Kế Hoạch Bắt Cừu

Chương 89: Áo ngủ hở lưng




Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Mạc Tang, sắc mặt của Tô Y Thược chợt biến đổi, y như ăn nhầm cứt vậy, sao thế?

“Ôi chà ~ thủ lĩnh, rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi ~”. Giọng nói vui mừng của Thất Sát vang lên, Tô Y Thược bị Lâm Mạc Tang chặn tầm mắt nên không nhìn thấy người, “Cô không biết đâu, cô ngủ mê man suốt ba ngày, suýt nữa thì thủ lĩnh phu nhân giết chết Tam ca luôn rồi!”

“Hả?” Tô Y Thược nhìn anh không hiểu, Lâm Mạc Tang mất tự nhiên dời mắt đi chỗ khác.

“Thủ lĩnh phu nhân ~”. Thất Sát tiếp tục thao thao bất tuyệt.

“Câm ngay!”. Lâm Mạc Tang quát to.

Thất Sát ngượng ngùng ngậm miệng lại, cúi đầu xuống, nhưng bả vai không ngừng run rẩy đã tiết lộ cảm xúc thực sự của hắn hiện giờ.

Thủ lĩnh phu nhân? Không phải là đang gọi anh đấy chứ? Tô Y Thược chợt nhớ tới chuyện thím Hoàng luôn miệng gọi cô là ‘thiếu nãi nãi’, Lâm Mạc Tang còn ngầm đồng ý, hiện giờ cũng đến lượt anh nếm thử cảm giác quái dị này, nghĩ vậy, cô liền không nhịn được buồn cười.

Có điều, tư thế của bọn họ hiện giờ có phải là hơi mờ ám không?!

“Thủ lĩnh.” Một giọng đàn ông luôn ôn hòa lúc này lại hàm chứa vẻ áy náy vang lên. Tam Sát lẳng lặng đứng bên giường, không còn vẻ hòa nhã ngụy trang như bình thường đối mặt với mọi người nữa.

“Ừm.” Tô Y Thược sắp chịu không nổi hai cánh tay đang dùng sức mạnh siết chặt lấy thắt lưng cô của Lâm Mạc Tang, lòng bàn tay nóng hổi dán lên lớp quần áo mỏng manh khiến cô cảm thấy khô nóng khó hiểu. Đợi đã! Quần áo mỏng manh à?!!! Cô nhớ ngày đó quần áo cô mặc không phải là cái này, hơn nữa, sau lưng cô hình như còn có cảm giác không có quần áo nữa chứ.

“Gần đây Tam ca vẫn luôn túc trực bên giường không rời đi đấy ~ thủ lĩnh phu nhân, anh nói với thủ lĩnh để thủ lĩnh nói Tam ca đi nghỉ ngơi đi ~” Thất Sát vẫn không sợ chết, tiếp tục trêu chọc. Lúc trước hắn ta bất mãn với Tô Y Thược, không phục cô, nhưng sau những chuyện liên tiếp xảy ra này, trong lòng hắn ta đã sớm tiếp nhận cô rồi, chỉ là hắn ta vẫn không muốn thừa nhận thôi. Dù sao tuổi của Tô Y Thược thực sự quá nhỏ, lại là phụ nữ nữa. Có điều hiện giờ hắn ta đã hoàn toàn chấp nhận cô rồi, thế nên hắn ta gọi người đàn ông tự xưng là chồng của thủ lĩnh này là thủ lĩnh phu nhân cũng là đúng rồi còn gì nữa, anh ta tức giận thế làm gì?!

“Tôi không sao, đưa Tam Sát đi nghỉ ngơi đi.” Có người ngoài ở đây, Tô Y Thược chỉ có thể để mặc Lâm Mạc Tang ôm mình, không thể nào phản kháng được, vì thế, tốt nhất là đẩy người đi trước đã. Lâm Mạc Tang sao có thể không nhìn ra chút tâm tư đó của cô, chỉ là, cô cũng không thoát được khỏi vòng tay của anh.

“Nhưng mà…”. Tam Sát còn định nói gì đó thì đã bị Tô Y Thược ngắt lời, “Đây là mệnh lệnh!”.

Tam Sát không biết làm sao đành phải đi ra ngoài cùng Thất Sát. Sau đó, bên ngoài vang lên tiếng hỏi thăm, rồi một tràng cười vui vẻ bùng phát lên, sau khi biết Tô Y Thược không sao, nhóm bảy người của Liệt Diễm đều thở phào nhẹ nhõm.

Những tiếng bước chân vang lên, rốt cuộc nơi này cũng yên tĩnh lại.

“Cô nhóc này, gần đây em quậy phá một mình cũng không tồi nhỉ, có phải chơi vui đến mức quên cả đường về nhà rồi không?”. Lâm Mạc Tang cúi đầu vùi mặt vào hõm vai Tô Y Thược, hít hà hương thơm của cô, khàn giọng nỉ non.

Tô Y Thược không nghe ra được cảm xúc của Lâm Mạc Tang lúc này, chỉ mơ hồ cảm thấy trong lời nói của anh có chứa sự giận dữ, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

“Anh… có thể tránh xa em ra một chút được không…”. Tô Y Thược tử tế đề nghị, hơi thở của anh khe khẽ phả vào hõm vai cô khiến cô không nhịn được nổi da gà, đầu óc đều ngừng hoạt động hết.

Lâm Mạc Tang không cử động. Tô Y Thược cảm nhận được rõ ràng anh hít sâu vào một hơi nhưng lại không có động tĩnh gì.

“Này.” Cô gọi thử rồi lại hơi chuyển người ra phía sau một chút.

“Đừng nhúc nhích.”

Tô Y Thược chợt phát hiện ra người đàn ông này càng ngày càng độc đoán, bất mãn bĩu môi. Cô chưa bao giờ lộ ra mấy động tác trẻ con thế này, nhưng vô cùng đáng yêu.

Anh không cho cô nhúc nhích thì cô sẽ không nhúc nhích sao? Cô đang là người bệnh đấy, thế mà còn phải nghe lệnh anh à?! Rốt cuộc đây là địa bàn của ai?!!! Tô Y Thược càng nghĩ càng tức tối, đưa hai tay lên muốn đẩy Lâm Mạc Tang ra.

Ai ngờ cô chỉ vừa cử động, tay còn chưa chạm tới mục tiêu thì sau lưng đã vô cùng đau đớn.

“Au!”.

“Chết tiệt! Em không thể nghe lời một chút được sao?!”. Lâm Mạc Tang giận dữ nạt nộ, vội cuống cuồng ngẩng đầu lên, nhỏm người nhìn ra sau lưng Tô Y Thược. Da Tô Y Thược rất mịn màng, nhưng sau lưng lại đầy những vết thương đã nhạt màu, đôi mắt Lâm Mạc Tang sa sầm xuống.

Lúc trước bôi thuốc giúp cô, khi nhìn thấy những vết thương sau lưng cô, tim anh đau quặn lên một cái, không thể nói hết được sự xót xa và tự trách trong lòng mình.

Dường như những vết thương này đã có từ rất lâu rồi, nhạt màu rất nhiều nhưng vẫn có thể nhìn rõ hình dạng và sự dày đặc của nó, cảm nhận được sự dữ dội và máu me của nó trước đây.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Lâm Mạc Tang nhìn chằm chằm những vết sẹo này, không kìm lòng được liền khe khẽ vuốt ve sau tấm lưng trần của cô, lại cẩn thận tránh vết thương của cô ra.

Bàn tay ấm nóng vừa chạm vào da Tô Y Thược khiến cả khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng lên, á khẩu ngẩn người tại chỗ.

“Ưm…”. Tô Y Thược khẽ kêu lên một tiếng, Lâm Mạc Tang dừng tay lại.

“Còn đau không?”. Anh cúi đầu, chăm chú nhìn cô, khẽ hỏi.

Tô Y Thược cực kỳ chán nản với sự thất thố của mình mà Lâm Mạc Tang còn hỏi này hỏi kia, cô không biết phải đối mặt với anh thế nào, đành phải cúi đầu thấp hơn nữa, giả làm đà điểu.

Lâm Mạc Tang đột ngột vòng qua chăn đi ra sau lưng Tô Y Thược. Tuy cô không nhìn thấy động tác của anh, nhưng lại cảm giác được cánh tay vòng qua eo đã biến mất, không biết là thở phào nhẹ nhõm hay là hơi mất mát nữa. Nhưng chỉ một giây sau cô lại bị ôm lại.

“Lâm… Lâm Mạc Tang.” Tô Y Thược không biết anh định làm gì, chỉ thấy mỗi một giây một phút ở bên cạnh anh đều khiến cô vô cùng căng thẳng.

“Gọi anh là Mạc!” Lâm Mạc Tang nhìn vết thương, giọng nói rất kiên định.

“Lâm Mạc Tang…”. Tô Y Thược nghĩ một chút, nhưng thật sự không gọi ra miệng được. Lần trước gọi anh là Mạc trước mặt Âu Dương Tuyết chỉ đơn thuần vì diễn kịch thôi, bây giờ chỉ có hai người họ ở đây, gọi như thế có phải hơi quá thân mật không? Lại nói, hai người họ căn bản chỉ là vợ chồng giả, tuy là… lần trước dưới sự kiên quyết của anh hai người thật sự đã đăng ký kết hôn, nhưng cũng chỉ để che mắt mọi người thôi, cô làm sao coi đó là thật được.

Cảm giác ẩm ướt mềm mại di chuyển sau lưng Tô Y Thược khiến cô cảm thấy hơi ngứa ngứa nhưng lại không nhìn được tình hình sau lưng. Chẳng qua cô cũng chỉ không chịu gọi anh là Mạc thôi mà, anh sẽ không thừa cơ giết cô luôn đấy chứ?

Lâm Mạc Tang khẽ hôn lên những vết sẹo này, trong mắt không hề có dục vọng, chỉ hoàn toàn là vẻ xót xa. Khi anh không ở bên em, rốt cuộc em đã trải qua những chuyện gì?!

Anh ấy đang hôn cô!!! Suy nghĩ đột ngột bật lên trong đầu Tô Y Thược, ngay cả chính cô cũng giật mình hoảng hốt, không phải chứ… Tuy cô không muốn nghĩ như vậy, nhưng đôi môi khiến cơ thể cô run lên không kìm chế được kia thực sự đang chậm rãi hôn sau lưng cô, hơn thế lại còn làm cho cô thấy vô cùng thoải mái… Hhu hu… rốt cuộc ai thiết kế quần áo này vậy? Sự trong sạch của cô…

“Anh…”. Tô Y Thược thật sự không thể chống cự được sự ‘tấn công’ của Lâm Mạc Tang. Dù có chết vì đau thì cô nhất quyết cũng sẽ không chết vì xấu hổ. Vì vậy, Tô Y Thược lại ra một quyết định cực kỳ không sáng suốt nữa, cô cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất mà không chạm tới vết thương, quay ngược người lại.

Vì thế… nụ hôn vốn hạ xuống lưng cô, lúc này lại hạ xuống ngực áo hơi hé mở của cô. Bầu ngực tròn trắng nõn như ẩn như hiện…

Tô Y Thược mở to hai mắt nhìn Lâm Mạc Tang cũng đang kinh ngạc như cô, lần đầu tiên phản ứng nhanh nhạy giật lùi ra đằng sau, chỉ tiếc là Lâm Mạc Tang còn phản ứng nhanh hơn, lập tức ôm chặt lấy vòng eo nhỏ xinh của cô.

Hiện giờ, có thể nói là cô tự dâng mình lên tận cửa.

Vì sau lưng Tô Y Thược bị thương, nên lúc Lâm Mạc Tang bôi thuốc cho cô đã cố tình tìm cho cô một bộ đồ ngủ ‘hở lưng’, nói chính xác thì là quần áo do chính anh thiết kế. Sau đó, lại vì muốn để cô gái trong lòng mình mặc được thoải mái, anh cũng dùng loại tơ tằm tốt nhất, không bó sát vào người, đương nhiên cũng… rất dễ tuột xuống…

“Ha ha… ha ha…”. Tô Y Thược căng thẳng không biết nên nói gì đành phải cười giả ngu, trong lòng thầm cầu nguyện có ai tới cứu cô với… “Chuyện đó… cảm ơn anh đã chăm sóc em nhiều ngày nay.” Rốt cuộc cô cũng tìm được lời nói để dời sự chú ý của anh đi.

Lâm Mạc Tang vẫn không nói lời nào như trước, chỉ nhìn chằm chằm miếng mồi dâng tận miệng, mắt ánh lên như sói.

“À… bộ quần áo này đẹp thật ~”. Tô Y Thược không giận dữ, tiếp tục nói lung tung, thật ra trong lòng đã thầm mắng tên khốn nào lại đi thiết kế ra thứ quần áo như vậy rồi!

Vẫn không có câu trả lời.

Tô Y Thược quyết định chịu thua, nhìn thì nhìn đi, có mất miếng thịt nào đâu.