là phụ nữ vì cái gì không trả lời cậu?
Trong lòng cậu kinh ngạc, cho nên đứng dậy hơi nheo mắt lại hướng về nơi phát ra âm thanh, giả vờ là mình không được thoải mái.
"Thật có lỗi, tôi không khỏe, đã thông báo với nhân viên công tác nơi này, phòng nghỉ tạm thời này đã được tôi và bạn của tôi mượn." Cậu hi vọng nói như vậy người này có thể thức thời bỏ đi.
Hàn Văn Quân cũng không phải tới cùng Thẩm Ninh trò chuyện cho nên cũng không chuẩn bị nói chuyện đàng hoàng với Thẩm Ninh không gõ cửa đã đi vào, hỏi cũng không đáp cũng là cô cố ý, Liễu Kiệt bị cô bảo đợi ở ngoài cửa, cô không muốn cho Liễu Kiệt nghe được những lời cô nói, nếu Thẩm Ninh ở trước mặt mọi người nói xấu cô gì đó, Liễu Kiệt ở nơi đó có thể làm cô không ngóc đầu lên được.
Cô thấy Thẩm Ninh đứng dậy đã nghĩ sẽ chuẩn bị cùng đối phương giao chiến nhưng phản ứng của Thẩm Ninh lại là ngoài ý muốn của cô.
Híp mắt có thể không nhìn thấy rõ người nhưng cũng không thể không biết cô? Thẩm Ninh phản ứng thật sự rất kì quái.
Trong lòng cô nghi hoặc, cũng không biết làm sao lại ma xui quỷ khiến cô nhẹ nhàng đến gần Thẩm Ninh, tận lực không cho Thẩm Ninh nghe được thanh âm, sau đó dùng tay ở trước mặt Thẩm Ninh quơ quơ.
Sau đó cô liền kinh sợ.
Thẩm Ninh thế nhưng không phản ứng chút nào! Cậu nhìn không thấy!
Trong lòng quá mức khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn Hàn Văn Quân không biết nên phản ứng như thế nào cho tốt.
Nếu lúc này chỉnh Thẩm Ninh một phen, phỏng chừng cậu cũng không biết là ai, Hàn Văn Quân vừa bắt đầu cũng nghĩ như vậy, nhưng khi bình tĩnh trở lại cô nghĩ mình không thể làm như vậy. Bên ngoài hành lang này có camera theo dõi ghi hình, khi cô đi vào khẳng định giấu diếm không được. Thẩm Ninh xảy ra vấn đề rất nhanh sẽ tra ra có liên quan đến cô, sớm muộn gì cũng bị Hạ Lập Nhân biết đến, đây không phải là tự tìm phiền phức sao? Thu thập Thẩm Ninh sau này có rất nhiều cơ hội, không cần phải nhất thời gấp gáp.
"Mời cô đi ra ngoài được chứ, tôi thật sự không thoải mái, phòng nghỉ còn có nhiều ở bên cạnh." Thẩm Ninh xoa huyệt Thái Dương.
Sau đó Hàn Văn Quân lại thật sự đi ra ngoài, nghe được thanh âm giày cao gót rời đi Thẩm Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng đi rồi.
Cậu căn bản không biết người mới vào là người quen biết mình.
Hàn Văn Quân trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới "làm không đến nơi đến chốn thì sẽ không làm", cô cảm thấy bây giờ đối với Thẩm Ninh làm cái gì cũng không được, cô không biết mắt Thẩm Ninh xảy ra vấn đề gì, nhưng mặc kệ nó, tóm lại vấn đề chính là bây giờ cô động thủ sẽ quá mức qua loa, quay đầu lại cẩn thận tính toán mới tiếp tục tiến hành cũng không muộn, không vội vã nhất thời.
Xem tình huống này Thẩm Ninh hẳn là đang hết sức giấu diếm bệnh tình của mình, cũng không muốn cho mọi người biết.
Hàn Văn Quân ngẫm lại cũng có thể lý giải, một họa sĩ vẽ tranh nếu mắt mù thì làm sao vẽ được cái gì, hai mươi lăm tuổi còn trẻ như vậy, sự nghiệp mới vừa vặn cất bước, đang hăng hái sao có thể tiếp nhận chuyện như vậy, đương nhiên cũng không hi vọng mọi người thấy bộ mặt chật vật của mình.
Coi như không phải vẽ tranh, người bình thường cũng sẽ có tâm tình như thế, không ai thích đem chuyện như vậy để mọi người biết.
Cũng không biết Thẩm Ninh có phải tạm thời bị mù, mong là không có cách chữa trị. Hàn Văn Quân ác độc nghĩ.
Cô quyết định tiếp tục quan sát một lát, muốn làm cho rõ ràng là đôi mắt của Thẩm Ninh rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, vừa mới nãy cậu ở bên ngoài cùng với mọi người nói chuyện phiếm còn rất tốt, đảo mắt liền nhìn không thấy phải xem xét sao lại kỳ quái như thế này.
Bây giờ Hàn Văn Quân đang ở trong trạng thái hưng phấn, người cô chán ghét xem như đã bị báo ứng?
Không, như thế này còn chưa đủ.
Còn có Hạ Lập Nhân nữa, cô cảm thấy Hạ Lập Nhân chắc chắn sẽ không thích một người mù.
Cô biết Hạ Lập Nhân lúc trước yêu Thẩm Ninh là bởi vì Thẩm Ninh có thể vẽ tranh, nếu Thẩm Ninh thật sự nhìn không thấy thì Hạ Lập Nhân còn có lý do gì để thích Thẩm Ninh sao? Một họa sĩ không thể vẽ tranh thì còn có cái gì để đáng mến mộ? Chỉ là một phế vật mà thôi.
Nhưng cô sẽ không nói cho Hạ Lập Nhân biết chân tướng, Hạ Lập Nhân không phải yêu Thẩm Ninh yêu chết đi sống lại sao, nhưng người ta bây giờ không nhớ anh, anh cứ tiếp tục khó chịu đi thôi, tôi sẽ không nhanh nói cho anh biết tình hình thực tế giải thoát cho anh!
Hàn Văn Quân không phát hiện tâm tính của cô có điểm vặn vẹo, trong lòng thích Hạ Lập Nhân nhưng bởi vì theo đuổi Hạ Lập Nhân nhận lấy mấy lần bị làm nhục mà canh cánh trong lòng, chứng kiến đối phương thống khổ cũng xem như một cách trả thù.
Bây giờ tâm tình của cô rất tốt, trong lúc vô ý đã phát hiện một bí mật lớn, cô sẽ cho người đi điều tra một phen, hi vọng bệnh của Thẩm Ninh vĩnh viễn không thể điều trị khỏi!
Cô có một loại cảm giác vui sướng như được báo thù xong.
Liễu Kiệt thấy Hàn Văn Quân đi ra liền vội vàng quan tâm nói: "Nhanh như vậy đã ra rồi? Em không sao chứ?" Hắn cao thấp đánh giá Hàn Văn Quân, trong mắt lo lắng không giống như là giả, bất kể thế nào thì điều kiện của Hàn Văn Quân cũng thật sự rất tốt, hắn yêu cô cũng có vài phần thiệt tình, hắn lo lắng Hàn Văn Quân một cô gái cùng Thẩm Ninh một chỗ sẽ chịu thiệt thòi.
Hàn Văn Quân cười nói: "Em không sao, có việc thì em đã sớm gọi anh rồi."
Cô nhìn thấy ánh mắt của Liễu Kiệt tỏ ra quan tâm trong lòng nảy ra ý tưởng, Hạ Lập Nhân đang điều tra cô, nếu cô hành động phỏng chừng đối phương thực dễ dàng phát hiện, không bằng để Liễu Kiệt thay thế cô đi điều tra, dù sao Liễu Kiệt cũng rất nghe lời của cô.
Cô nghĩ nói cho Hạ Lập Nhân rõ chân tướng, cũng không nên từ trong miệng cô nói ra, miễn cho Hạ Lập Nhân đối với cô ấn tượng càng bết bát hơn.
"Chúng ta trở về đi, em có chuyện muốn thương lượng với anh, triển lãm tranh cũng không có gì hay để xem."
"Tất cả nghe theo em."
- ---
Thẩm Ninh vốn định ở phòng nghỉ ngủ mấy giờ rồi mới kêu Liễu Dật tới đón cậu nhưng không bao lâu lại nhận được điện thoại của Liễu Dật, gần đây bởi vì vấn đề của đôi mắt cậu đã đem di động thay đổi, đổi thành kiểu điện thoại cũ sửa chữa một chút là có thể dễ dàng nhận điện thoại, hơn nữa có bàn phím, cậu sờ soạng cũng có thể tự mình gọi điện thoại được.
"Anh nhanh như vậy đã ăn xong rồi?"
"Đúng, bằng không cậu muốn cho tôi ăn bao nhiêu lâu? Tôi tiễn hắn đi rồi."
Thẩm Ninh thật bất ngờ không ngờ người ngoại quốc này lại tốt như vậy, mặc dù tốt nhưng bây giờ không phải là lúc hỏi cái này, cậu nhờ Liễu Dật đón cậu trở về, bệnh của cậu lại tái phát.
Liễu Dật kinh hãi, Thẩm Ninh phát bệnh không phải lần một lần hai, nhưng là đều là ở nhà, trường hợp công khai như thế này vẫn là lần đầu tiên, anh ta hỏi: "Cậu không sao chứ, hiện giờ cậu ở nơi nào? Có bị người khác nhìn thấy không?"
"Không có, tôi ở phòng nghỉ."
"Vậy là tốt rồi, tôi đây sẽ nhanh chóng tới."
Thẩm Ninh cho là mình che dấu rất khá, thần không biết quỷ không hay, còn không biết mình bí mật đã bị người ghét cậu nhất biết được, càng không biết bắt đầu từ ngày thứ hai đã có người ở trộm điều tra những nơi cậu chạy chữa trải qua, cậu đi khám ở bệnh viện nào, bác sĩ nào khám cho cậu, rốt cuộc bệnh gì, bệnh tình như thế nào, có nghiêm trọng không vân vân, rất nhanh đã bị Hàn Văn Quân biết đại khái..
Hạ Lập Nhân cho tới bây giờ cũng không bắt tay vào điều tra theo phương hướng này, ai có thể nghĩ đến Thẩm Ninh sẽ sinh bệnh đâu.
Hết chương 32.